Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 553 - Chương 2243. Thanh Kiếm Này Mạnh Hơn Ngươi Đó

Chương 2243. Thanh kiếm này mạnh hơn ngươi đó Chương 2243. Thanh kiếm này mạnh hơn ngươi đó

Chương 2243: Thanh kiếm này mạnh hơn ngươi đó

Mộ Niệm Niệm đã Chứng Đạo, xét trên một góc độ nào đó thì nàng đã không còn nằm trong phạm vi của Đạo Kinh nữa rồi.

Nếu như gặp phải cường giả như thế này, có lẽ Diệp Huyền cũng chẳng có sức mà đánh lại!

Ở phía không xa, Văn Thiên Bồ Tát nhìn chằm chằm Mộ Niệm Niệm. Lúc này hắn ta mới cảm nhận được sự đáng sợ của Mộ Niệm Niệm!

Chứng Đạo!

Mặc dù chỉ khác biệt một cảnh giới, song sự khác biệt này lại vô cùng lớn!

Hạn chế cảnh giới, tất cả thần thông thuật pháp đều không có tác dụng!

Văn Thiên Bồ Tát chắp hai tay lại: “Mộ cô nương đúng là kì nhân mà!”

Mộ Niệm Niêm mỉm cười: “Đại sư, lên đường bình an nhé!”

Văn Thiên Bồ Tát khẽ hành lễ. Ngay sau đó, đầu hắn ta lập tức bay đi, máu chảy thành sông!

Khoảnh khắc đầu Văn Thiên Bồ Tát lìa khỏi cổ, một hòn kim châu to bằng ngón tay cái đột nhiên bay ra.

Diệp Huyền hơi ngạc nhiên: “Niệm tỷ, đây là?”

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Đây là Pháp pháp kim đan của hắn ta, thế tục gọi là Xá Lợi Tử, chỉ những cao tăng có đức đạo mới có thứ này!”

Nói đoạn, nàng bèn phất tay phải, viên kim đan ấy lập tức bay tới trên tay nàng.

Diệp Huyền nhìn Mộ Niệm Niệm, Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Cái thứ này không cho ngươi được đâu, Cực Lạc Chi Giới rất để ý đến nó, nếu như ngươi cầm nó thì bọn họ có thể dựa vào viên kim đan để tìm kiếm ngươi.”

Diệp Huyền gật đầu: “Niệm tỷ, giờ chúng ta phải làm gì?”

Mộ Niệm Niệm đột nhiên quay đầu nhìn về phía bia đá, ban nãy lúc đất trời rung chuyển, chỉ có bia đá này là chẳng chịu ảnh hưởng gì cả!

Nàng búng ngón tay một cái, một đường kiếm quang bèn bay đến bia đá ấy.

Vụt!

Kiếm quang chém lên bia đá, bia đá bèn xuất hiện một vết kiếm chém hơi nông.

Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền không khỏi kinh ngạc, thực lực của Mộ Niệm Niệm là gì chứ?

Ấy vậy mà nàng không thể chém nát bia đá được!

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Bia đá này không phải thứ bình thường rồi, bên trên chắc có đạo đạo pháp tắc!

Nói đoạn, nàng bèn đưa Diệp Huyền tới trước bia đá. Diệp Huyền nhìn bia đá kia, bên trên nó chẳng có gì cả, chỉ là một bia đá không khắc chữ!

Mộ Niệm Niệm nhìn bia đá hồi lâu, đoạn nói: “Tới sờ một tí đi!”

Sờ một tí á!

Vẻ mặt Diệp Huyền có hơi kì lạ: “Niệm tỷ, chuyện này là sao?”

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Ta xem xem ngươi và bia đá này có duyên không?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Niệm tỷ nhìn thấy được chỗ bất phàm của bia đá này à?”

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Ngươi sờ nó đi!”

Diệp Huyền gật đầu, hắn bước tới trước bia đá rồi đặt tay lên cái bia đá đó. Ngay sau đó…

Uỳnh!

