Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 539 - Chương 2229. Hắn Không Còn Là Hắn Của Ngày Xưa Nữa Rồi

Chương 2229. Hắn không còn là hắn của ngày xưa nữa rồi Chương 2229. Hắn không còn là hắn của ngày xưa nữa rồi

Chương 2229: Hắn không còn là hắn của ngày xưa nữa rồi

Cổ Tự.

Diệp Huyền vừa mới trở về Cổ Tự thì Tri Sự trưởng lão kia đã xuất hiện trước mặt hắn.

Tri Sự trưởng lão liếc mắt nhìn hắn, sau đó nói: “Diệp công tử!”

Diệp Huyền cười bảo: “Người ở Cực Lạc Chi Giới tới rồi hả?”

Tri Sự trưởng lão gật đầu.

Diệp Huyền nói: “Vì ta?”

Tri Sự trưởng lão thấp giọng thở dài một tiếng: “Diệp công tử, ngươi đi đi!”

Thật ra, bây giờ Cổ Tự đã không còn muốn đối địch với Diệp Huyền cho lắm.

Diệp Huyền đã đạt đến Linh Minh Kiến Tính, hơn nữa, hắn còn nhận được lời khen ngợi từ lão tăng thần bí kia, có thể nói, thái độ của Cổ Tự đối với hắn đã dần dần xuất hiện sự thay đổi.

Nhưng cùng với việc người của Cực Lạc Chi Giới tới, tất cả mọi người thứ lại thay đổi tiếp.

Diệp Huyền cười bảo: “Tri Sự trưởng lão dẫn ta đi gặp trụ trì đi! Cho dù cuối cùng ta với Cổ Tự lại phải đối địch thì ta vẫn cảm thấy chúng ta chắc hẳn nên chia tay sảng khoái, ngươi nói có đúng không?”

Tri Sự trưởng lão liếc mắt nhìn hắn, sau đó nói: “Đi theo ta!”

Hắn ta dẫn Diệp Huyền đi vào bên trong Cổ Tự, mà hai người vừa bước bước qua sơn môn Cổ Tự thì một tăng nhân mặc áo cà sa màu vàng đã xuất hiện trước mặt hai người.

Diệp Huyền liếc mắt nhìn kim sắc cà sa tăng nhân, hắn biết người trước mắt này chính là tăng nhân tới từ Cực Lạc Chi Giới.

Tri Sự trưởng lão nói: “Diệp công tử, vị này chính là A Cổ Đại Bồ Tát của Cực Lạc Chi Giới!”

Diệp Huyền nhìn về phía A Khổ Đại Bồ Tát và cười nói: “Lần này A Khổ Đại Bồ Tát tới đây là vì Đạo Kinh phải không?”

A Khổ Đại Bồ Tát chắp hai tay lại: “Vừa là vì Đạo Kinh vừa là vì quyển Phật Kinh kia!”

Nói xong, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: “Diệp công tử, người có quan hệ thân thiết với Ngũ Duy Thiên Đạo kia, vẫn mong Diệp công tử ra mặt khuyên Ngũ Duy Thiên Đạo vài lời để nàng ta giao Đạo Kinh ra, tránh cho Ngũ Duy vũ trụ gặp tai họa.”

Diệp Huyền cười khổ: “A Khổ Đại Bồ Tát muốn cướp đấy sao?”

A Khổ Đại Bồ Tát lắc đầu: “Vật này vốn không thuộc về Ngũ Duy Thiên Đạo và cũng không thuộc về Diệp công tử, đây là vật vô chủ, người người đều có thể sở hữu nó. Còn nữa, trong đó có Phật Kinh của Cực Lạc Chi Giới ta, Diệp công tử và Mộ cô nương kia chắc hẳn nên trả vật về cho chủ cũ!”

Diệp Huyền lắc đầu, cười một tiếng: “Nếu đại sữ đã nói đó là vật vô chủ vậy tại sao nó không thể là của chúng ta được chứ?”

A Khổ Đại Bồ Tát nhìn hắn, hai tay chắp lại: “Ngã Phật từ bi, vốn không muốn động binh đao nhưng tại Diệp công tử u mê không chịu tỉnh ngộ đấy thôi, đắc tội rồi!”

Nói xong, hắn ta định ra tay.

“Dừng tay!”

Lúc này, một giọng nói vang lên từ phía bên cạnh.

Diệp Huyền nghe thấy tiếng mà nhìn qua, người tới chính là trụ trì của Cổ Tự.

Trụ trì Cổ Tự chắp hai tay lại: “A Khổ Đại Bồ Tát, đây là nơi thanh tịnh, sao ngươi có thể ra tay ở đây được?”

