Chương 2240. Phi kiếm
Chương 2240. Phi kiếm
Chương 2240: Phi kiếm
Mộ Niệm Niệm khẽ mỉm cười: “Tây Thiên Bồ Tát có bảy mươi hai vị, hắn ta là người đứng đầu, thực lực không kém gì so với một vài Phật Tổ đâu.”
Diệp Huyền liếc nhìn Văn Thiên Bồ Tát, Văn Thiên Bồ Tát nói: “Mộ cô nương, Tây Thiên Cực Lạc Chi Giới chúng ta không hề muốn đối địch với ngươi!”
Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Tiền đề là ta phải giao thư ốc ra và không nhúng tay vào chuyện của Diệp Huyền, đúng chứ?”
Văn Thiên Bồ Tát gật đầu: “Đúng vậy!”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu mỉm cười: “Đại hòa thượng, ta có lời này, biết là ngươi sẽ không nghe đâu nhưng mà ta vẫn muốn nói.”
Văn Thiên Bồ Tát chắp hai tay lại: “Mộ cô nương cứ nói.”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Ta ngăn cản các ngươi giết hắn, thực chất là để tốt cho các ngươi. Thật đấy, các ngươi mà giết chết hắn thì hậu quả nghiêm trọng lắm.”
Diệp Huyền: “…”
Văn Thiên Bồ Tát chắp hai tay lại, vẻ mặt vô cảm: “Ý của cô nương là chỉ nữ tử váy trắng?”
Mộ Niệm Niệm giơ ngón tay cái lên: “Đại hòa thượng thông minh!”
Văn Thiên Bồ Tát liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó nói: “Thực lực của nữ tử váy trắng so với Mộ cô nương thì sao?”
Mộ Niệm Niệm chớp mắt, sau đó nghiêm túc nói: “Trong trường hợp nàng ta cực kì nghiêm túc thì chắc là có thể giết ta bằng một nhát kiếm, nếu không nghiêm túc thì ta có thể đỡ được hai kiếm.”
Diệp Huyền: “…”
Văn Thiên Bồ Tát nhìn Mộ Niệm Niệm: “Cô nương cứ đùa!”
Rất rõ ràng, hắn ta không hề tin.
Mộ Niệm Niệm bật cười ha ha, sau đó nói: “Đúng vạy, ta đùa đó! Ta và nàng ta ngang tài ngang sức!”
Ngang tài ngang sức!
Văn Thiên Bồ Tát khẽ nói: “Ngang tài ngang sức… thì cũng… kẻ tám lạng người nửa cân! Nàng ta tám lạng thì Mộ cô nương ngươi cũng phải nửa cân!”
Mộ Niệm Niệm chớp mắt, nàng không đáp lời.
Văn Thiên Bồ Tát chắp tay lại: “Mộ cô nương, Cực Lạc Chi Giới chúng ta cũng không hề yếu.”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Ta biết các ngươi không yếu!”
Nói đoạn, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Không biết tại sao nhưng mỗi lần ta nói thật thì mọi người lại chẳng tin, mà ta nói dối thì người khác cứ tin răm rắp, ngươi thấy có lạ hay không chớ!”
Diệp Huyền: “…”
Đúng lúc đó, một nam tử cầm trường kiếm bỗng nhiên xuất hiện trên nền trời.
Nam tử mặc bạch y, cả người trắng như tuyết, không nhiễm bụi trần. Tóc hắn ta được cột thành đuôi ngựa, hai bên tóc mái rủ trước trán, trên trán còn buộc dây.
Kiếm tu!
Khi vị kiếm tu này xuất hiện, không gian bốn bề bỗng chấn động. Ngay sau đó, một luồng kiếm ý vô hình lan tràn khắp không gian.
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Tông chủ Tiên Kiếm Tông của Tu Di Thần Quốc – Liễu Quân Bạch!”
Liễu Quân Bạch!
