Chương 2244. Ngươi muốn lấy nó à?
Chương 2244. Ngươi muốn lấy nó à?
Chương 2244: Ngươi muốn lấy nó à?
Thanh kiếm này mạnh hơn hắn!
Vẻ mặt Diệp Huyền dần trở nên kì quái.
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: “Ngươi không tin à?”
Diệp Huyền mỉm cười mà không đáp lời.
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Sức mạnh của thanh kiếm này không nằm ở việc nó sắc nhọn mà nằm ở cảnh giới của nó.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Phàm cảnh?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Không phải Phàm cảnh bình thường đâu, mà là Phàm cảnh sau khi đã đạt đến đỉnh cao.”
Diệp Huyền nhíu mày: “Nghĩa là sao?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Chỉ có đạt đến đỉnh cao thì mới có tư cách nói đến bình phàm. Bình phàm nghĩa là gì? Là sau khi lên đến đỉnh cao, cảm thấy đỉnh cao ấy chẳng có ý nghĩa gì nên mới lựa chọn bình phàm. Rất nhiều người đều hiểu sai về từ này, bởi vì bình phàm của rất nhiều người là kiểu không phải muốn được bình phàm mà là không thể không bình phàm. Hắn ta không thể lên đến đỉnh cao nên chỉ đành làm một người bình phàm chứ không phải hắn ta muốn làm một người bình phàm. Nói một cách đơn giản thì là, chỉ có người đạt đến đỉnh cao mới có tư cách nói về bình phàm.”
Diệp Huyền trầm mặc.
Hắn không ngờ còn có thể lí giải “phàm” như vậy.
Mộ Niệm Niệm lại nói: “Trong thế tục còn có một cách nói là nhìn núi thấy núi, nhìn núi không phải núi, nhìn núi vẫn thấy núi. Cách nói này để chỉ một loại cảnh giới, cảnh giới khác nhau thì cách nhìn nhận sự vậy cũng khác nhau!”
Nói đoạn, nàng bèn chỉ về tấm bia đá phía xa xa: “Có thể nó không để ý đến ngươi, song chắc chắn nó sẽ để ý đến thanh kiếm này.”
Diệp Huyền tò mò hỏi: “Tại sao?”
Mộ Niệm Niệm khẽ mỉm cười: “Tại vì tấm bia đá này cũng bất phàm.”
Diệp Huyền gật đầu, hắn không hỏi thêm gì nữa mà quay người chọc kiếm lên tấm bia đá.
Uỳnh!
Tấm bia đá đột nhiên rung lên. Lần này thì nó không phản kích nữa, Diệp Huyền không khỏi thở phào một hơi!
Cảm giác ban nãy hắn thực sự không muốn trải nghiệm một lần nữa đâu.
Đúng lúc đó, trên bia đã bỗng xuất hiện một hàng chữ: Kiếp trước, kiếp này, kiếp sau.
Diệp Huyền nhìn Mộ Niệm Niệm, Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Xem ra chủ nhân thanh kiếm này cũng khá có mặt mũi đấy.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Niệm tỷ, bia đá này là sao nhỉ?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Đạo Thạch!”
Diệp Huyền tò mò hỏi: “Đạo Thạch là sao?”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Ta cũng không biết, đi thôi!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền vội vàng theo sau: “Cái này… không lấy cái này à?”
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: “Ngươi muốn lấy nó à?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ờm thì… để nó ở đây chịu gió chịu nắng cũng không được hay cho lắm!”
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn mà không đáp lời.
Diệp Huyền không dám tươi cười đùa nghịch nữa: “Niệm tỷ, có vấn đề gì sao?”
Mộ Niệm Niệm quay đầu nhìn Đạo Thạch, đoạn bảo: “Cái thứ này lại có thể để ngươi gặp được, ngươi đúng là ma quỷ!”
Diệp Huyền: “…”
Mộ Niệm Niệm khẽ nói: “Đạo Thạch hay còn gọi là Tam Sinh Thạch, nó có ba loại sức mạnh trong truyền thuyết, lần lượt là kiếp trước, kiếp này và kiếp sau, và cũng chính là tam sinh quyết trong truyền thuyết.”
Nói đoạn, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Cái thứ này đến từ Âm Gian.”
Âm Gian!
Diệp Huyền ngạc nhiên.
Hắn vẫn nhớ Mộ Niệm Niệm từng nói ngay cả nàng cũng không muốn chọc vào nơi đó.
Mộ Niệm Niệm lại nói: “Đạo Thạch bắt nguồn từ thuở khai thiên lập địa, hội tụ tinh hoa nhật nguyệt, linh tính dần thông thạo. Sau này do nó ngộ đạo nên đã tự sinh thành hai đoạn thần văn, khiến bia đá phân thành ba, có ý muốn nuốt chửng vạn giới vũ trụ. Về sau, một vị thần nhân đã phong ấn nó lại. Vị thần nhân này không muốn bia đá làm hại đến vạn giới vũ trụ nên đã chuyển nó tới Âm Gian, lấy âm khí ở Âm Gian để trấn áp ma tính của nó… Không ngờ, cái thứ này lại ở đây, đã thế còn để ngươi gặp được.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Đừng bảo là ách nạn chi nhân đó nhé?”
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: “Đây không phải thứ gì tốt lành đâu!”
Đúng lúc đó, Tam Sinh Thạch đột nhiên chấn động. Rất nhanh sau đó, trên nó xuất hiện hai hàng thần văn màu máu đỏ. Hai hàng thần văn này vừa hay chia Tam Sinh Thạch ra làm ba phần!
Ba loại sức mạnh cực kì kinh khủng đang xông về phía Mộ Niệm Niệm!
Khoảnh khắc ấy, cả đất trời như biến đổi!
Bốn bề xung quanh đang tiêu vong từng chút một!
Là tiêu vong trực tiếp, như kiểu vũ trụ chết đi một cách tự nhiên vậy, còn đáng sợ hơn cả diệt trừ!
Sắc mặt Diệp Huyền thay đổi!
Sức mạnh gì thế này?
Mộ Niệm Niệm ở bên cạnh hắn thì chẳng tỏ vẻ gì cả, nàng bước lên phía trước một bước, tay khẽ ấn về phía trước.
Uỳnh!
Một lá chắn bèn chặn lại ba loại sức mạnh kia!
Thế nhưng thế giới xung quanh nàng và Diệp Huyền đã tiêu vong hoàn toàn. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cả Thần Chiến Trường đã hoàn toàn sụp đổ!
Mà lúc này, nàng và Diệp Huyền đang bị ba loại sức mạnh kia bao vây.
Sắc mặt Diệp Huyền nghiêm trọng vô cùng, hắn biết mình không thể chống lại được ba loại sức mạnh này. Dẫu có Đạo Kinh võ học cũng không thể. Đạo Kinh võ học thuộc phạm vi võ học, mà ba loại sức mạnh này thì đã vượt khỏi phạm vi võ học rồi.
Đúng lúc đó, Mộ Niệm Niệm bỗng xòe tay ra: “Tới!”
Uỳnh!
Một tiếng kiếm minh xuất hiện giữa đất trời. Ngay sau đó, trong tay Mộ Niệm Niệm có thêm một cây kiếm.
Mộ Niệm Niệm đâm kiếm về phía trước.
Trên mũi kiếm của nàng là một chút kiếm quang.