Chương 2210. Còn bao nhiêu tộc nhân
Chương 2210. Còn bao nhiêu tộc nhân
Chương 2210: Còn bao nhiêu tộc nhân
Tiên tri nhìn Diệp Huyền, hắn ta khẽ nói: “Khả năng giác ngộ tốt đấy!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, sau khi ta đạt đến Độn Nhất cảnh thì tại sao những nhân quả trên người ta…”
Tiên tri đáp: “Bởi vì đó là ách nạn chi nhân, hơn nữa, trước đó ta đã nói rồi đó, đây có thể là những ách nạn chi nhân do ngươi tạo ra, thế nên ngươi muốn dựa vào sức mình để phá vỡ những nhân quả này là rất rất khó! Đương nhiên, cũng không phải ngươi không thể làm được điều này!
Nếu như ngươi có được thực lực như nữ tử váy trắng thì dù là nhân quả do ngươi tự tạo ngươi cũng có thể cắt đứt chúng. Ví dụ như nữ tử váy trắng, hiện giờ dù nàng ta có hủy cả vũ trụ này, tạo thành một ác nhân, thế nhưng thử hỏi xem có ai có thể chọc vào nàng ta không?
Không một ai hết! Ngươi hiểu chứ?
Cái gọi là toàn bộ nhân quả không quấn vào người chính là nói nắm đấm của ngươi có đủ cứng hay không, nếu đủ cứng thì ai dám chọc vào ngươi nữa?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Thực lực!
Nữ tử váy trắng có thể đạt đến trình độ toàn bộ nhân quả không quấn vào người, rất đơn giản, bởi nàng có thực lực!
Thực lực đủ mạnh thì mọi nhân quả đều là phù du hết!
Suy cho cùng thì vấn đề chỉ nằm ở thực lực thôi!
Lúc này, cơ thể tiên tri đã dần trở nên mờ ảo.
Diệp Huyền nhìn tiên tri, tiên tri khẽ mỉm cười: “Ban đầu ta thực sự thấy hơi không cam tâm, nhưng sau khi gặp ngươi, ta đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện. Dù thế nào thì cũng phải sống thật tốt!”
Nói đoạn, cơ thể hắn ta bèn trở nên hư ảo hoàn toàn.
Mấy người đại tỷ vội vã xông đến.
Tiên tri khẽ mỉm cười: “Sống thật tốt! Sống mới có thể làm nhiều chuyện hơn nữa!”
Nói đoạn, hắn ta lại nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói: “Ngươi và ta quen biết cũng không phải thiện duyên, song cũng có thể coi là một loại thiện duyên. Ta tính kế ngươi, đây là lỗi của ta. Thư ốc và tiểu tháp coi như bồi thường cho ngươi! Hai người chúng ta không ai nợ ai, ngươi thấy sao?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Được!”
Tiên tri khẽ mỉm cười: “Đừng nghĩ ngợi gì nhiều, cứ thiện đãi bọn họ!”
Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất hoàn toàn.
Biến mất hoàn toàn rồi!
Diệp Huyền nhận ra hình như xung quanh hắn cũng có gì đó biến mất.
Hắn liếc nhìn chính mình, hắn biết, thứ biến mất chính là nhân quả của tiên tri!
Nhân quả của tiên tri càng lúc càng mờ nhạt rồi!
Diệp Huyền trầm mặc hồi lâu, sau đó nhìn về phía mấy người đại tỷ. Lúc này, vẻ mặt các nàng đều ngờ nghệch, có hơi hoang mang.
Khoảnh khắc ấy, các nàng biết, tiên tri thực sự đã đi rồi!
Diệp Huyền cũng thấy lòng mình phức tạp, hắn cũng không hận tiên tri. Theo lời hắn nói, đối phương thực sự đã bị xử rồi! Hắn còn hận gì chứ!
Hắn chỉ cảm thán chút mà thôi!
Mặc dù không tiếp xúc nhiều nhưng vẫn có thể nhìn ra được rằng tiên tri không phải là một người hoàn toàn xấu. Đương nhiên, hắn cũng không cho rằng đối phương là một người vô cùng thiện lương!
Dẫu sao thì nếu không có nữ tử váy trắng thì hiện giờ trên thế giới này đã không có Diệp Huyền hắn!
