Chương 2234. Xin dừng bước
Chương 2234. Xin dừng bước
Chương 2234: Xin dừng bước
Lý Thanh nhìn hắn mà không lên tiếng.
Diệp Huyền cười khổ: “Lý Thanh cô nương, các ngươi chắc cũng biết rõ thực lực của Ngũ Duy vũ trụ. Nếu chỉ là cường giả Độn Nhất cảnh bình thường, đương nhiên chúng ta sẽ không sợ. Thế nhưng Cực Lạc Chi Giới có rất nhiều cường giả Độn Nhất cực cảnh! Nếu bọn họ nhắm vào ta… Ôi, ta nên từ bỏ thư ốc, thần vật như nó đúng là không phải thứ mà một người tầm thường như ta có thể sở hữu. Ôi, ta xui xẻo quá đi thôi!”
Khương Vũ ở bên cạnh vội nói: “Diệp công tử đừng tự trách mình, thần vật như vậy, ai mà chẳng muốn có. Diệp công tử muốn có cũng là chuyện thường tình thôi.”
Diệp Huyền thở dài một hơi: “Nói thì nói là thế, nhưng mà… Chậc, thực ra, không dám giấu chư vị, hiện giờ ta chỉ muốn tu luyện thật tốt, không muốn dính dáng đến thị phi. Nếu như Cực Lạc Chi Giới đến tìm ta, suy nghĩ trước đó của ta là sẽ giúp bọn họ mở thư ốc, để bọn họ có được Đạo Kinh!”
Nghe vậy, sắc mặt Khương Vũ bèn thay đổi, hắn ta vội vàng nói: “Diệp công tử, ngươi không được suy nghĩ như vậy. Ngươi thử nghĩ lại mà xem, nếu như ngươi giúp bọn họ mở thư ốc thì bọn họ sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Không! Diệp công tử là kì tài, tương lai xán lạn, nếu Cực Lạc Chi Giới có được Đạo Kinh thì người đầu tiên bọn họ giết sẽ là Diệp công tử.”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta cũng hiểu điều này, chỉ là sức một mình ta…”
Khương Vũ vội nói: “Diệp công tử, ngươi không chỉ có một mình! Chúng ta sẽ ở bên ngươi, chúng ta sẽ đồng sinh cộng tử với ngươi!”
Đồng sinh cộng tử!
Khóe miệng Diệp Huyền giật giật.
Thấy hắn trầm mặc, Khương Vũ lập tức trở nên sốt sắng. Hắn ta sợ đối phương sẽ đầu hàng.
Lúc này, Lý Thanh ở bên cạnh cũng bảo: “Diệp công tử, chúng ta nói muốn liên minh với ngươi không phải là đùa đâu.”
Diệp Huyền nhìn Lý Thanh mà cười khổ: “Lý Thanh cô nương, Khương Vũ các chủ, ta thấy ba bên chúng ta bên nào cũng không thể độc chiếm Đạo Kinh, các ngươi thấy sao?”
Khương Vũ trầm mặc.
Lý Thanh cũng trầm mặc.
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Nếu ba bên chúng ta đã không thể độc chiếm Đạo Kinh thì chúng ta cần gì phải liên minh thực sự. Ta nói là liên minh thực sự ấy, chứ không phải kiểu ngươi lừa ta gạt. Chúng ta mà liên thủ, cùng nhau đối phó với kẻ địch bên ngoài, nếu giành được Đạo Kinh thì cả ba bên phải cùng hưởng!”
Khương Vũ và Lý Thanh liếc nhìn Diệp Huyền, bọn họ không lên tiếng.
Diệp Huyền lại nói: “Hai vị đều là người thông minh, Diệp Huyền ta cũng không ngốc. Liên minh này của các ngươi trông thì có vẻ là đồng lòng chống lại kẻ địch đấy, song thực chất trong lòng lại mang tâm tư khác. Thứ lỗi ta nói thẳng, liên minh như thế này khó mà thành đại sự lắm!”
Khương Vũ thở dài một tiếng.
Bởi lẽ hắn ta thấy Diệp Huyền nói đúng, hai bên bọn họ thực ra chẳng ai thèm tin ai hết!
Diệp Huyền tiếp tục nói: “Hai vị, hiện giờ kẻ địch của chúng ta là ai? Là Cực Lạc Chi Giới, là nơi cội nguồn của Phật pháp! Nếu chúng ta còn không đoàn kết thì làm sao đối phó với bọn họ?
