Chương 2201. Chỉ có nửa năm
Chương 2201. Chỉ có nửa năm
Chương 2201: Chỉ có nửa năm
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Nghĩa là gì?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Nghĩa là rất phiền phức!”
Diệp Huyền đang tính nói gì đó thì đúng lúc ấy, bọn họ đã rời khỏi bức tường vũ trụ và xuất hiện tại Đạo Giới.
Mộ Niệm Niệm hít một hơi thật sâu, nàng nói: “Bầu không khí ở Ngũ Duy vẫn tốt hơn! Ta có vài chuyện cần phải làm. Trong khoảng thời gian này, nếu không có chuyện gì thì đừng tới tìm ta, mà có chuyện cũng đừng tìm ta, bởi vì ta bận lắm! Tóm lại là ngươi tự bảo trọng đi nhé!”
Nói đoạn, nàng bèn biến mất luôn.
Diệp Huyền trầm mặc.
Nửa năm!
Giờ hắn chỉ có nửa năm thời gian!
Kẻ địch của hắn đã không còn là cường giả Độn Nhất cảnh nữa mà là cường giả trên Độn Nhất cảnh!
Nửa năm à!
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn bầu trời, hắn khẽ nói: “Nửa năm ta có thể làm được gì đây?”
Trần Yêu Nghiệt ở bên cạnh đột nhiên bảo: “Ngươi hãy trở nên mạnh hơn!”
Trở nên mạnh hơn!
Diệp Huyền mỉm cười: “Đúng vậy!”
Nói đoạn, hắn lại nhìn về phía Trần Yêu Nghiệt: “Ngươi theo ta tới Ngũ Duy vũ trụ không?”
Trần Yêu Nghiệt chần chờ một lát rồi nói: “Sợ là gia gia ta không cho phép!”
Diệp Huyền chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ ngươi không muốn mạnh như vị tỷ tỷ kia hay sao?”
Trần Yêu Nghiệt chớp mắt: “Ngươi đang nói Đạo Kinh ấy hả?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng thế!”
Trần Yêu Nghiệt do dự một lát rồi nói: “Ngươi sẽ cho ta xem thật à?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Nếu như ta có thể mở được thư ốc thì chắc chắn ta sẽ cho ngươi xem! Có điều, ta cũng phải nhắc nhở ngươi rằng ngươi mà theo ta xuống dưới đó thì sẽ rất nguy hiểm!
Hơn nữa, ta bảo ngươi theo ta xuống đó là mong ngươi có thể giúp ta đánh nhau! Đương nhiên, nếu như ta không chết và có thể mở được Đạo Kinh thì ta chắc chắn sẽ chia sẻ cho ngươi.”
Trần Yêu Nghiệt mỉm cười: “Ngươi rất thẳng thắn! Ta thích người thẳng thắn như vậy! Ta theo ngươi xuống dưới!”
Diệp Huyền bật cười ha ha: “Vậy chúng ta đi thôi!”
Nói đoạn, hắn bèn đưa Trần Yêu Nghiệt biến mất.
Diệp Huyền không về Ngũ Duy vũ trụ luôn mà đưa Trần Yêu Nghiệt đến Ma Đạo gia tộc.
Trước Ma Đạo đại điện, Ma Chung nhìn thấy Diệp Huyền mà rất bất ngờ, hắn ta vội vàng nói: “Cô gia tới rồi hả?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ma Chung tiền bối, ta không phải cô gia nhà các ngươi!”
Ma Chung trầm giọng nói: “Ngươi có!”
Diệp Huyền cạn lời.
Lúc này, Ma Chung đột nhiên bảo: “Cô gia, mời đi theo ta!”
Nói đoạn, hắn ta bèn đưa Diệp Huyền và Trần Yêu Nghiệt bước vào Ma Đạo đại điện. Bên trong đại điện, Diệp Huyền trông thấy Ma Tiểu Đạo.
Hắn đi tới trước mặt Ma Tiểu Đạo và mỉm cười: “Vẫn khỏe chứ?”
Ma Tiểu Đạo nhìn hắn: “Vẫn khỏe! Ngươi thì sao?”
Diệp Huyền khẽ cười: “Rất khỏe luôn!”