Bạch y kiếm tiên Liễu Quân Bạch là kiếm tu yêu nghiệt nhất từ trước đến nay của Tu Di Thần Quốc, hai mươi hai tuổi đã đạt đến kiếm tâm tự tại cảnh, biệt danh là Tu Di Giới đệ nhất kiếm!
Liễu Quan Bạch nhìn Mộ Niệm Niệm rồi khẽ gật đầu.
Khi đứng trước mặt Mộ Niệm Niệm, dù có là Tu Di Giới đệ nhất kiếm cũng phải tỏ thái độ tôn trọng.
Bởi lẽ lúc này khi hắn ta gặp Mộ Niệm Niệm, nàng vẫn giống như một tinh không rộng lớn, thâm sâu khó lường.
Mộ Niệm Niệm liếc nhìn hai người kia: “Chỉ có hai người các ngươi thôi à?”
Văn Thiên Bồ Tát nhìn nàng: “Không đủ sao?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Có đủ không?”
Văn Thiên Bồ Tát chắp tay lại: “Xem ra là không đủ!”
Dứt lời, phía sau hắn ta bèn xuất hiện thêm mười tám tăng nhân. Mười tám tăng nhân này mang theo trường côn, khí tức hòa vào làm một, đứng ở đó trông cứ như một người.
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Mười tám cổ La Hán! Thú vị đấy!”
Nói đoạn, nàng bèn ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Quân Bạch: “Ngươi thì sao?”
Liễu Quân Bạch xòe tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta: “Có kiếm là đủ.”
Mộ Niệm Niệm quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Đừng ra tay, để ta tự đánh, hiểu chưa?”
Diệp Huyền gật đầu: “Được!”
Nói đoạn, hắn bèn lùi sang một bên.
Mộ Niệm Niệm đột nhiên mỉm cười: “Không cần đâu, ngươi cứ ở bên cạnh ta.”
Diệp Huyền liếc nhìn nàng rồi gật đầu: “Được!”
Mộ Niệm Niệm nhìn Văn Thiên Bồ Tát, nàng mỉm cười: “Các ngươi ai ra tay trước?”
Văn Thiên Bồ Tát đang tính nói gì đó thì đúng lúc ấy, Liễu Quân Bạch trên trời đột nhiên bảo: “Xin được thỉnh giáo các hạ!”
Nói đoạn, hắn ta bèn xòe tay ra, thanh kiếm trong tay bay đi như một tia sét, sau đó chém xuống.
Một đường kiếm nhanh như chớp!
Chiêu phi kiếm rất đơn giản nhưng lại hàm chứa kiếm thế vô cùng mạnh, khiến đất trời như muốn rung chuyển.
Kiếm thế!
Dường như đất trời cũng không thể chống chọi được kiếm thế này!
Kiếm tu mạnh quá!
Diệp Huyền nhìn thanh kiếm trên nền trời với vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng.
Bên cạnh hắn, Mộ Niệm Niệm khẽ mỉm cười: “Có thể tu luyện kiếm thế đến mức độ này đúng là chẳng dễ dàng gì!”
Nàng bỗng nhiên chỉ tay lên trời, sau đó kẹp trúng thanh phi kiếm kia!
Luồng kiếm thế mạnh mẽ bên trong phi kiếm đã bị lực hai ngón tay của nàng chế trụ!
Trên bầu trời, Liễu Quân Bạch trầm mặc, sau đó hắn ta xòe hai tay ra: “Mượn kiếm!”
Dứt lời, không gian phía sau hắn ta bỗng nhiên sôi trào. Ngay sau đó, vô số đường phi kiếm đột nhiên bay ra khỏi không gian đang sôi trào ấy. Lúc này phía sau lưng Liễu Quân Bạch ít nhất phải có hàng vạn thanh phi kiếm!
Mỗi một thanh phi kiếm đều mang theo một luồng kiếm ý và kiếm thế vô cùng mạnh!