Hơn nữa, chúng ta còn phải đối mặt với Tu Di Thần Quốc! Các ngươi thấy liệu bọn họ có từ bỏ thư ốc không?
Không, nếu chúng ta giành được thư ốc, bọn họ nhất định sẽ liên thủ với Cực Lạc Chi Giới, thậm chí còn liên thủ với những thế lực đang ẩn mình khác! Tới khi đó, nếu chúng ta không đoàn kết thì làm sao đối phó với bọn họ được đây”
Lý Thanh nhìn về phía hắn: “Ngươi muốn nói điều gì?”
Diệp Huyền nói với vẻ nghiêm túc: “Ba bên chúng ta liên minh, ý của ta là liên minh thực sự ý. Hai vị, các ngươi chắc cũng đã điều tra về ta, biết được nhân phẩm của ta. Diệp Huyền ta ở hạ giới từ trước đến nay chưa từng làm mấy chuyện bán đứng đồng minh nhỉ?”
Hai người Khương Vũ liếc nhìn Diệp Huyền. Đúng là thế thật, bọn họ đều điều tra được rằng Diệp Huyền là một người trọng tình nghĩa.
Người như hắn mà làm kẻ địch thì sẽ đau đầu lắm. Nhưng nếu làm đồng minh thì cũng thoải mái vô cùng, bởi lẽ ngươi không cần sợ hắn tính kế ngươi!
Diệp Huyền tiếp tục nói: “Hai vị, ban bên chúng ta không một bên nào có tư cách tranh đấu với Cực Lạc Chi Giới và Tu Di Thần Quốc, chỉ khi chúng ta liên minh thì mới có tư cách tranh đấu cùng bọn họ.”
Lý Thanh đột nhiên bảo: “Phải làm sao để liên minh thực sự?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Rất đơn giản! Là sự tin tưởng! Ba bên chúng ta mà liên thủ thì phải tin tưởng lẫn nhau chứ không phải có những phỏng đoán sau lưng đối phương. Bởi như vậy sẽ khiến đối thủ thừa cơ gây hiềm khích trong nội bộ chúng ta.”
Nói đoạn, hắn lại nhìn về phía hai người kia: “Ta tin tưởng các ngươi, các ngươi có tin ta không?”
Lý Thanh trầm mặc.
Khương Vũ liếc nhìn Diệp Huyền, đoạn bảo: “Ta cũng tin Diệp công tử!”
Diệp Huyền nhìn Lý Thanh, Lý Thanh trầm giọng nói: “Diệp công tử, tại sao ngươi phải nhấn mạnh sự tin tưởng? Có nguyên nhân gì sao?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Khương các chủ, ngươi nhìn xem… Lý Thanh cô nương bắt đầu kiêng dè, phỏng đoán ta rồi đó! Chúng ta còn chưa kết đồng minh mà nàng ta đã như vậy, cho rằng Diệp Huyền ta mang tâm tư khác. Nếu như chúng ta kết làm đồng minh, người khác chọc ngoáy tí thôi là nàng ta sẽ lấy đao kề cổ ta ngay, ta sợ lắm! Thực sự rất sợ! Không liên minh nữa đâu! Mọi người thân ai nấy lo đi, dù sao Diệp Huyền ta không đánh được sẽ đầu hàng!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người định rời đi.
Trông thấy thế, sắc mặt Khương Vũ bèn thay đổi. Hắn ta liếc nhìn Lý Thanh: “Lý cô nương, giữa con người với nhau cần gì phỏng đoán, kiêng dè nhiều thế, chúng ta chân thành hơn đi? Mặc dù Diệp công tử hơi xảo quyệt thật, song nhân phẩm của hắn cũng xứng đáng để chúng ta dựa vào hắn. Ngươi cứ nghi ngờ hắn hết lần này đến lần khác, cho rằng hắn muốn giở trò, đúng là quá đáng rồi đó!”
Lý Thanh trầm mặc.
Khương Vũ lại nói: “Có phải ngươi thấy rằng Khương Vũ ta đang nói thay cho hắn cũng là ta định giở trò đúng không? Nếu đã vậy thì chúng ta giải tán liên minh đi!”
Nói đoạn, hắn ta vội vàng đuổi theo Diệp Huyền: “Diệp công tử xin dừng bước, Đạo Thôn không tin ngươi, nhưng Tiên Các ta tin ngươi mà…”