Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 551 - Chương 2241. Hắn Có Chỗ Dựa, Ngươi Có Không?

Chương 2241. Hắn có chỗ dựa, ngươi có không? Chương 2241. Hắn có chỗ dựa, ngươi có không?

Chương 2241: Hắn có chỗ dựa, ngươi có không?

Khi hàng vạn thanh kiếm này xuất hiện, cả bầu trời như đang rung chuyển!

Vẻ mặt Diệp Huyền càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Những thanh phi kiếm này không chỉ nhiều mà còn rất mạnh, đã thế mỗi thanh kiếm đều có cả kiếm thế và kiếm ý vô cùng lớn. Có thể điều khiển được nhiều phi kiếm như vậy, hơn nữa còn dung hòa kiếm thế và kiếm ý của những thanh kiếm này làm một quả là một điều vô cùng đáng sợ.

Song vẫn có một khuyết điểm, đó chính là mặc dù số lượng nhiều, song chất lượng lại hạn chế.

Đúng lúc đó, Liễu Quân Bạch đột nhiên chỉ về phía Mộ Niệm Niệm: “Hợp!”

Uỳnh!

Phía sau lưng Liễu Quân Bạch, vô số thành phi kiếm hòa vào làm một. Khoảnh khắc ấy, không gian trong phạm vi hàng vạn dặm quanh đó lập tức nứt vỡ, đồng thời tốc độ nứt vỡ còn lan rộng ra khắp xung quanh một cách nhanh chóng!

Đất trời này không thể chịu được những thanh kiếm ấy!

Liễu Quân Bạch nắm chặt thanh kiếm, sau đó hắn ta xông xuống dưới.

Trong lúc đó, cơ thể hắn dần trở nên hư ảo!

Kiếm và người hợp nhất!

Khoảnh khắc ấy, Liễu Quân Bạch chính là kiếm, kiếm chính là Liễu Quân Bạch!

Diệp Huyền nhìn Liễu Quân Bạch đang xông xuống dưới, thầm hỏi: hắn có thể đỡ được đường kiếm này không?

Không thể!

Nhục thân không thể!

Thế nhưng nếu hắn dốc hết toàn lực thì có thể đỡ được, có điều, cũng chỉ đỡ được đường kiếm đó mà thôi!

Đây là kiếm của một vị kiếm tu tuyệt thế đã dốc hết sức lực!

Một khi ra tay là phải đánh hết sức mình!

Diệp Huyền nhìn Mộ Niệm Niệm, Mộ Niệm Niệm thì nhìn thanh kiếm kia. Vẻ mặt nàng bình tĩnh vô cùng rồi bỗng nhìn về phía Diệp Huyền: “Cho ngươi thấy cái gì gọi là kiếm thế thực sự!”

Dứt lời, trên đỉnh đầu nàng bèn xuất hiện một thanh kiếm hư ảo.

Uỳnh!

Khi thanh kiếm đó xuất hiện, cả người Liễu Quân Bạch và kiếm của hắn ta đều bị buộc phải dừng lại giữa bầu trời!

Diệp Huyền và mấy người Văn Thiên Đại Bồ Tát bèn sững sờ!

Bởi lẽ bọn họ không cảm nhận được kiếm thế của Mộ Niệm Niệm!

Trên bầu trời, Liễu Quân Bạch chau chặt mày với vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng.

Đường kiếm này hắn ta không chém xuống được!

Bởi lẽ kiếm của hắn ta đã bị kiếm thế của Mộ Niệm Niệm ngăn lại!

Ở phía dưới, Mộ Niệm Niệm mỉm cười, nói: “Kiếm thế của ngươi vẫn còn đang ở ý hình, còn đang ở trong mảnh trời đất này. Mặc dù đất trời không chịu nổi kiếm của ngươi, song kiếm của ngươi vẫn bị nhốt trong đất trời này. Còn kiếm của ta thì đã không còn trong đất trời này từ lâu!”

Nói đoạn, nàng bèn nhếch khóe miệng: “Kiếm của ta thống trị trên chư thiên.”

Dứt lời, thanh kiếm trên đỉnh đầu nàng bèn bay đi.

Sắc mặt Liễu Quân Bạch bèn thay đổi, hắn ta cầm kiếm chém mạnh về phía trước.

