Chương 2221. Không còn cô độc nữa
Chương 2221. Không còn cô độc nữa
Chương 2221: Không còn cô độc nữa
Biến số không ở thiên đạo mà là ở mỗi người.
Biến số là một loại chân lí vũ trụ, thế nhưng nó cũng là chân lí của đời người, hơn nữa con người còn có thể điều khiển được nó.
Bạch y lão giả nhìn Diệp Huyền bằng ánh mắt phức tạp: “Sau này ngươi sẽ còn ưu tú hơn ta năm đó!”
Diệp Huyền vội vàng nói: “Tiền bối quá khen rồi!”
Bạch y lão giả mỉm cười: “Đúng thật là ngươi ưu tú hơn ta mà, năm xưa ta đã quá cố chấp với Đạo Kinh. Đạo Kinh này là con đường của người khác, thế nhưng dù không còn đường, chúng ta cũng có thể tự tạo ra một con đường! Giống như ngươi vậy!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Có một người cũng từng nói câu này với ta!”
Đôi mắt bạch y lão giả ánh lên vẻ ngạc nhiên: “Người ở bên ngoài à?”
Diệp Huyền gật đầu.
Bạch y lão giả khẽ mỉm cười: “Xem ra, thế gian này có rất nhiều cao nhân!”
Nói đoạn, hắn ta bèn chỉ vào vị trí phía trước Diệp Huyền: “Ngày xưa có một vị kiếm tu đã từng tới đây.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Có phải một vị kiếm tu mặc y phục màu trắng không?”
Bạch y lão giả tỏ vẻ kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta có bội kiếm của hắn ta. Ban nãy lúc đến đây, thanh kiếm đã rung lên. Ta đoán là chủ nhân của thanh kiếm đã từng tới đây!”
Bạch y lão giả mỉm cười: “Hóa ra là vậy! Sau khi trông thấy người này ta mới hiểu được một câu nói, khí chúng ta đạt đến thời kì đỉnh phong thì lại không biết rằng còn có người đỉnh cao hơn chúng ta.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối đã giao thủ với hắn ta à?”
Bạch y lão giả gật đầu: “Ta đã từng giao thủ với hắn ta.”
Diệp Huyền hỏi: “Ai thắng ai thua thế?”
Bạch y lão giả mỉm cười: “Ta thua! Ta không thể đỡ được một kiếm của hắn ta!”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền bèn sinh động hẳn lên.
Diệp Tri Mệnh thì nhíu mày, thực lực của bạch y lão giả trước mắt này có lẽ đã đạt đến một trình độ nhất định nào đó, ấy vậy mà chẳng đỡ được một nhát kiếm của đối phương!
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Một nhát kiếm cũng không đỡ được sao?”
Bạch y lão giả gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền hỏi: “Tại sao vậy?”
Bạch y lão giả mỉm cười: “Cái này thì lại phải nói về một đạo lí cơ bản nhất rồi, một đạo lí mà tất cả chúng ta đều hay bỏ qua.”
Diệp Huyền hỏi: “Là gì vậy?”
Bạch y lão giả nhìn hắn, đáp: “Cực hạn!”
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Cực hạn?”
Bạch y lão giả khẽ nói: “Khi chúng ta làm một chuyện gì đó, dù có là một chuyện cực kì nhỏ đi chăng nữa, nếu chúng ta làm nó đến cùng thì nó sẽ vô cùng ghê gớm. Vị kiếm tu kia không tu tâm, không tu lí, không tu đại đạo, càng không tu cảnh giới, hắn ta chỉ tu kiếm mà thôi.
Hắn ta không tu tâm, cho nên không thiện cũng không ác.
Hắn ta không tu lí, cho nên kiếm bèn trở thành lí lẽ của hắn ta.
Hắn ta không tu đại đạo, do đó kiếm trở thành đạo của hắn ta, đạo chính là kiếm của hắn ta.
Hắn ta không tu cảnh giới, thế nên hắn ta không có cảnh giới, do đó không bị cảnh giới trói buộc.”
Nói đoạn, bạch y lão giả bèn bỏ một con cờ trong bàn cờ ra ngoài, sau đó nói tiếp: “Hắn ta không nằm trong bàn cờ này, hắn ta có biến số của riêng mình. Kiểu người như hắn ta đúng thật là vô địch, bởi lẽ hắn ta nằm ngoài bàn cờ này mà, không bị những quy tắc chơi cờ trói buộc. Còn ta, ta vẫn nằm trong bàn cờ này, thế nên hắn ta giết ta chỉ là chuyện đơn giản.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta cũng ở trong bàn cờ này sao?”
Diệp Tri Mệnh liếc nhìn hắn, nàng do dự một lát rồi nói: “Ngươi không tự biết được hả?”
Diệp Huyền: “…”
Bạch y lão giả mỉm cười: “Ngươi vẫn ở trong bàn cờ này, tuy nhiên hiện giờ ngươi đã quen thuộc với quy tắc của bàn cờ. Do đó người bên trong bàn cờ này hiếm ai là đối thủ của ngươi được. Thế nhưng ngươi không phải là vô địch, ngươi hiểu chứ?”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Bạch y lão giả do dự một lát rồi nói: “Vẫn còn một câu nữa, không liên quan đến võ đạo, cũng không liên quan đến Đạo Kinh, chỉ là một câu đúc kết của ta thôi, ngươi có muốn nghe không?”
Kẻ ngốc đều biết phải lựa chọn thế nào!
Diệp Huyền vội nói: “Mời tiền bối nói!”
Bạch y lão giả bèn nắm lấy quân cờ trong tay, đoạn nói: “Ta đã từng từ bỏ rất nhiều thứ chỉ vì đi tìm cái gọi là đại đạo. Tình yêu, tình thân, tình bạn… Đây là những thứ ta đã từng có, nhưng sau này ta lại từ bỏ chúng chỉ vì đại đạo!”
Nói đoạn, bạch y lão giả nhìn Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh: “Chàng trai trẻ, nha đầu thần bí, đi tìm đại đạo rất cô độc, cực kì cô độc, tuyệt đối đừng từ bỏ những người mà các ngươi quan tâm chỉ vì cái gọi là đại đạo này. Khi có một ngày các ngươi bước lên đỉnh cao, các ngươi sẽ nhận ra bên cạnh mình chẳng có ai cả, tư vị đó thực sự rất khó chịu, bởi lẽ chẳng có ai để ngươi chia sẻ niềm vui, cũng không có ai cùng ngươi bước đi trên con đường tương lai. Tới khi ấy, với ngươi mà nói, vô địch khác nào một lời châm chọc, bởi lẽ đó là sự vô địch trong cô độc…”
Diệp Huyền trầm mặc.
Diệp Tri Mệnh cũng trầm mặc.
Ở một tinh không xa xôi nào đó, một nữ tử mặc váy trắng đột nhiên dừng bước, nàng lấy một tiểu môc nhân ra, nhìn nó và khẽ nhếch miệng cười, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
Nàng đã từng vô địch nhưng rất cô độc!
Tới nay, nàng vẫn vô địch nhưng không còn cô độc nữa.