Chương 2209. Vẫn còn một vài khiếm khuyết
Chương 2209. Vẫn còn một vài khiếm khuyết
Tiên tri khẽ nói: “Trong đó có một vài tác phẩm ngày xưa của ta, những tác phẩm này có ích đối với ngươi. Ngoài ra, còn có ba món đồ, món thứ nhất là tàn quyển Đạo Kinh, món thứ hai là Phật Kinh của Phật gia!”
Diệp Huyền tò mò hỏi: “Phật Kinh?”
Tiên tri gật đầu: “Là một cuốn Phật Kinh rất thú vị!”
Nói đoạn, hắn ta quan sát Diệp Huyền một lượt rồi bảo: “Ngươi đã tu luyện Kim Cang Phật Pháp của Cổ Tự!”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Tiên tri khẽ nói: “Xem ra, ngươi đã có nhân quả của Phật gia. Có điều đây cũng không phải chuyện xấu! Phật pháp đúng thật là rất đáng để học hỏi và nghiên cứu. Sau này nếu ngươi mở được thư ốc thì có thể đọc cuốn Phật Kinh kia, nó sẽ giúp ích cho ngươi rất nhiều đấy!”
Diệp Huyền cười khổ: “Ta không mở được thư ốc!”
Tiên tri mỉm cười: “Đó là bởi thời cơ chưa đến.”
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tại sao?”
Tiên tri nhìn hắn mà mỉm cười: “Bên trong thư ốc trừ Đạo Kinh và Phật Kinh ra còn có một thứ nữa. Thứ này rất nguy hiểm, hiện giờ ngươi mà mở thư ốc thì sẽ nguy hiểm lắm!”
Diệp Huyền có hơi tò mò: “Nó là thần vật gì vậy?”
Tiên tri mỉm cười: “Sau này ngươi sẽ biết!”
Diệp Huyền: “…”
Tiên tri liếc nhìn chính mình, đoạn bảo: “Không còn thời gian để nói chuyện phiếm với ngươi nữa rồi! Ngươi có muốn đạt đến Độn Nhất cảnh thực sự đúng không?
Để ta giúp ngươi! Đại đạo ngũ thập, thiên diên tứ cửu, nhân độn kì nhất… Đây chính là một đoạn trong Đạo Kinh, ý là trời đất đại đạo có năm mươi loại, nhưng chỉ có bốn mươi chín loại được phát huy, ý muốn nói đại đạo vốn đã không trọn vẹn. Chuyện gì cũng có sinh cơ, mà Độn Nhất chính là sinh cơ, ngươi có hiểu ý của ta không?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Phải làm thế nào để thoát khỏi đại đạo, trở thành Độn Nhất?”
Tiên tri nhìn hắn: “Hỏi chính ngươi ấy!”
Diệp Huyền sững sờ: “Hỏi ta ư?”
Tiên tri gật đầu: “Độn Nhất chính nằm ở một chữ ‘Độn’ này, chúng ta ở trong đại đạo, bị đại đạo trói buộc, không thể phản kháng lại quy tắc của đại đạo, ít nhất là tạm thời không thể phản kháng được. Thế nhưng chúng ta có thể thoát ra khỏi đại đạo, không bị đại đạo trói buộc!”
Nói đoạn, hắn ta ngừng một lát rồi tiếp tục: “Con người như một con trâu vậy. Nếu như bị trói quá lâu thì tới một ngày nào đó, dù ngươi không trói nó nữa thì nó cũng sẽ không chạy đi.
Tại vì sao?
Tại vì thói quen, vì nó đã quen với việc trói buộc rồi! Dù không có dây thừng cố định, nó vẫn sẽ không chạy đi, bởi vì nó cho rằng mình vẫn đang bị trói.
Con người cũng vậy, quy tắc đại đạo chính là một sợi dây thừng, nếu như ngươi muốn hiểu được điều này thì ngươi sẽ nhận ra, khi đạt đến Độn Nhất cảnh thì mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng dễ dàng!”