A Khổ Đại Bồ Tát nhìn về phía hắn ta: “Trụ trì muốn bảo vệ tên Diệp Huyền này sao?”

Trụ trì đáp: “A Khổ Đại Bồ Tát, Cổ Tự ta cũng không có suy tính với Đạo Kinh kia hết! Chúng ta chỉ là một đám người tu hành, chỉ muốn yên tĩnh tu hành ở nơi thâm sơn này, chỉ có vậy mà thôi!”

Sau khi biết Đạo Kinh kia ở trong tay Mộ Niệm Niệm, trụ trì đã hoàn toàn từ bỏ thứ đó.

Vì đột nhiên hắn ta phát hiện ra, cho dù là Mộ Niệm Niệm hay là người phía sau Diệp Huyền đều không phải là người mà Cổ Tự có thể chống lại được.

Còn nữa, Diệp Huyền và Cổ Tự có duyên, vốn đây là ác duyên nhưng bây giờ đã là thiện duyên, hắn ta không muốn phần thiện duyên này lại biến thành ác duyên tiếp!

Còn có một nguyên nhân nữa chính là giống như trước kia Diệp Huyền đã nói, toàn bộ tăng nhân trong Cổ Tự bao gồm cả hắn ta đã ôm chấp niệm quá nặng!

Quá chấp nhất với Đạo Kinh nên đã có tâm ma!

Buông chấp niệm xuống, cả người chợt nhẹ nhõm hẳn.

Chỉ là, hắn ta chưa bao giờ từng nghĩ người của Cực Lạc Chi Giới lại tới đây!

A Khổ Đại Bồ Tát đang định nói gì đó thì trụ trì ở bên cạnh chợt bảo: “Diệp công tử, ngươi đi đi!”

Diệp Huyền nhìn về phía trụ trì, trụ trì chắp tay lại và bảo: “Ngày ấy những lời mà Diệp công tử đã nói cũng giúp lão nạp thu hoạch được rất nhiều. Hôm nay, lão nạp cũng bày tỏ thái độ với Diệp công tử luôn, bắt đầu từ nay về sau, Cổ Tự ta đóng núi, không còn quản toàn bộ chuyện trong thế tục nữa!”

Diệp Huyền im lặng một lúc sau chắp hai tay lại: “Cảm tạ ơn tương trợ ngày xưa của đại sư!”

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Hắn biết nếu mình còn tiếp tục nán lại nơi này sẽ chỉ làm Cổ Tự khó xử!

Lúc này, A Khổ Đại Bồ Tát đang định ra tay thì trụ trì Cổ Tự ở bên cạnh chợt lên tiếng: “A Khổ Đại Bồ Tát!”

Vừa dứt lời đã có mười mấy đạo thần thức trực tiếp bao phủ lấy A Khổ Đại Bồ Tát.

A Khổ Đại Bồ Tát liếc mắt nhìn trụ trì Cổ Tự, hai tay chắp lại và chẳng nói lời nào hết.

Trụ trì Cổ Tự nhìn về phía Diệp Huyền: “Diệp công tử, bắt đầu từ đây đường đi sẽ rất hung hiểm, vẫn mong Diệp công tử cẩn thận!”

Diệp Huyền cười đáp: “Đại sư bảo trọng!”

Nói xong, hắn đã biến mất ở nơi cuối chân trời.

Diệp Huyền vừa mới biến mất thì A Khổ Đại Bồ Tát kia cũng biến mất ngay.

Giữa sân, trụ trì Cổ Tự chắp hai tay lại, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp.

Tri Sự trưởng lão nhẹ giọng nói: “Bọn họ đã đánh giá thấp Diệp công tử và Mộ cô nương!”

Trụ trì Cổ Tự gật đầu: “Đánh giá thấp nghiêm trọng ấy chứ!”

Tri Sự trưởng lão chần chừ một lúc, sau đó mới nói: “Thật sự phải từ bỏ Đạo Kinh sao?”

Trụ trì Cổ Tự nhẹ giọng nói: “Cổ Tự ta không phải là đối thủ của Diệp công tử và Mộ cô nương! Tiếp tục có lòng tham lam thì Cổ Tự ta sẽ vạn kiếp bất phục!”

Tri Sự trưởng lão gật đầu, hắn ta nhìn về phía chân trời xa xăm: “Diệp công tử sẽ gặp nguy hiểm phải không?”

Trụ trì im lặng một lúc lâu sau đó mới nhẹ giọng đáp: “Hắn đã không còn là Diệp công tử của ngày xưa nữa rồi! Đóng núi!”

Nói xong, hắn ta quay người rời đi.


Bình Luận (0)
Comment