Chương 2242. Đã chứng đạo
Chương 2242. Đã chứng đạo
Chương 2242: Đã chứng đạo
Diệp Huyền trầm mặc.
Mộ Niệm Niệm lại nói: “Ta có được tính là chỗ dựa của ngươi hay không?”
Diệp Huyền vội gật đầu: “Có chứ!”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Thế thì ta có nói oan cho ngươi không hả?”
Diệp Huyền do dự một lát rồi lắc đầu: “Không có! Niệm tỷ, ngươi đạt được Độn Nhất cảnh thực sự là bởi ta đọc sách và học hỏi hả?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Ngươi nói xem?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Mộ Niệm Niệm khẽ nói: “Độn Nhất Độn Nhất, ý chỉ thoát khỏi đại đạo, trở thành một cá thể bên ngoài đại đạo. Thế nhưng rất nhiều người còn chẳng hiểu rõ về đại đạo! Nếu đã không hiểu về đạo thì làm sao có thể thoát khỏi nó?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nhưng mà ta…”
Mộ Niệm Niệm đột nhiên bảo: “Ngươi đã thoát ra khỏi đại đạo rồi sao?”
Diệp Huyền nhìn nàng, Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Nói rõ hơn thì là ngươi vẫn chưa thực sự ra khỏi đại đạo đâu!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Sao có thể…”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Thực ra Độn Nhất có ba loại cảnh giới, thứ nhất là Độn Nhất giả mà mọi người thường hay nói, về loại này thì ta không nói nhiều nữa. Loại thứ hai chính là kiểu của ngươi, có thể coi như đã thoát khỏi đại đạo.”
Diệp Huyền khẽ chau mày: “Ý ngươi là sao?”
Mộ Niệm Niệm nói tiếp: “Loại thứ ba là Chứng Đạo! Thoát khỏi đại đạo chỉ có thể nói là đã thoát khỏi phạm vi của đại đạo, còn chứng đạo là chỉ sau khi hiểu hoàn toàn về đạo, mình và đạo sẽ dung hòa lại với nhau. Thực ra Độn Nhất vẫn còn ở trong đạo, thế nhưng rất ít người có thể làm được đến bước Chứng Đạo, để mình và đại đạo dung hòa với nhau.”
Nói đoạn, nàng bèn nhìn về vị trí mà Liễu Quân Bạch ngã xuống: “Có biết tại sao kiếm thế của hắn ta lại không có tác dụng với ta không? Bởi vì ta đã Chứng Đạo, ta và vạn vật trong đất trời này hòa vào làm một. Sức của một người nhỏ bé sao có thể làm cả đất trời lung lay?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Phá Đạo thì sao?”
Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Huyền, nàng mỉm cười: “Cả Phá Đạo mà ngươi cũng biết, xem ra nữ nhân kia đã nói cho ngươi không ít chuyện!”
Diệp Huyền gật đầu.
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Phá Đạo là mình vượt qua đạo, ngự trị đạo, thực sự không còn nằm trong quy tắc nữa.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Thế trên Độn Nhất cảnh mà mọi người thường hay nói là gì vậy?”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu cười: “Trên Độn Nhất cảnh mà bọn họ hay nói thực ra là để chỉ Chứng Đạo đấy. Có điều, phần lớn bọn họ đều không biết Độn Nhất thực sự và Chứng Đạo là gì!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tại sao?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Bởi vì năm xưa Đạo Kinh bị phân tán, dù là mấy nơi ở Tu Di Thần Quốc cũng không có được Đạo Kinh hoàn chỉnh, thế nên rất ít người có thể đạt đến Độn Nhất cảnh thật sự và Chứng Đạo.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Như vậy nghĩa là Đạo Kinh là khởi nguồn của võ đạo?”
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: “Thế gian này có hai loại người tu hành, loại thứ nhất là người tu hành trong Đạo Kinh, loại thứ hai là người tu hành ngoài Đạo Kinh.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nữ tử váy trắng…”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Nàng ta là người tu hành ngoài Đạo Kinh, thế nên nàng ta không có cảnh giới. Sức mạnh của nàng ta không bị quy tắc của Đạo Kinh trói buộc, bởi lẽ nàng ta không hề có cảnh giới.”
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn hiểu ngay.
Chẳng trách ngày xưa hắn hỏi nữ tử váy trắng mạnh đến mức độ nào thì nàng mãi không nói!
Người ta không có cảnh giới thì còn nói gì nữa!
Hình như Diệp Huyền nhớ tới điều gì đó, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía mấy người Văn Thiên Bồ Tát.
Mộ Niệm Niệm nói chuyện không hề che giấu, thế nên mấy người bọn họ đều nghe được rõ ràng.
Văn Thiên Bồ Tát liếc nhìn Mộ Niệm Niệm rồi chắp hai tay lại: “Hôm nay được nghe cô nương nói chuyện, đúng là bằng trăm năm tu hành!”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Xem ra đại hòa thượng ngươi cũng lĩnh ngộ được điều gì đó rồi!”
Văn Thiên Bồ Tát gật đầu: “Đúng vậy!”
Lúc này, trong lòng hắn ta ngạc nhiên vô cùng!
Người ngoài Đạo Kinh!
Nữ tử váy trắng là người ngoài Đạo Kinh, vị trước mắt này cũng là người ngoài Đạo Kinh…
Mộ Niệm Niệm đột nhiên bật cười: “Có biết tại sao ta lại nói cho các ngươi nghe không?”
Văn Thiên Bồ Tát nhìn Mộ Niệm Niệm, hắn ta chắp tay, nói: “Chúng ta đi!”
Mười tám vị Cổ La Hán lại không đi!
Văn Thiên Bồ Tát bảo: “Gửi thư về.”
Nghe vậy, mười tám vị Cổ La Hán bèn hiểu ngay.
Bọn họ đã đánh giá thấp cảnh giới và thực lực của Mộ Niệm Niệm!
Nữ nhân này không phải người mà người bình thường có thể đối phó được.
Mười tám vị Cổ La Hán bèn quay người rời đi.
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Giờ muốn chạy hình như hơi muộn rồi!”
Văn Thiên Bồ Tát nhìn Mộ Niệm Niệm, hắn ta chắp tay, miệng đọc kinh văn. Rất nhanh sau đó, vô số kim sắc kim văn bay ra từ người hắn ta. Chỉ trong chốc lát, những bài kinh văn ấy đã trải khắp đất trời.
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Miệng vàng lời ngọc của Phật gia, cũng thú vị đấy. Nhưng tiếc là Phật pháp của ngươi vẫn không đủ, ngươi muốn lấy đất trời này để kìm hãm ta ư, ngươi nghĩ nhiều quá rồi đó!”
Trong lúc nói chuyện, nàng khẽ phất tay phải, những bài kim sắc kim văn giữa đất trời bèn bay biến. Mà lúc nay, một đường kiếm quang xé gió bay đi. Ở phía chân trời xa xa, mười tám cái đầu rơi xuống đất.
Miểu sát!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền bèn trở nên nghiêm trọng.
Cảnh giới áp chế!
Đây thực sự là cảnh giới áp chế!
Khi đứng trước cảnh giới ấy thì mọi thần thông thuật pháp đều vô dụng cả!
Diệp Huyền biết, dù hắn có thi triển Đạo Kinh võ học với Mộ Niệm Niệm thì e là cũng sẽ bị trấn áp ngay thôi.