Chương 2223. Thật là quái thai
Chương 2223. Thật là quái thai
Chương 2223: Thật là quái thai
Bạch phát lão giả nhìn Diệp Tri Mệnh: "Ta chỉ biết bốn quyển đầu, lần lượt là “Độn Nhất”, “Nhân Quả”, “Biến Số” và “Định Mệnh”. Về phần những quyển này đang ở đâu, hai quyển trong đó hẳn là nằm trong tay hai người, đúng không?"
Diệp Huyền gật đầu: "Ta có một quyển, đó là “Độn Nhất”, trong tay Diệp cô nương cũng có một quyển, quyển sách đó là “Nhân Quả”.”
Diệp Tri Mệnh nhìn bạch phát lão giả: "Ngươi có biết quyển “Định Mệnh” kia ở đâu không?"
Bạch phát lão giả lắc đầu: "Ta đã từng tìm quyển này rồi, không đúng, là ta không tìm thấy nó.”
Diệp Tri Mệnh im lặng, thật ra nàng biết quyển sách đó ở đâu, nhưng vẫn muốn xác nhận một chút.
Bạch phát lão giả đột nhiên nói: "Nghe đồn Đạo Kinh này có tổng cộng chín quyển, ta thật sự muốn xem những quyển còn lại... Thật đáng tiếc là không có phước phần này rồi!"
Khi nói chuyện, người của hắn ta giống như một làn khói xanh rồi biến mất.
Lúc đến không một mảnh vải che thân, lúc đi thì là một làn khói xanh.
Diệp Huyền đứng dậy, cung kính hành lễ với chỗ mà bạch phát lão giả vừa đứng lúc nãy!
Ở bên cạnh, vẻ mặt của Diệp Tri Mệnh trông rất bình tĩnh, không biết là đang nghĩ gì.
Diệp Huyền nhìn xung quanh nhưng xung quanh không có gì cả, vị tiền bối này không để lại một cái gì hết, lúc đi rất tiêu sái, không còn gì hối tiếc, có lẽ đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Đúng lúc này, Diệp Tri Mệnh đột nhiên nhìn hắn: "Ngươi có thể cho ta xem quyển Đạo Kinh kia không?"
Diệp Huyền búng ngón tay một cái, Đạo Kinh rơi xuống trước mặt Diệp Tri Minh.
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn, lông mày hơi nhăn lại: "Ngươi dứt khoát như vậy sao?"
Diệp Huyền cười nói: "Xem một chút thì không làm sao cả!"
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn mà không lên tiếng, trong lòng lại đang suy nghĩ.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: "Diệp cô nương đừng lo lắng, ta không có bất kỳ ý đồ gì cả, thứ cho ta nói thẳng, bây giờ, ngươi cũng không có gì để ta phải mưu đồ bất chính với ngươi cả, có đúng không?"
Diệp Tri Mệnh nhận lấy Đạo Kinh, nàng không đọc ngay lập tức mà chỉ vào giữa lông mày của chính mình, hai mắt của nàng từ từ nhắm lại, một lát sau, nàng chỉ vào quyển Đạo Kinh đó: "Hiện!"
Ầm!
Trong chốc lát, một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên bay ra ngoài từ trong quyển kinh đó, ngay sau đó có một luồng sáng trắng bắn ra và bay thẳng lên trời!
Diệp Huyền sững sờ khi nhìn thấy cảnh này, đây là cái gì vậy?
Chân trời, một hư ảnh đột nhiên ngưng tụ ở trong luồng sáng trắng đó, ngay sau đó, hư ảnh này bắt đầu diễn tập.
Diệp Huyền nhìn Diệp Tri Mệnh với vẻ sững sờ: "Diệp cô nương, cái này..."
Vẻ mặt của Diệp Tri Mệnh vô cảm: "Trong mỗi một quyển Đạo Kinh đều có một môn võ công tối thượng, đó chính là Đạo Kinh võ học, có thể nói loại võ học này là võ học cao nhất được biết đến cho tới nay trong toàn bộ vũ trụ. Nhưng hầu như không ai biết về điều này, và lão giả vừa rồi cũng không biết.”
Diệp Huyền vô thức hỏi: "Vậy làm sao ngươi biết?"
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn: "Đó là chuyện của ta!"
Diệp Huyền im lặng, nữ nhân này thật là thần bí!
