Chương 2230. Lừa trọc, trả thư ốc lại cho ta
Chương 2230. Lừa trọc, trả thư ốc lại cho ta
Chương 2230: Lừa trọc, trả thư ốc lại cho ta
Phía chân trời xa xôi, đột nhiên Diệp Huyền dừng lại, phía sau hắn chính là A Khổ Đại Bồ Tát kia.
Thực lực của A Khổ Đại Bồ Tát này là Độn Nhất cực cảnh mà vẫn chưa phải là trên Độn Nhất!
Diệp Huyền nhìn về phía A Khổ Đại Bồ Tát và cười hỏi: “Ngươi đuổi theo ta làm gì?”
A Khổ Đại Bồ Tát chắp hai tay lại: “Diệp công tử, vẫn mong ngươi đi cùng ta tới Cực Lạc Chi Giới một chuyến.”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ta không đi!”
A Khổ Đại Bồ Tát nói với vẻ mặt không thay đổi: “Không đi không được!”
Diệp Huyền quay người chạy biến mất.
Tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ chớp mắt cái đã biến mất ở phía cuối cùng chân trời.
A Khổ Đại Bồ Tát sững sờ, sau đó tiếp tục đuổi theo!
Chưa đến một lúc mà Diệp Huyền đã chạy đến Đạo Giới!
Mà A Khổ Đại Bồ Tát kia cũng theo đến Đạo Giới!
Sau khi Diệp Huyền và A Khổ Đại Bồ Tát đến Đạo Giới, đám người Khương Vũ ở Đạo Giới đã lập tức nhận được tin tức!
Cực Lạc Chi Giới ra tay rồi!
Ngay khi nhận được tin tức này, sắc mặt Khương Vũ lập tức thay đổi, sau đó hắn ta triệu tập toàn bộ cường giả Độn Nhất cảnh và cường giả của Đạo Thôn lại để đuổi theo Diệp Huyền và A Khổ Đại Bồ Tát.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ cường giả trong Đạo Giới đã ra quân!
Tại một chỗ nào đó trong tinh không, Diệp Huyền ngự kiếm mà đi, tốc độ của hắn cực kỳ nhanh nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với A Khổ Đại Bồ Tát kia.
A Khổ Đại Bồ Tát kia nhíu chặt mày lại, Diệp Huyền định chạy đi đâu vậy?
Trực giác nói cho hắn ta biết có hơi bất thường!
Ngay đúng lúc này, đột nhiên Diệp Huyền ở đằng xa dừng lại!
A Khổ Đại Bồ Tát nhìn hắn: “Diệp công tử, sao ngươi không chạy tiếp đi?”
Diệp Huyền nhìn đối phương rồi chậm rãi giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay hắn ngưng tụ ra một đạo Phật pháp chi lực lớn mạnh.
Trông thấy cảnh này, hai mắt A Khổ Đại Bồ Tát hơi híp lại, hắn ta từ từ siết chặt tay phải lại, xung quanh người đột nhiên bùng phát ra Phật pháp chi lực to lớn.
Ngay lúc ấy, Diệp Huyền chợt ra tay!
Hắn cũng không hề ra tay với A Khổ Đại Bồ Tát mà đánh một chưởng vào lồng ngực mình!
Ầm!
Ăn một chưởng này khiến Diệp Huyền trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi. Cùng lúc đó, cả người hắn bay ngược ra sau gần trăm trượng, hơn nữa, trong quá trình bay đi miệng hắn còn không ngừng nôn máu, vạt áo trước ngực nhanh chóng bị nhuôm đỏ!
Thấy một màn này, A Khổ Đại Bồ Tát có hơi ngỡ ngàng.
Lúc này, Diệp Huyền lại đánh mạnh một chưởng nữa vào lồng ngực mình.
Phụt!
Hắn lại ói ra một ngụm máu tươi, lần này thì lồng ngực hắn trực tiếp nứt ra, hoàn toàn có thể nhìn thấy xương trắng bên trong!