Diệp Huyền trầm mặc, hắn chầm chậm siết chặt hai tay.
Tiên tri lại bảo: “Độn Nhất cảnh giả thực ra là dùng để lừa gạt người khác thôi. Độn Nhất cảnh giả tương đương với việc một con trâu bị trói, nhưng nó lại bảo với mình rằng nó không hề bị trói… Thực ra, nó vẫn đang bị cái dây thừng kia trói buộc.
Mà nhiều cường giả Độn Nhất cảnh giả vẫn luôn muốn để người khác tới cởi dây thừng giúp hắn ta mà không biết rằng thực chất mình có thể tự thoát khỏi nó. Như Mộ Niệm Niệm từng nói ấy, nếu như phía trước không có đường thì tại sao không tự mình tạo ra một con đường?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Tiên tri nhìn hắn: “Nhiều khi, đổi một góc độ khác để nhìn nhận mọi việc thì mọi thứ sẽ thấu đáo hơn. Đương nhiên, tiền đề là ngươi phải có đủ năng lực. Mà hiện giờ ngươi đã bước một bước trên con đường đạt được năng lực đó rồi, giờ chỉ phải xem ngươi có hiểu được hay không thôi!”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Ta hiểu rồi!”
Tiên tri nhìn hắn, Diệp Huyền mỉm cười: “Thực ra cũng không quá phức tạp đâu.”
Tiên tri mỉm cười: “Nói nghe xem nào!”
Diệp Huyền bước lên phía trước một bước, Kiếm Vực đột nhiên xuất hiện và bao quanh bốn phía, cả người hắn cũng trở nên hư ảo!
Lúc này, Diệp Huyền cho người ta một cảm giác rất kì diệu. Cảm giác hắn ở đây, nhưng lại như kiểu không hề ở đây, như có như không vậy!
Tiên tri nhìn hắn mà không lên tiếng.
Diệp Huyền chầm chậm nhấc tay lên, không gian bốn phía bèn chấn động. Không gian bên trong Kiếm Vực của hắn dập dờn như làn sóng. Cả người hắn cũng như được sóng đẩy lên, trông cực kì kì lạ!
Tiên tri trầm mặc hồi lâu, đoạn khẽ nói: “Chúc mừng!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm!”
Tiên tri mỉm cười: “Vẫn còn một vài khiếm khuyết!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta biết!”
Thực ra hắn phải nhờ vào Kiếm Vực mới đạt được Độn Nhất, thế nhưng đây chỉ là Độn Nhất trong Kiếm Vực. Diệp Huyền lợi dụng Kiếm Vực của mình để thoát khỏi đại đạo, nói kĩ hơn thì nếu hắn không có Kiếm Vực thì vẫn còn đang nằm trong đại đạo!
Nói một cách đơn giản thì là Diệp Huyền đang gian lận để đạt được Độn Nhất cảnh!
Đây chính là khiếm khuyết của hắn!
Thế nhưng hắn có thể đạt đến Độn Nhất cảnh thực sự, chỉ là hiện giờ hắn vẫn đang thiếu chút sức mạnh thôi.
Muốn thoát khỏi đại đạo thì hắn bắt buộc phải đối đầu với đại đạo, cưỡng ép chính mình ra khỏi phạm vi của đại đao. Mà như vậy thì rất khó. Ban nãy hắn đã thử một lần, song sức mạnh của hắn không dủ để làm như vậy!
Nhưng hắn nhận ra sau khi mượn lực của Kiếm Vực, hắn có thể dễ dàng đạt đến Độn Nhất cảnh.
Kiếm Vực, tự thành một vực, sau khi lĩnh ngộ được điều này, Diệp Huyền có thể dựa vào Kiếm Vực để đạt đến Độn Nhất cảnh. Thế nhưng có một khuyết điểm là chỉ có thể đạt Độn Nhất cảnh trong Kiếm Vực mà thôi!
Có thể nói, hiện giờ hắn muốn đạt đến Độn Nhất cảnh thực sự thì chỉ cần một chút thời gian nữa.