Ma Tiểu Đạo liếc nhìn Trần Yêu Nghiệt, Diệp Huyền bèn giới thiệu: “Nàng ta tên là Trần Têu Nghiệt, ta vừa mới quen biết!”
Trần Yêu Nghiệt!
Nghe vậy, sắc mặt Ma Tiểu Đạo và Ma Chung bèn thay đổi.
Ma Tiểu Đạo nhìn Trần Yêu Nghiệt: “Ngươi chính là Trần Yêu Nghiệt kia sao?”
Trần Yêu Nghiệt chớp chớp mắt: “Ngươi biết ta sao?”
Ma Tiểu Đạo trầm giọng nói: “Ngươi là đệ nhất yêu nghiệt ở Đạo Giới chúng ta đúng không?”
Trần Yêu Nghiệt cười hi hi: “Đúng thế, ta chính là đệ nhất yêu nghiệt của Đạo Giới!”
Diệp Huyền: “…”
Ma Tiểu Đạo liếc nhìn Trần Yêu Nghiệt, đoạn quay sang nhìn Diệp Huyền: “Một mình ngươi tới à?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ta đến với Mộ Niệm Niệm, nàng ta đưa ta tới Tu Di Thần Quốc…”
Nói đoạn, Diệp Huyền bèn kể lại những chuyện xảy ra ở Tu Di Thần Quốc.
Ma Tiểu Đạo trầm mặc hồi lâu, sau đó nói: “Ngươi thấy sao?”
Diệp Huyền cười khổ: “Ta chỉ có thời gian là nửa năm, còn có thể thấy sao nữa?”
Ma Tiểu Đạo nhìn hắn: “Tại sao nàng ta lại chỉ giúp ngươi nửa năm? Ngươi có từng nghĩ đến vấn đề này hay chưa?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Ma Tiểu Đạo khẽ nói: “Dù là vì nguyên nhân gì thì ngươi cũng phải nhớ một điều rằng ngươi phải trân trọng nửa năm thời gian này. Nửa năm sau, ngươi sẽ phải đối mặt với rất nhiều chuyện! Ngươi hiểu ý của ta không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu!”
Ma Tiểu Đạo khẽ gật đầu, trong ánh mắt nàng là vẻ lo âu…
…
Ở một tinh không nào đó trong Ngũ Duy vũ trụ, Mộ Niệm Niệm một mình bước đi. Trong tay nàng là một con cá nhỏ đã nướng chín.
Có điều nàng chưa ăn!
Lúc này, nàng ho một tiếng, ho xong, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Linh Nhi đột nhiên nói: “Ngươi bị thương rồi!”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Bọn họ không làm ta bị thương được đâu! Đây là ách nạn chi nhân mà thôi!”
Nói đoạn, nàng bèn nhìn tay phải của mình. Trong lòng bàn tay phải của nàng có một vệt máu nhàn nhạt.
Mộ Niệm Niệm nhếch khóe miệng: “Cũng thú vị đấy! Dám đả thương ta một cách to gan lớn mật như thế!”
Linh Nhi nói: “Là bởi ngươi nhúng tay vào chuyện của hắn?”
Mộ Niệm Niệm khẽ nói: “Ta cho hắn nửa năm thời gian… Đây có lẽ là cái giá phải trả…”
Linh Nhi sốt sắng: “Ngươi lợi hại thế, chẳng lẽ không thể cắt đứt ách nạn chi nhân ư?”
Mộ Niệm Niệm nhìn vết máu nhàn nhạt trong lòng bàn tay: “Có thể chứ! Cơ mà ta không thể làm như vậy được.”
Linh Nhi khó hiểu: “Tại sao?”
Mộ Niệm Niệm khẽ mỉm cười: “Nếu như là trước kia thì chắc chắn ta sẽ chơi đùa với cái ách nạn chi nhân này, nhưng hiện giờ… Ôi, sức khỏe của ta không ổn rồi… Hơn nữa, sắp sửa có một mớ phiền phức lớn đây! Ta không còn thời gian quan tâm đến ách nạn chi nhân nữa rồi!”
Nói đoạn, nàng bèn liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó nói: “Cũng không biết thế giới tươi đẹp này còn có thể tồn tại thêm bao lâu nữa đây!”