A Khổ Đại Bồ Tát nhìn chằm chằm vào hắn: “Diệp công tử, hành động này của ngươi khiến lão tăng thật sự không hiểu gì cả!”
Đúng lúc này, Diệp Huyền lại đánh một chưởng thứ ba vào ngực mình tiếp.
Bấy giờ, hắn trực tiếp bay ngược ra sau, lập tức đâm vỡ không gian phía sau lưng, cả người trông vô cùng chật vật.
Ngay lúc ấy, hắn đột nhiên gào lên giận dữ: “Lừa trọc, trả thư ốc lại cho ta!”
Âm thanh như sấm rền trực tiếp truyền đi khắp tinh không, cách đó cả trăm vạn dặm vẫn có thể nghe thấy được.
A Khổ Đại Bồ Tát: “?”
Trong tinh không, sau khi Diệp Huyền gào lên một câu này lại phun ra một ngụm máu tươi nữa.
A Khổ Đại Bồ Tát nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi muốn hãm hại Cực Lạc Chi Giới ta, nhưng đáng tiếc, thế nhân chưa chắc đã tin ngươi…”
Đúng lúc này, đột nhiên Diệp Huyền nhìn ra phía sau A Khổ Đại Bồ Tát rồi kinh ngạc kêu: “Ngươi là…”
A Khổ Đại Bồ Tát theo bản năng quay đầu lại, thế nhưng trước mặt hắn ta lại chẳng có một ai hết.
Sắc mặt hắn ta chợt thay đổi, vội vàng quay phắt người lại.
Con ngươi của hắn ta co rút lại, sâu trong con mắt đó có một sợi kiếm quang đang càng ngàng càng lớn.
Trong lòng A Khổ Đại Bồ Tát kinh hãi muốn chết, hắn ta chắp hai tay lại, vừa mới chắp lại đã có một đạo Phật quang trực tiếp đâm vào một sợi kiếm quang, nhưng ngay sau đó, sợi kiếm quang kia lại chém vỡ hai tay hắn ta, sau đó cứa một đường ngang qua cổ họng của hắn ta.
Phụt!
Cả người A Khổ Đại Bồ Tát cứng ngắc lại như khúc gỗ, Phật quang quanh người cũng nhanh chóng tan đi.
Mà Diệp Huyền thì vẫn ở ngay trước mặt hắn ta!
A Khổ Đại Bồ Tát nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin: “Ngươi mạnh như vậy à…”
Vừa dứt lời, cả người hắn ta đã trực tiếp biến mất dạng!
Miểu sát!
Cho đến tận lúc chết, A Khổ Đại Bồ Tát vẫn không ngờ được mình sẽ bị Diệp Huyền miểu sát như vậy!
Hắn ta chính là cường giả Độn Nhất cảnh đấy!
Vậy mà lại bị Diệp Huyền miểu sát!
Sao có thể như vậy được?
Đến lúc sắp chết, trong lòng A Khổ Đại Bồ Tát vẫn tràn đầy nghi hoặc.
Diệp Huyền liếc mắt nhìn A Khổ Đại Bồ Tát đã hoàn toàn tan biến, hắn vung tay phải một cái, nạp giới trên người A Khổ Đại Bồ Tát bay thẳng vào trong tay hắn.
Một khắc này, hắn mới hiểu rõ sự chênh lệch giữa Độn Nhất giả và Độn Nhất thật lớn đến cơ xnafo!
Đúng là khác biệt như trời và đất vậy!
Ngay đúng lúc này, mấy chục luồng khí tức lớn mạnh xuất hiện trong không gian, Diệp Huyền vội vàng quỳ một gối xuống đất, hai tay ôm lồng ngực rồi ho sù sụ như muốn bay cả hai lá phổi, thi thoảng miệng còn phun ra máu tươi!
Nhìn thoáng qua thì thương thế này cũng không phải nặng bình thường thôi đâu!
Khi đám người Khương Vũ nhìn thấy bộ dáng của Diệp Huyền đều trực tiếp sững sờ.
Thảm như vậy luôn á hả?