Chương 2222. Nàng ta nói đúng đấy
Chương 2222. Nàng ta nói đúng đấy
Chương 2222: Nàng ta nói đúng đấy
Trước bàn cờ, Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh đều im lặng.
Thực ra Diệp Huyền rất có xúc cảm với lời nói của bạch phát lão giả.
Hắn chưa từng đạt đến đỉnh phong, nhưng hắn hiểu cảm giác đó là gì!
Khi còn ở Thanh thành, hắn đã từng nghĩ đến chuyện nếu không có muội muội thì sẽ như thế nào?
Nếu không có muội muội, cho dù hắn có trở thành người đứng đầu Khương quốc thì hắn cũng sẽ không vui!
Nhưng nếu muội muội của hắn ở đó thì Diệp Huyền hắn sẽ rất vui vẻ, bởi vì muội muội của hắn chắc chắn sẽ rất vui mừng, hắn cũng có thể mang lại cuộc sống tốt hơn cho muội muội của mình.
Hắn học kiếm không phải vì trường sinh, cũng không phải vì vô địch.
Hắn chỉ muốn mọi người xung quanh hắn đều được khỏe mạnh!
Đó là trách nhiệm, nhưng cũng là một loại hạnh phúc đối với hắn!
Bởi vì muội muội của hắn và những người mà hắn quan tâm vẫn còn đó!
Diệp Tri Mệnh nhìn bạch phát lão giả mà không lên tiếng, nhưng thỉnh thoảng nàng lại nhìn về phía Đạo Kinh trên bàn cờ.
Bạch phát lão giả nhìn Diệp Tri Minh rồi chỉ vào Đạo Kinh, mỉm cười nói: "Nha đầu rất quan tâm đến Đạo Kinh này sao?"
Diệp Tri Mệnh gật đầu, thẳng thắn đáp: "Đúng vậy!"
Bạch phát lão giả khẽ mỉm cười: "Ta không thể đưa cho ngươi!"
Diệp Tri Mệnh nhìn bạch phát lão giả, bạch phát lão giả cười nhẹ: "Bởi vì quá để tâm nên trong lòng sẽ sinh ra chấp niệm."
Nói xong, hắn ta nhìn Diệp Huyền: "Tâm thái của tiểu huynh đệ này rất vững vàng, từ lúc gặp ta, ngươi chỉ nhìn qua quyển Đạo Kinh này một lần vào lúc đầu, nhưng từ đó trở đi, ngươi đều không nhìn đến nó, đủ để chứng minh trong lòng ngươi không có chấp niệm với Đạo Kinh! Cho nên, ta sẽ đưa cho ngươi!"
Diệp Huyền do dự, sau đó nói: "Tại sao?"
Bạch phát lão giả nhẹ nhàng nói: "Bởi vì ngươi có thể đối xử với kinh này bằng một trái tim bình thường, ta có thể yên tâm nếu nó nằm trong tay ngươi. Nếu nó rơi vào tay của những người lương thiện thì nó sẽ là một vật tốt, nhưng nếu nó rơi vào tay của những người độc ác, thì vật này sẽ mang lại tai họa thảm khốc cho thế giới. Đây cũng là một biến số, thứ này là thiện hay là ác còn tùy thuộc vào người sở hữu nó!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Vậy tại sao tiền bối không tự mình giữ nó lại?"
Bạch phát lão giả mỉm cười chứ không nói gì.
Diệp Tri Mệnh ở bên cạnh đột nhiên nói: "Hắn ta đã chết rồi!"
Chết rồi!
Diệp Huyền sững sờ! Hắn cẩn thận quan sát bạch phát lão giả, nhưng theo hắn thấy thì người này chính là người sống!
Diệp Tri Mệnh nhìn bạch phát lão giả, lại nói: "Hắn ta không phải là linh hồn thể, cũng không phải một hình chiếu, hắn ta đúng là một bản thể nhưng chỉ có một hơi thở, vừa rồi hắn ta đã nói rất nhiều với chúng ta cho nên hơi thở đó sắp biến mất rồi!"
Bạch phát lão giả nhìn Diệp Tri Mệnh, cười nói: "Không hổ là người đến từ nơi đó!"