Lần này hắn ta cũng dốc hết toàn lực.

Kiếm thế cuộn trào khắp trời đất!

Kiếm của Mộ Niệm Niệm cũng bay đi, kiếm thế cực lớn lập tức biến mất, còn thanh kiếm thì xuyên qua trán Liễu Quân Bạch!

Một kiếm!

Một đường kiếm đã khiến kiếm tiên ngã gục!

Ở phía xa xa, Văn Thiên Bồ Tát chắp hai tay lại, khẽ nói: “Cảnh giới áp chế!”

Không chỉ hạn chế về kiếm đạo cảnh giới mà cảnh giới chính cũng bị áp chế!

Cảnh giới của Liễu Quân Bạch là trên Độn Nhất cảnh, nhưng rõ ràng rằng trên Độn Nhất cảnh này của hắn ta không phải trên Độn Nhất cảnh thực sự!

Cảnh giới của Niệm Niệm thì vẫn là một bí mật!

Như đường kiếm vừa rồi có thể thấy kiếm của nàng đã không còn nằm trong đạo!

Thế nhưng kiếm của Liễu Quân Bạch thì vẫn nằm trong đạo!

Đây chính là sự khác biệt về bản chất!

Trên bầu trời, cơ thể Liễu Quân Bạch dần trở nên hư ảo, hắn ta nói: “Đây là Độn Nhất cảnh thực sự sao…”

Ở phía dưới, Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Ngươi thấy rất khó hả?”

Liễu Quân Bạch hỏi ngược lại: “Không khó sao?”

Mộ Niệm Niệm bật cười ha ha: “Ta có một câu hỏi, hôm nay ngươi tới với mục đích gì?”

Liễu Quân Bạch nói: “Đạo Kinh!”

Mộ Niệm Niệm nhìn hắn ta: “Làm một kiếm tu mà lại đi gửi gắm hi vọng lên một thứ ngoại vật, vậy thì ngươi coi như xong rồi!”

Liễu Quân Bạch khẽ nói: “Độn Nhất cảnh thực sự rất khó.”

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Ta thấy rất đơn giản đó chứ!”

Liễu Quân Bạch sững sờ, đoạn hỏi: “Tại sao ngươi lại thấy đơn giản?”

Mộ Niệm Niệm nhếch khóe miệng: “Bởi vì ta đọc sách, bởi vì ta học hỏi, ta biết cái gì là thiên đạo, gì là đại đạo. Đến đại đạo là gì ngươi còn không biết thì sao có thể trốn khỏi nó?”

Liễu Quân Bạch trầm mặc hồi lâu, đoạn nhìn Diệp Huyền: “Ngươi có thường xuyên đọc sách, học tập không?”

Rất rõ ràng, hắn ta đã cảm nhận được cảnh giới thật sự của Diệp Huyền.

Diệp Huyền do dự một lát rồi lắc đầu.

Liễu Quân Bạch nhìn Mộ Niệm Niệm, Mộ Niệm Niệm chẳng tỏ vẻ gì cả, chỉ nói: “Hắn có chỗ dựa, ngươi có không?”

Liễu Quân Bạch sững sờ rồi chợt lắc đầu.

Thấy sắc mặt của Liễu Quân Bạch, Mộ Niệm Niệm bèn lắc đầu: “Bị so sánh với một người có chỗ dựa, ngươi thấy thế nào?”

Ở bên cạnh, Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Niệm tỷ, ta đạt được Độn Nhất cảnh không hề dựa vào ai!”

Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: “Có phải Diệp Tri Mệnh đã giúp ngươi hay không?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nàng ta không phải chỗ dựa của ta!”

Mộ Niệm Niệm nói: “Tại sao nàng ta lại đi theo ngươi, hơn nữa còn giúp ngươi?”

Diệp Huyền sững sờ, hắn thực sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Mộ Niệm Niệm lại nói: “Bởi vì nàng ta muốn nhờ cậy sức mạnh của người phía sau ngươi!”

Diệp Huyền khẽ chau mày: “Nữ tử váy trắng?”

Mộ Niệm Niệm trợn mắt nhìn hắn: “Chứ không ngươi tưởng là ai?”
Bình Luận (0)
Comment