Chương 2202. Ta chính là ta
Chương 2202. Ta chính là ta
Chương 2202: Ta chính là ta
Diệp Huyền trở lại Ngũ Duy vũ trụ. Với hắn mà nói thì mỗi một ngày trôi qua đều phải cực kì trân trọng!
Nửa năm!
Sau khi được Ma Tiểu Đạo nhắc nhở hắn mới hiểu, nửa năm này có nghĩa là gì.
Nửa năm!
Nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít!
Đương nhiên, tiền đề là hắn phải sử dụng tốt nửa năm thời gian này.
Bên trong Ngũ Duy Liên Minh Điện, Quan Âm đang báo cáo tình hình Ngũ Duy cho Diệp Huyền.
Một lúc sau, Diệp Huyền khẽ nói: “Chúng ta phát triển nhanh thật đấy!”
Hiện giờ Ngũ Duy vũ trụ đã có năm cường giả Độn Nhất cảnh, lần lượt là Tiểu Thất, A La, An Lan Tú, Trương Văn Tú và Lục sư tỷ.
Điều khiến hắn bất ngờ đó chính là A Tửu và Tư Đồ vẫn chưa đạt đến Độn Nhất cảnh!
Không phải hai người này không thể đạt tới Độn Nhất cảnh mà là họ không muốn!
Mục tiêu của họ là Độn Nhất cảnh thực sự!
Hơn nữa mặc dù hai người họ không phải cường giả Độn Nhất cảnh, song sức chiến đấu của cả hai đều vượt xa những cường giả Độn Nhất cảnh bình thường!
Bán Bộ Độn Nhất cảnh thì có hơn năm mươi người, Quy Nguyên Phá Giới cảnh thì rất nhiều.
Hiện giờ thực lực tổng thể của Ngũ Duy vũ trụ đã tăng lên rất nhiều.
Quan Âm trầm giọng nói: “Tiếp theo đây có lẽ việc gia tăng thực lực của chúng ta sẽ chậm hơn một chút!”
Diệp Huyền nói: “Cũng nên chậm lại rồi!”
Tiếp tục mạnh lên nhanh chóng như vậy cũng không phải chuyện tốt.
Hiện giờ, Ngũ Duy vũ trụ có hơi nóng vội rồi.
Quan Âm nhìn Diệp Huyền: “Chậm lại hả?”
Diệp Huyền gật đầu: “Mọi người có thể thả chậm tốc độ, nhưng mà việc tu hành thì không được dừng lại. Trong khoảng thời gian này, mọi người có thể ổn định cảnh giới võ đạo của mình!”
Quan Âm gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Diệp Huyền nhìn nàng, hắn mỉm cười: “Quan cô nương, trong tương lai có thể chúng ta sẽ không được yên bình đâu.”
Quan Âm trầm giọng nói: “Ta đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi.”
Diệp Huyền gật đầu: “Trong khoảng thời gian này, ngươi cũng tu luyện cho tốt, còn về chuyện của Ngũ Duy Liên Minh thì ngươi có thể dần dần giao cho người khác xử lí.”
Quan Âm gật đầu: “Được!”
Thực ra nàng cũng cần dừng lại một khoảng thời gian.
Bởi những chuyện trước kia về cơ bản đều do nàng xử lí. Điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc tu hành của nàng, bằng không nàng cũng có rất nhiều cơ hội để vươn lên Độn Nhất cảnh.
Nói chuyện với Quan Âm xong, Diệp Huyền bèn rời khỏi đại điện, một mình hắn tới tiệm cầm đồ.
Bên trong tiệm cầm đồ trống không.
Diệp Huyền ngồi ra phía sau quầy, hắn lấy một người gỗ ra, nhìn người gỗ trong tay mà đầu óc như lên mây.
Diệp Linh!
Rốt cuộc nàng đã đi đâu?
