Chương 2206. Không giúp gì được
Chương 2206. Không giúp gì được
Chương 2206: Không giúp gì được
Có người!
Diệp Huyền quay người nhìn về phía đại điện nhưng không cảm giác được bên trong đại điện có người.
Hắn mỉm cười: “Đại tỷ, đừng bảo là tiên sinh nhà ngươi đó nhé?”
Đại tỷ trầm mặc.
Diệp Huyền khẽ chau mày: “Là tiên sinh nhà ngươi thật à?”
Đại tỷ nói: “Chúng ta đi thôi!”
Rất rõ ràng, nàng không muốn Diệp Huyền vào đó.
Lúc này, giọng nói trong đó lại vang lên: “Ngươi đang sợ điều gì?”
Phép khích tướng!
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Ta không sợ điều gì cả, có điều ta thấy không cần thiết phải mạo hiểm, không có lợi ích gì cả, ngươi nói xem?”
Không sợ không có nghĩa là muốn vào đó!
Giọng nói kia lại vang lên: “Ngươi muốn lợi ích sao?”
Diệp Huyền nói: “Ngươi có sao?”
Giọng nói kia đáp: “Độn Nhất cảnh thực sự, có được tính là lợi ích không?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Giọng nói kia lại vang lên: “Ngươi chỉ có một cơ hội thôi!”
Lúc này, đại tỷ đột nhiên nói: “Đi!”
Tầng thứ chín cũng bảo: “Đi! Đừng do dự!”
Giọng nói kia: “Đi đi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta cũng muốn thử xem đệ nhất thiên tài ngày xưa của Đạo Giới như thế nào!”
Nói đoạn, hắn bèn bước vào đại điện.
Đại tỷ khẽ nói: “Có thể ngươi sẽ hối hận đấy!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đại tỷ muốn ta vào đó mà, đúng chứ?”
Đại tỷ trầm mặc.
Tầng thứ chín cũng bảo: “Tiểu tử, cần gì phải hành động theo cảm tính như thế?”
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Ta chỉ muốn xem kẻ đã từng tính kế ta thôi!”
Trong lúc nói chuyện, hắn đã bước vào đại điện.
Bên trong đại điện, có một nam tử tóc dài ngồi xếp bằng trên mặt đất. Nam tử đó khẽ cúi đầu, không nhìn rõ dung mạo của hắn ta.
Hắn đã đoán được người trước mặt này là ai!
Diệp Thanh Tri!
Lúc này, đại tỷ và mấy Đạo Tắc khác cũng xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền.
Nhìn trường phát nam tử phía không xa, mấy người các nàng đều rất kích động.
Rất rõ ràng, Diệp Huyền không hề đoán sai.
Lúc này, trường phát nam tử bỗng lên tiếng: “Đều tới cả à!”
Đại tỷ nhìn đối phương với vẻ mặt phức tạp: “Tiên sinh…”
Trường phát nam tử mỉm cười: “Ta chỉ là một ảnh tượng thôi.”
Một ảnh tượng.
Tiên tri thật sự đã biến mất.
Vẻ mặt đại tỷ lại càng phức tạp hơn: “Tiên sinh, khi ấy…”
Trường phát nam tử mỉm cười: “Đây là thiên ý! Thực sự là người tính không bằng trời tính!”
Nói đoạn, hắn ta lại nhìn Diệp Huyền: “Ngươi đã đạt đến Độn Nhất cảnh rồi sao?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Độn Nhất cảnh giả thôi!”
Trường phát nam tử khẽ nói: “Nàng ta thì sao?”
Diệp Huyền nhìn đối phương: “Ngươi đang nói đến nữ tử váy trắng à?”
Trường phát nam tử gật đầu.
Diệp Huyền nói: “Nàng ấy đi rồi! Tới một nơi rất xa!”
Trường phát nam tử trầm mặc một hồi rồi nói: “Ngày xưa ta đã từng giao thủ với nàng ta!”
Diệp Huyền không đáp lời.
Trường phát nam tử khẽ mỉm cười: “Kết cục thì ngươi đã biết rồi đó!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Trường phát nam tử lại bảo: “Ban đầu lúc ta chọn trúng ngươi, ta chỉ nhìn thấy trên người ngươi có khí vận rất lớn, thế nhưng lại không nhìn được nhân quả biến số trên người ngươi. Cũng không phải, khi ấy ta đã cảm nhận được rồi! Song ta thấy mình có thể làm được, có thể chống đỡ được…”
Nói đoạn, hắn ta bèn lắc đầu cười: “Tự phụ có thể hại chết con người ta!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tiền bối, theo ta được biết thì ở Ngũ Duy vũ trụ, nhân phẩm của ngươi rất tốt.”
Trường phát nam tử mỉm cười, nói: “Người có nhân phẩm tốt thì sẽ không làm chuyện xấu sao?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Trường phát nam tử khẽ mỉm cười: “Người tốt cũng có thể làm chuyện xấu, còn người xấu cũng có thể làm chuyện tốt!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Cái này cũng đúng.”
Nói đoạn, hắn bèn liếc nhìn mấy người đại tỷ, đoạn nói: “Mới này các nàng không cho ta vào, để ta đoán xem, các nàng sợ ngươi sẽ đoạt xá ta phải không?”
Trường phát nam tử mỉm cười: “Nếu như ta đoạt xá ngươi thì ngươi định chống cự sao?”
Nói đoạn, hắn ta bèn xòe tay ra, Giới Ngục tháp bèn bay đến trong tay hắn ta.
Giới Ngục tháp do hắn ta tạo ra nên đương nhiên sẽ chọn hắn ta!
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi biết tại sao ta lạ dám vào đây không?”
Trường phát nam tử nói: “Nữ tử váy trắng?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Bởi vì ta thấy tiên tri đã biến mất rồi! Biến mất mãi mãi!”
Trường phát nam tử trầm mặc.
Diệp Huyền lại nói: “Còn về tiểu tháp, nếu ngươi muốn lấy lại thì cứ lấy lại! Nó không phải của Diệp Huyền ta, ta sẽ không bắt ép nó đi theo ta.”
Nói đoạn, hắn bèn nhìn về phía mấy người đại tỷ: “Các ngươi cũng vậy! Các ngươi giúp đỡ ta, ta luôn ghi nhớ trong lòng, thế nhưng ta vẫn luôn hiểu rõ rằng các ngươi không có nghĩa vụ phải giúp ta, bởi vì các ngươi không nợ ta gì hết.”
Đối với Diệp Huyền mà nói thì làm người không thể cái gì cũng cho là lẽ đương nhiên được.
Nói một cách đơn giản thì là không thể coi chuyện người khác giúp đỡ mình là điều đương nhiên!
Mấy người đại tỷ thực sự không nợ Diệp Huyền hắn điều gì cả.
Thế nên như lời hắn nói đấy, nếu mấy người đại tỷ muốn rời đi thì hắn chắc chắn sẽ không cưỡng cầu!
Người khác giúp đỡ mình là tình cảm, không giúp cũng đâu có sao.
Nghe Diệp Huyền nói vậy, mấy người đại tỷ bèn liếc nhìn hắn, vẻ mặt phức tạp.
Lúc này, trường phát nam tử đột nhiên mỉm cười: “Không tồi, tâm thái của ngươi tốt đấy. Có điều, ngươi thực sự muốn vào đây thì chắc cũng tự tin về bản thân mình lắm đúng không?”