Chương 2239. Văn Thiên
Chương 2239. Văn Thiên
Chương 2239: Văn Thiên
Mộ Niệm Niệm nhìn về phía Yết Đế Đại Bồ Tát, Yết Đế Đại Bồ Tát chắp hai tay lại, run rẩy nói: “Các ngươi cứ từ từ nói, lão nạp không làm phiền các ngươi!”
Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Huyền, nàng chớp mắt, mỉm cười: “Nắm đấm vẫn có tác dụng nhất!”
Diệp Huyền: “…”
Không lâu sau, Yết Đế Đại Bồ Tát đưa hai người họ đến một không gian hắc động. Hắn ta nhìn Mộ Niệm Niệm và nói: “Mộ cô nương, xin mời.”
Mộ Niệm Niệm gật đầu, sau đó bước vào không gian hắc động.
Diệp Huyền cũng vội vàng đi theo. Lúc này, Yết Đế Đại Bồ Tát lại nói: “Diệp công tử, ngươi chắc chắn muốn vào không?”
Diệp Huyền gật đầu.
Yết Đế Đại Bồ Tát nhìn Mộ Niệm Niệm, Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Để hắn đi theo đi!”
Nghe vậy, Yết Đế Đại Bồ Tát bèn gật đầu. Diệp Huyền đi vào cũng là một chuyện tốt đối với bọn họ, bởi lẽ vừa hay hắn có thể làm người gánh tội!
Mộ Niệm Niệm đưa Diệp Huyền bước vào không gian hắc động, hai người tới một đường hầm không gian. Đường hầm không gian này khác so với đường hầm không gian mà Diệp Huyền từng thấy, ở đây toàn màu đen u ám, bốn bề không ngừng tản ra những luồng âm ám khí tức.
Diệp Huyền nhíu mày: “Niệm tỷ, có gì đó sai sai!”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Chắc là bọn họ muốn chúng ta tới một chiến trường!”
Diệp Huyền nhìn Mộ Niệm Niệm: “Chiến trường ư?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Một chiến trường lâu đời. Chiến trường này được gọi là Thần Chiến Trường, nghe đâu là nơi mà các cổ thần ngày xưa đã chiến đấu!”
Diệp Huyền khẽ chau mày: “Cổ thần?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Trong vũ trụ rộng lớn này luôn có một vài người tự xưng mình là thần. Đương nhiên, đúng thật là có một vài người rất mạnh, song phần lớn toàn tự tâng bốc mà thôi.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Niệm tỷ thấy nữ tử váy trắng có tư cách tự xưng là thần không?”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu.
Diệp Huyền ngạc nhiên: “Không đủ tư cách sao?”
Mộ Niệm Niệm trợn mắt nhìn hắn: “Làm gì có thần nào mạnh bằng nàng ta!”
Diệp Huyền: “…”
Lúc này, hai người lại gia tăng tốc độ.
Diệp Huyền lại hỏi: “Niệm tỷ, ngươi lợi hại như vậy, trong tương lai ngày nào đó ngươi có thể đánh bại được nữ tử váy trắng không?”
Mộ Niệm Niệm trầm mặc.
Diệp Huyền nhìn Mộ Niệm Niệm, đợi câu trả lời của nàng.
Mộ Niệm Niệm khẽ cười: “Hiện giờ ta có thể đánh bại nàng ta!”
Diệp Huyền sững sờ.
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn, nàng mỉm cười: “Giờ ta giết ngươi thì chắc chắn nàng ta sẽ chết. Bởi lẽ ngươi chính là chấp niệm trong lòng nàng ta, chấp niệm này mà mất đi thì nàng ta cũng không còn nữa.”
Diệp Huyền trầm mặc.
Mộ Niệm Niệm liếc nhìn Diệp Huyền, nàng khẽ nói: “Cứ sống cho thật tốt, nhiều khi chúng ta không những phải sống cho mình mà còn phải sống vì những người xung quanh nữa. Nàng ta đã làm rất nhiều điều vì ngươi, hơn nữa từ trước đến nay nàng ta cũng chưa từng kể với ngươi. Nhiều khi ngươi càng phải sống tốt hơn, như vậy thì mới xứng đáng với những gì nàng ta đã làm.”
Nói đoạn, Mộ Niệm Niệm nhìn về phía chân trời: “Ngươi thử nghĩ mà xem, kiểu người tính tình bá đạo như nàng ta nhưng lại có thể nhẫn nhịn bao nhiêu năm mới đi tính sổ với người kia chỉ vì ngươi… Ngươi là phật trong lòng nàng ta và cũng là ma trong lòng nàng ta.”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì Mộ Niệm Niệm lại bảo: “Chúng ta tới rồi!”
Dứt lời, không gian trước mặt bọn họ bèn biến đổi.
Diệp Huyền nhìn Mộ Niệm Niệm: “Ngươi tự tin không?”
Mộ Niệm Niệm nhìn về phía xa xa, nàng khẽ nhếch khóe miệng, nở một nụ cười tà ma: “Ta tuyên bố, hôm nay Mộ Niệm Niệm ta muốn sát giới!”
Thần Chiến Trường!
Thần Chiến Trường là một chốn đồng không mông quạnh, bầu trời xám xịt, mang theo cảm giác nặng nề và áp bức.
Diệp Huyền liếc nhìn bốn bề xung quanh nhưng không nhìn thấy cường giả của Cực Lạc Chi Giới và Tu Di Thần Quốc.
Hắn quay người nhìn, Yết Đế Đại Bồ Tát cũng đã biến mất.
Sắc mặt Diệp Huyền lập tức sầm lại.
Lúc này, Mộ Niệm Niệm bỗng chỉ về phía xa: “Ngươi nhìn bên kia xem.”
Diệp Huyền nhìn theo hướng Mộ Niệm Niệm chỉ. Cách bọn họ khoảng trăm trượng có một bia đá cao khoảng mười mấy trượng.
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Đi thôi, qua đó xem sao!”
Diệp Huyền gật đầu.
Hai người bèn đi tới chỗ bia đá. Bia đá này cao khoảng mười mấy trượng, rộng khoảng một trượng, bên trên không có chữ gì cả.
Diệp Huyền nhìn Mộ Niệm Niệm: “Niệm tỷ biết đây là gì không?”
Mộ Niệm Niệm chỉ cười mà không nói.
“A di đà Phật!”
Đúng lúc đó, một giọng nói bỗng vang lên phía sau hai người.
Diệp Huyền giật mình, bởi lẽ hắn không hề cảm nhận được phía sau mình có người.
Vẻ mặt Mộ Niệm Niệm thì vẫn rất bình tĩnh, như thể nàng đã nhận ra điều này từ lâu.
Diệp Huyền quay người, trước mặt hắn có một tăng nhân. Tăng nhân chắp hai tay lại, trên người hắn ta là một bộ cà sa màu vàng kim, trong tay cầm gậy tích trượng, quanh người thoáng hiện Phật quang. Phía sau hắn ta còn có một tăng nhân nữa, người này chính là Yết Đế Đại Bồ Tát ban nãy đã biến mất.
Yết Đế Đại Bồ Tát chắp hai tay lại: “Mộ cô nương, Diệp công tử, vị này là Văn Thiên Bồ Tát của Cực Lạc Chi Giới chúng ta.”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Văn Thiên, đứng đầu trong các Bồ Tát!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Hắn ta lợi hại lắm à?”