Đúng lúc này, đại tỷ đột nhiên nói với Diệp Huyền: “Chúng ta đi thôi!”
Diệp Huyền nhìn nàng, đại tỷ lại bảo: “Thực ra chúng ta cũng đã chuẩn bị tâm lí rồi!”
Tiên tri tính kế Diệp Huyền, sau đó lại bị nữ tử váy trắng giết chết. Ban đầu, nàng vẫn không thể chấp nhận được chuyện này, thế nhưng hiện giờ nàng đã hiểu rồi.
Lúc tiên tri còn sống thì vẫn luôn đề cao chữ “lí.”
Là tiên sinh vô lí trước, thế nên đến cả tiên sinh cũng không có tư cách hận Diệp Huyền. Như vậy thì các nàng có lí do gì để mà hận hắn chứ?
Diệp Huyền khẽ nói: “Chúng ta đi thôi!”
Đại tỷ gật đầu, sau đó nàng đưa các Đạo Tắc trở về Giới Ngục tháp.
Diệp Huyền đang định rời đi thì lúc này, đại tỷ đột nhiên nói: “Ngươi có từng nghĩ đến việc tiên sinh để lại một phân hồn ở nơi này không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ý ngươi là ban nãy rất nguy hiểm, bởi vì có thể các ngươi sẽ giúp tiên tri đoạt xá ta, đúng chứ?”
Đại tỷ nói: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Đại tỷ, ngươi dám không?”
Nói đoạn, hắn lại bật cười rồi quay người đi ra bên ngoài.
Đại tỷ trầm mặc.
Dám không ư?
Nàng không dám!
Tiên tri dám sao?
Đừng nói là một phân hồn, đến cả tiên tri có sống dậy thì cũng không dám ấy chứ!
…
Diệp Huyền vẫn chưa rời khỏi Đạo Giới mà đi tìm mấy tộc nhân mà tiên tri bảo. Những tộc nhân này đều sống bên trong một tòa thành nhỏ, cũng chính là Cố thành. Nơi này khá nhỏ, trong thành còn chưa đầy mười vạn người!
Tộc nhân của triên tri ẩn mình tại đây!
Diệp Huyền dựa theo thông tin mà tiên tri cung cấp để tới trước một ngôi nhà cổ. Hắn gõ cửa, cánh cửa đột nhiên được mở ra, sau đó một lão già lưng gù xuất hiện trước mặt hắn: “Các hạ là?”
Diệp Huyền xòe tay, Giới Ngục tháp bèn xuất hiện trên tay hắn.
Khi trông thấy Giới Ngục tháp, lão giả còng lưng kia bèn ngạc nhiên.
Một lát sau, hắn ta mới run giọng nói: “Thiếu… thiếu tộc trưởng…”
Nói đoạn, hắn ta bèn quỳ xuống.
Diệp Huyền đỡ lão giả lưng gù dậy: “Chúng ta vào trong rồi nói chuyện!”
Lão giả lưng gù vội vã gật đầu: “Được được!”
Nói đoạn, hắn ta đưa Diệp Huyền vào trong nhà. Lúc đi qua sảnh, Diệp Huyền quay đầu nhìn. Ở bên phải phía không xa có một tiểu hài tử tầm mười tuổi đang ngồi, trên người tiểu hài tử này là bộ y phục màu xanh. Nàng ngồi trên ghế đá đọc sách, thái độ rất nghiêm túc.
Diệp Huyền đang định không nhìn nữa thì lúc này, tiểu nữ hài đột nhiên nhìn về phía hắn.
Ánh mắt của nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không được bình thường.
Diệp Huyền liếc nhìn tiểu nữ hài rồi thu hồi tầm mắt, sau đó bước vào phòng khách cùng với lão giả lưng gù.
Sau khi bước vào phòng khách, lão giả lưng gù bèn cung kính hành lễ với hắn, run rẩy nói: “Thiếu tộc trưởng, ngươi…”
Diệp Huyền đột nhiên bảo: “Không cần đa lễ!”
Lão giả lưng gù gật đầu, đang tính nói gì đó thì Diệp Huyền lại bảo: “Còn có bao nhiêu tộc nhân?”
Lão giả lưng gù trầm giọng bảo: “Còn khoảng ba trăm sáu mươi người!”