Diệp Tri Mệnh nhìn về phía chân trời, trong mắt hiện lên một chút phức tạp: "Nghe đồn nếu có người có thể học được chín loại Đạo Kinh võ học thì..."
Diệp Huyền hỏi: "Sẽ làm sao?"
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn và nói: "Cho tới bây giờ, ta chưa từng gặp qua ai học Đạo Kinh võ học, ngay cả tiên tri cũng chưa từng.”
Nói rồi, nàng nhìn về phía chân trời: "Môn võ này gọi là: Cầu Tử. Ngươi có thể học được rồi!"
Diệp Huyền chớp mắt: "Cầu Tử?"
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn: "Có vấn đề gì không?"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Cầu Tử này có nghĩa là gì?"
Diệp Tri Mệnh khẽ nói: "Có nghĩa là một khi ngươi đã học được chiêu này thì muốn chết cũng khó!"
Diệp Huyền nhìn chân trời mà hơi do dự một chút, sau đó hai mắt từ từ nhắm lại, lúc này, hư ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, dần dần, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm trọng, càng ngày càng nghiêm trọng.
Cầu Tử!
Trong đầu Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện một đoạn thoại: "Tất cả mọi người trên thế giới đều cầu đạo, còn ta thì cầu tử, cầu xin đất này giết ta, cầu xin trời này giết ta, cầu xin chư thiên đại đạo này giết ta..."
Diệp Tri Mệnh ở bên cạnh không quấy rầy hắn, nàng mở Đạo Kinh ra rồi từ từ đọc nó.
Biến số!
Biến số là gì?
Lúc trước bạch phát lão giả đã nói rồi.
Nhưng có một mô tả chi tiết hơn trong Đạo Kinh.
Hơn nữa, nàng đã có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn.
Diệp Huyền cho nàng đọc Đạo Kinh, mà Đạo Kinh võ học này chính là sự báo đáp của nàng dành cho hắn. Bởi vì bây giờ, có lẽ trên thế giới này chỉ có hai người biết rằng Đạo Kinh này chứa đựng võ học tối thượng.
Một người là chủ nhân của Đạo Kinh, người còn lại chính là nàng!
Sau khi đọc một lúc lâu, Diệp Tri Mệnh dùng hai tay đóng quyển Đạo Kinh lại, thực ra nội dung không có nhiều, nhưng đối với cường giả ở một vài cấp độ nào đó, chỉ cần một chút nội dung như vậy thôi cũng đủ để thay đổi cuộc sống của bọn họ rồi.
Không biết Diệp Tri Mệnh đang suy nghĩ cái gì mà đột nhiên nhìn Diệp Huyền ở nơi cách đó không xa, trong mắt nàng hiện lên một tia nghi hoặc.
Thực ra ngay cả Mộ Niệm Niệm cũng không thể nhìn xa hơn nàng, nàng không chỉ có thể nhìn thấy ách nạn chi nhân trên người Diệp Huyền, mà còn nhìn thấy càng nhiều thứ hơn.
Ví dụ như số mệnh của hắn!
Số mệnh của Diệp Huyền là thứ phức tạp nhất mà nàng từng thấy, theo ý kiến của nàng thì người này hẳn là nên chết từ lâu rồi!
Nhưng hắn không những không chết mà còn sống rất tốt.
Thật là quái thai!
Diệp Tri Mệnh lắc đầu, nàng thật sự không muốn quan tâm đến chuyện của Diệp Huyền, bởi vì ngay cả nàng cũng có linh cảm không tốt!
Bây giờ lựa chọn tốt nhất của nàng là không nhúng tay vào, nếu chọn nhúng tay vào thì sẽ vô cùng bất lợi cho nàng.
Mà nàng cũng không cần xen vào vì bây giờ nàng và Diệp Huyền đang lợi dụng lẫn nhau!
Đúng lúc này, Diệp Huyền ở cách đó không xa đột nhiên mở mắt ra, hai tay chầm chậm giơ lên, sau đó nắm chặt lại, trong chốc lát, toàn bộ trời đất lập tức trở nên hư ảo...
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn, vẻ mặt có chút lo lắng: "Bây giờ ngươi không thể hoàn toàn làm chủ được sức mạnh đó đâu, đừng lộn xộn!"
Diệp Huyền run rẩy: "Ta không thể nhịn được!"
Diệp Tri Mệnh tức giận nói: "Đồ ngốc này, mau để ta vào bên trong tháp đi!"
Diệp Huyền: "..."