Diệp Huyền bỗng nhiên bay ngược về phía sau cả trăm trượng, sau khi dừng lại, hắn ngơ ngác không hiểu gì hết!

Cánh tay phải của Diệp Huyền đã xong đời!

Toàn thân nứt vỡ, máu tươi tuôn ra!

Suýt chút nữa là nhục thân của hắn cũng đi tong luôn!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn bia đá, mặt mày hoang mang: “Cái thứ gì thế này?”

Hiện giờ nhục thân của hắn phải mạnh đến mức độ nào?

Trừ cường giả Độn Nhất cảnh thực sự ra thì người bình thường không thể đả thương nhục thân của hắn được.

Tuy nhiên vừa rồi, luồng sức mạnh kia đã phá vỡ nhục thân của hắn!

À không, là Mộ Niệm Niệm đã ra tay!

Diệp Huyền nhận ra, Mộ Niệm Niệm đã lùi lại một bước. Ban nãy chắc chắn là nàng đã ra tay giúp hắn chặn lại một phần sức mạnh, bằng không hắn không chỉ gãy một cánh tay thôi đâu mà là chết ngay tại chỗ luôn!

Diệp Huyền bước tới bên cạnh Mộ Niệm Niệm, hắn cười khổ: “Niệm tỷ… ngươi nhìn ta xem có khổ không!”

Mộ Niệm Niệm trợn mắt nhìn hắn: “Ai bảo ngươi sờ lung tung!”

Diệp Huyền kinh ngạc hết sức: “Chẳng phải ngươi bảo ta sờ nó hay sao?”

Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Ta bảo là ngươi sờ à?”

Diệp Huyền suýt chút nữa thì điên lên: “Chẳng lẽ không phải?”

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Ban nãy ta nói nhầm! Ý của ta là ngươi lấy kiếm mà sờ, kiếm của thanh sam nam tử ấy!”

Diệp Huyền nhìn nàng mà không đáp lời.

Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Đừng bảo là ngươi muốn đánh ta đó nhé?”

Khóe miệng Diệp Huyền giật giật, hắn cố nặn ra một nụ cười: “Không… ta không có ý nghĩ đó!”

Mộ Niệm Niệm nhìn chằm chằm hắn: “Ta cảm giác ngươi có ý nghĩ đó đấy!”

Diệp Huyền vội lắc đầu: “Không, là lỗi của ta, là ta không hiểu lời Niệm tỷ nói, ta sai rồi.”

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Biết sai là tốt, không có gì tốt hơn biết sai mà sửa. Nào, sờ tiếp đi.”

Diệp Huyền thấy đau khổ!

Hắn bước tới trước bia đá, nhưng không dùng tay mà dùng kiếm linh.

Hắn nhìn Mộ Niệm Niệm: “Niệm tỷ, sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”

Mộ Niệm Niệm nhún vai: “Phải xem chủ nhân thanh kiếm này có đủ mặt mũi hay không!”

Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Niệm tỷ, tại sao ngươi không sờ đi? Chẳng lẽ ngươi…”

Nói đến đây, hình như hắn nhớ tới điều gì đó nên vội vàng ngậm miệng.

Mộ Niệm Niệm cười mà như không cười: “Ngươi muốn nói điều gì?”

Diệp Huyền lắc đầu nguầy nguậy: “Không, ta chẳng muốn nói điều gì hết!”

Nói đoạn, hắn quay người, dùng kiếm linh chọc lên bia đá kia.

Song rất nhanh sau đó, Diệp Huyền lại dừng lại. Lúc này, Mộ Niệm Niệm nói: “Yên tâm, không tổn thương đến cây kiếm đâu.”

Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Niệm tỷ, nhục thân của ta còn không chống lại được, thanh kiếm này…”

Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: “Đại ca à, ngươi tỉnh táo lại đi, thanh kiếm này mạnh hơn ngươi đó!”

Diệp Huyền: “…”
Bình Luận (0)
Comment