Nói rồi, hắn ta nhìn Diệp Huyền: "Tiểu hữu, đã có người nói với ngươi rằng nàng ta sẽ mang đến cho ngươi những chuyện không hay khi đi theo bên cạnh ngươi chưa?"
Diệp Huyền gật đầu: "Có rồi!"
Bạch phát lão giả khẽ nói: "Vậy ngươi vẫn để cho nàng ta đi theo sao?"
Diệp Huyền suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Chuyện không tốt này cũng có thể biến thành chuyện tốt!"
Nói rồi, hắn ta nhìn Diệp Tri Mệnh, sau đó nói: "Diệp cô nương, có lẽ chúng ta sẽ trở thành bằng hữu vô cùng tốt đó, ngươi nói có phải không?"
Diệp Tri Mệnh nói khẽ: "Mộ Niệm Niệm nói rất đúng, những gì hắc y nhân trước đó nói cũng rất đúng, lão đầu trước mặt nói cũng đúng.”
Vẻ mặt Diệp Huyền trở nên tối tăm: "Ý ngươi là ta chọn ngươi đi cùng là một sai lầm sao?"
Diệp Tri Mệnh gật đầu: "Đúng vậy!"
Diệp Huyền cảm thấy hơi khó hiểu: "Tại sao?"
Diệp Tri Mệnh im lặng.
Lúc này, bạch phát lão giả đột nhiên nói: "Cô nương này không phải người bình thường!"
Diệp Huyền gật đầu: "Ta biết!"
Bạch phát lão giả cười nói: "Bất kể là như thế nào, nếu chúng ta đã có thể gặp nhau ở đây vậy đó cũng là một loại duyên phận! Tiểu hữu, ta có một yêu cầu quá đáng!"
Diệp Huyền vội vàng nói: "Tiền bối cứ nói đi đừng ngại, nếu trong khả năng cho phép thì vãn bối sẽ cố gắng hết sức!"
Bạch phát lão giả khẽ mỉm cười, hắn ta lấy ra một nạp giới ra đưa cho Diệp Huyền: "Trong vật này có võ đạo mà ta đã học cả đời, hy vọng ngươi có thể giúp ta tìm được người thừa kế."
Diệp Huyền nhận lấy chiếc nhẫn, hắn do dự một lát, sau đó nói: "Ta có thể đưa cho bằng hữu của ta không?"
Khóe miệng Diệp Tri Mệnh khẽ giật giật, không nói chuyện.
Bạch phát lão giả cười lớn: "Tiểu hữu cũng thật là thẳng thắn! Chỉ là, ngươi cảm thấy bằng hữu của ngươi phù hợp sao?"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Nếu nàng ta ở đây thì nhất định tiền bối sẽ vui mừng khôn xiết!"
Người mà nàng đang nói đến đương nhiên là An Lan Tú, hắn tin rằng nếu để cho lão đầu này nhìn thấy An Lan Tú, đối phương chắc chắn sẽ vui mừng vô cùng.
Không ai phù hợp hơn An Lan Tú về phương diện võ thuật!
Bạch phát lão giả cười lớn: "Vậy cũng đươc, ta tin tưởng tiểu hữu."
Sau đó, thân thể của hắn ta dần dần trở nên mờ ảo.
Lúc này, Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: "Ngươi có biết những quyển Đạo Kinh kia ở đâu không?"
Nghe vậy, Diệp Huyền cảm thấy không hài lòng cho lắm, bởi vì ngữ khí của Diệp Tri Mệnh mang theo sự chất vấn.
Như thể cảm thấy Diệp Huyền không hài lòng, Diệp Tri Mệnh nhìn hắn với một vẻ mặt vô cảm: "Hắn ta là tiền bối của ngươi chứ không phải tiền bối của ta, theo lý mà nói, hắn ta nên gọi ta là tiền bối!"
Khóe miệng Diệp Huyền khẽ giật giật: "Diệp cô nương, ngươi..."
Bạch phát lão giả ở bên cạnh đột nhiên bật cười: "Nàng ta nói đúng đấy."
Diệp Huyền: "..."