Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 518 - Chương 2208. Không Cần Quá Cố Chấp

Chương 2208. Không cần quá cố chấp Chương 2208. Không cần quá cố chấp

Chương 2208: Không cần quá cố chấp

Diệp Huyền nhíu mày: “Bị đảo loạn? Tại sao vậy?”

Tiên tri nhìn hắn: “Bởi vì kẻ ác luôn mạnh hơn người lương thiện, đối phương có thể nghịch chuyển trật tự nhân quả thiên ác. Nói một cách đơn giản thì là có người đá phá vỡ thiện ác luân hồi đạo, thay đổi trật tự này.”

Diệp Huyền do dự rồi hỏi: “Điều này có phải rất khó không?”

Tiên tri mỉm cười: “Ngươi có biết nữ tử váy trắng mạnh đến mức nào không?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ta không biết!”

Tiên tri khẽ nói: “Ta cũng không biết!”

Diệp Huyền: “…”

Tiên tri lại nói: “Nhưng mà ta biết một chút, đó chính là nàng ta đã có thể phá đạo… Ta có thể dễ dàng tiến vào luân hồi, nhưng nàng ta cũng có thể phá vỡ luân hồi một cách dễ dàng, diệt trừ ta từ trong luân hồi… Điều này có nghĩa là nàng ta đã có thể phá giới, chỉ là ta không biết nàng ta đang ở trình độ nào mà thôi. Có lẽ nàng ta chỉ có thể phá luân hồi nhất đạo, mà cũng có thể… nàng ta có thể phá được hết đạo trên thế gian này…”

Thật ra, trong lòng tiên tri cũng cực kì phức tạp.

Ngày xưa hắn ta cảm nhận được nhân quả không tốt trên người Diệp Huyền nhưng vẫn chọn hắn, đều là không phải bởi hắn ta tự đại mà là bởi hắn ta tự tin!

Hắn ta tự tin rằng mình có thể tiếp được nhân quả và phúc báo của Diệp Huyền!

Thế nhưng hắn ta không ngờ rằng phía sau Diệp Huyền còn được một người kinh khủng như vậy bảo vệ.

Cũng chỉ có những cường giả có thể phá đạo mới có thể uy hiếp được đến hắn ta.

Tuy nhiên, những cường giả này gần như chỉ có trong truyền thuyết.

Song hắn ta lại gặp được cường giả như vậy!

Hắn ta thực sự rất xui xẻo!

Thế nhưng hắn ta chết không oan một chút nào!

Đây chính là ác quả mà hắn ta tạo ra mà.

Lúc này, Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, phá đạo là gì?”

Tiên tri thu hồi tâm tư, hắn ta mỉm cười: “Chính là phá khai đạo!”

Diệp Huyền nói: “Ngươi nói kĩ hơn một chút được không?”

Tiên tri mỉm cười: “Phá đạo rất đơn giản, mở đại đạo, con người không ở trong đại đạo, không bị trật tự do con người tạo ra trói buộc.”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Nghe có vẻ đơn giản nhỉ!”

Tiên tri bật cười ha ha: “Nghe thì đơn giản vậy thôi nhưng để làm được thì khó hơn lên trời!”

Diệp Huyền nhìn tiên tri: “Tiền bối có thể làm được không?”

Tiên tri mỉm cười: “Ban đầu ta cũng có hi vọng lắm, nhưng mà… ngươi cũng biết đấy, về sau ta đã bị giết!”

Diệp Huyền: “…”

Tiên tri quan sát hắn rồi nói: “Có người giúp ngươi kìm hãm lại ách nạn chi nhân trên người ngươi!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Chắc là Niệm Niệm!”

Tiên tri khẽ bảo: “Mộ Niệm Niệm!”

Diệp Huyền nhìn tiên tri: “Tiền bối biết nàng ta?”

Tiên tri khẽ gật đầu: “Nàng ta là một kì tài đấy, rất mạnh!”

Diệp Huyền hỏi: “Mạnh đến mức nào?”

Tiên tri mỉm cười: “Mạnh đến mức bất bình thường!”