Có thể nói, Diệp Linh là người quan trọng nhất trên đời của Diệp Huyền.
Ban đầu, hắn nghĩ rất đơn giản, cứ sống thật tốt để muội muội của hắn cũng được sống tốt.
Tuy nhiên sau này hắn dần nhận ra sự việc không hề đơn giản như vậy.
Đầu tiên là thân phận của hắn, cứ nghĩ đến thân phận của hắn là hắn lại thấy đau đầu.
Tiên tri!
Thanh Nhi!
Thanh sam nam tử!
Và còn một người chưa biết nữa!
Hóa ra bản thân hắn lại phức tạp như vậy!
Mặc dù hắn vẫn luôn nói mình là Diệp Huyền, nhưng hắn hiểu rõ rằng chuyện này không hề đơn giản như vậy. Ví dụ như nếu không có nữ tử váy trắng thì hiện giờ hắn sẽ không là Diệp Huyền mà là Diệp Thanh Tri rồi.
Luân hồi chuyển thế!
Ngày xưa Diệp Huyền không tin cái gọi là kiếp trước kiếp sau cho lắm!
Song hiện giờ hắn không thể không tin.
Khi con người tu hành đến một trình độ nhất định, nghịch chuyển sinh tử thì có hơi khó, song tự luân hồi lại không phải vấn đề gì to tát.
Mà Diệp Linh… hắn cảm giác thân phận của nàng cũng không hề đơn giản.
Thực ra trong lòng Diệp Huyền vẫn luôn có một thắc mắc, đó chính là hắn có Phong Ma Huyết Mạch, nhưng Diệp Linh lại không có.
Ngày xưa sau khi nàng rời đi, nói là tìm người nhưng cứ đi mãi đi mãi, nàng cứ như bốc hơi mất vậy!
Ánh mắt Diệp Huyền thoáng hiện vẻ hoang mang, rốt cuộc thì hắn là ai?
Hắn vẫn luôn cho rằng hắn chính là Diệp Huyền, chỉ đơn giản vậy thôi.
Thế nhưng hiện giờ hắn nhận ra đây chỉ là cách nghĩ của một mình hắn.
Diệp Huyền hắn không chỉ đơn giản là “Diệp Huyền.”
Lúc này, vẻ hoang mang trong mắt hắn lại càng rõ ràng hơn.
Hắn thấy mờ mịt!
Cuộc đời con người không thể thuận lợi, suôn sẻ mãi được. Nhiều khi có thể sẽ quên mất bản thân, cảm thấy hoang mang với tương lai.
Có vài người sau khi tỉnh lại sẽ đi lại con đường phía trước, nhưng cũng có người sẽ đánh mất bản thân.
Mà lúc này, bởi nhân quả mà Diệp Huyền thấy hơi hoang mang.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên trong đầu hắn: “Ngươi chính là ngươi!”
Là giọng nói của tầng thứ chín!
Diệp Huyền hơi sững sờ. Ngay sau đó, hắn nở một nụ cười.
Hắn vội lắc đầu, mình đang ở đây suy nghĩ vớ vẩn gì không biết.
Hắn chính là hắn, còn có thể là ai được nữa?
Kiếp trước hay kiếp này, hắn đâu cần phải để tâm quá như thế?
Cứ sống theo ý muốn của mình là được rồi.
Dù kiếp trước là gì thì hắn vẫn đang ở kiếp này rồi, dù sau này có thế nào thì cũng là chuyện của sau này, không liên quan gì đến hắn của hiện tại.
Kiếp này mới là quan trọng nhất!
Không cần quan tâm đến kiếp trước, không cần quan tâm đến kiếp sau, cứ sống cho tốt ở kiếp này!
Khoảnh khắc ấy, Diệp Huyền bỗng nhiên nhớ đến một câu Phật ngữ học được ở Cổ Tự: “Bồ đề lấy đâu ra chính quả, tới nay mới biết ta chính là ta.”