Diệp Huyền: “…”

Tiên tri lại nói: “Nàng ta thực sự rất lương thiện, nếu như nàng ta có một chút ác niệm nào thì chắc chắn chúng sinh của Ngũ Duy vũ trụ đã chết từ lâu rồi.”

Diệp Huyền gật đầu: “Nàng ta rất lương thiện!”

Tiên tri nhìn Diệp Huyền, hắn ta mỉm cười: “Ta cũng không ngờ là nàng ta sẽ giúp ngươi, hồi đầu ta bảo nàng ta giúp ta nhưng nàng ta đã từ chối!”

Diệp Huyền có hơi tò mò: “Ngươi bảo nàng ta giúp ngươi gì thế?”

Tiên tri nhún vai: “Bảo nàng ta giúp ta hộ đạo, để ta thuận lợi trở thành ngươi!”

Diệp Huyền: “…”

Tiên tri khẽ nói: “Khi ấy nàng ta cũng từng khuyên ta, bảo là nếu bước chân vào con đường này thì sẽ không còn cơ hội quay đầu nữa. Lúc đó ta có không tin cho lắm… Mãi đến khi bị giết ta mới hiểu ý của nàng ta. Nàng ta có tầm nhìn rất xa, còn xa hơn cả ta! Nhưng tiếc là khi ấy ta đã quá tự tin.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối đã từng đọc Đạo Kinh sao?”

Tiên tri gật đầu: “Ta đã từng đọc! Có điều chỉ là một đoạn thôi.”

Diệp Huyền nhíu mày: “Bên trong thư ốc có Đạo Kinh hoàn chỉnh không?”

Tiên tri lắc đầu: “Không có đâu!”

Nói đoạn, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: “Mặc dù chỉ là tàn quyển nhưng cũng đủ dùng với ngươi rồi! Ít nhất là với tình hình hiện tại!”

Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi nói: “Niệm Niệm đã từng nói đó là con đường của người khác!”

Tiên tri trầm mặc rồi bảo: “Ta cũng không bằng nàng ta!”

Diệp Huyền nhìn tiên tri, tiên tri phì cười: “Về điểm này thôi thì ta vĩnh viên kém xa nàng ta. Nàng ta nói không sai, Đạo Kinh là con đường mà người khác bày ra cho ngươi!”

Diệp Huyền im lặng.

Tiên tri mỉm cười, nói: “Ngươi cũng học nàng ta đi theo con đường của mình à?”

Diệp Huyền gật đầu.

Tiên tri đáp: “Ngốc!”

Diệp Huyền nhìn về phía tiên tri, tiên tri lại bảo: “Tại sao nàng ta không cần Đạo Kinh? Bởi vì khi ấy nàng ta đã ra khỏi con đường của mình rồi, thế nên nàng ta không cần đến Đạo Kinh nữa. Còn ngươi thì vẫn chưa! Ta thấy ngươi đã đạt đến cảnh giới tâm tự tại, tại sao trong lòng ngươi vẫn có chấp niệm?”

Diệp Huyền khẽ hành lễ: “Mong tiền bối chỉ bảo thêm!”

Tiên tri mỉm cười: “Có rất nhiều con đường dẫn tới vạch đích của võ đạo, có một vài con đường là của người khác, chúng ta có thể đi trên những con đường này, bởi đây là kinh nghiệm của người khác, chúng ta có thể học hỏi! Ngươi không cần thiết phải cố ý né tránh những con đường này!

Đương nhiên, nếu như không có đường, ngươi cũng có thể học hỏi theo cách nghĩ của Ngũ Duy Thiên Đạo. Có đường thì ta đi, không có đường thì ta tự đi thành con đường của ta. Ngươi có hiểu ý ta muốn nói không?”

Diệp Huyền khẽ đáp: “Ta hiểu!”

Không cần phải quá cố chấp!

Tiên tri mỉm cười: “Thư ốc không nằm trong tay ngươi?”

Diệp Huyền gật đầu: “Trong tay Niệm Niệm!”
Bình Luận (0)
Comment