Chương 2245. Tại sao không chủ động tấn công
Chương 2245. Tại sao không chủ động tấn công
Chương 2245: Tại sao không chủ động tấn công
Ầm!
Vừa xuất kiếm, ba loại sức mạnh kia lập tức lùi về chỗ Tam Sinh Thạch, còn thanh kiếm trong tay Mộ Niệm Niệm thì vẫn đó. Ba loại sức mạnh kia không hề biến mất, hơn nữa khí tức của Tam Sinh Thạch cũng mạnh hơn trước đó rất nhiều. Thế nhưng nó lại bị kiếm ý của Mộ Niệm Niệm trấn áp.
Mộ Niệm Niệm nhìn Tam Sinh Thạch, nàng mỉm cười: “Đối đầu với ta? Nếu không phải thấy ngươi cũng không dễ dàng gì thì ta đã cho ngươi một kiếm tan nát rồi! Gì mà kiếp trước kiếp này kiếp sau, ở trước mặt Mộ Niệm Niệm ta thì đều là phù du hết!”
Tam Sinh Thạch không ra tay nữa, rất rõ ràng nó đang sợ.
Diệp Huyền do dự một lát rồi hỏi: “Thạch Đầu, nói chuyện được không?”
Tam Sinh Thạch khẽ rung lên như đang đáp lời.
Diệp Huyền nhìn Mộ Niệm Niệm: “Nó đang nói gì thế?”
Mộ Niệm Niệm nói: “Bảo ngươi cút!”
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn tức giận. Ức hiếp người ta quá đáng, hắn đang định ra tay thì bỗng dừng lại.
Hình như hắn không đánh lại được bia đá này.
Lúc này, bia đá lại rung lên như đang nói gì đó.
Mộ Niệm Niệm bảo: “Nó bảo ngươi mau cút đi!”
Diệp Huyền: “…”
Đúng lúc đó, Tiểu Linh Nhi đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền, nàng nhìn Tam Sinh Thạch, sau đó nói: “Ca ca, nó nói nó muốn đi theo ngươi!”
Đi theo hắn ư?
Diệp Huyền sững sờ, sau đó hắn nhìn Mộ Niệm Niệm.
Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Diệp Huyền đen mặt: “Niệm tỷ, ngươi nói nó bảo ta cút mà?”
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn với vẻ thắc mắc: “Ta nói vậy sao?”
Nói đoạn, nàng lại nhếch khóe miệng, nụ cười có hơi xấu xa.
Thấy vậy, mí mắt Diệp Huyền bèn giật giật, hắn vội nói: “Không, ngươi không có nói vậy, là ta nghe nhầm!”
Tiểu Linh Nhi ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, nàng thắc mắc: “Ca ca, ban nãy tỷ tỷ nói là bảo ngươi cút mà! Sao ngươi lại nói dối thế? Có phải ngươi sợ bị tỷ tỷ đánh nên mới nói dối không?”
Diệp Huyền trừng mắt nhìn Tiểu Linh Nhi: “Mau đi luyện đan đi, mau mau!”
Nói đoạn, hắn bèn đưa Tiểu Linh Nhi vào bên trong Giới Ngục tháp.
Từ lúc nào mà Tiểu Linh Nhi lại nghịch ngợm như vậy chứ?
Diệp Huyền nhìn Mộ Niệm Niệm: “Niệm tỷ, ngươi không muốn nó đi theo ta đúng không?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu.
Diệp Huyền mỉm cười: “Được rồi, vậy thì ta không lấy nó nữa! Chúng ta đi thôi!”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Giờ vấn đề không nằm ở việc ngươi có muốn lấy nó không nữa rồi!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Chẳng lẽ nó còn khăng khăng đi theo ta?”
Ở phía xa xa, Tam Sinh Thạch đột nhiên rung lên, hai hàng thần văn trên nó cũng như đang động đậy.
Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Huyền: “Thấy chưa, ngươi không cho nó đi theo nên nó đòi đánh chết ngươi!”
Diệp Huyền: “Má nó chứ…”
Mộ Niệm Niệm nhìn Tam Sinh Thạch, hồi lâu sau nàng bèn nói: “Để nó đi theo đi!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nó có nghe lời ta không?”
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: “Ngươi nằm mơ đi! Nó muốn đi theo ngươi chứ không hề nhìn trúng ngươi đâu, nó chỉ muốn lợi dụng ngươi mà thôi!”
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Lợi dụng cái gì của ta chứ?”
Mộ Niệm Niệm chỉ nói: “Trên người ngươi có ách nạn chi nhân, thế nhưng khí vận của ngươi lại vô cùng lớn. Khí vận này được người phía sau ngươi mang đến cho ngươi, nó đi theo ngươi là muốn nhờ vào khí vận của ngươi, Diệp Tri Mệnh cũng vậy.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nói vậy cũng tức là nó muốn được lợi nhưng lại không chịu bỏ công sức ra?’
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Là vậy đấy!”
Diệp Huyền: “…”
Mộ Niệm Niệm: “Chúng ta đi thôi!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Lúc này, Tam Sinh Thạch đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Nhìn Tam Sinh Thạch trước mặt, Diệp Huyền thấy cạn lời.
Cái thứ này lại còn khăng khăng đòi đi theo hắn nữa!
Có điều cũng không sao, mặc dù đối phương tạm thời không muốn giúp sức, song hắn có thể từ từ lừa gạt nó!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền bèn thấy thư thái hơn. Cứ thế, hắn cất Tam Sinh Giới vào trong Giới Ngục tháp.
Sau khi rời khỏi Thần Chiến Trường, Mộ Niệm Niệm bèn biến mất, còn Diệp Huyền thì tới Đạo Giới.
Ở một tinh không nào đó, Mộ Niệm Niệm chầm chậm bước đi, ánh mắt nàng thoáng hiện vẻ lo âu.
Lúc này, giọng nói của Linh Nhi vang lên: “Sao thế?”
Mộ Niệm Niệm nhìn tay của mình, trong tay nàng có một vệt màu đỏ không biết xuất hiện từ lúc nào.
Hồi lâu sau, Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Cái tên này đánh nhau thôi cũng dính thị phi Âm Gian… đúng là chọc phải tổ ong mà! Như thế ai mà chịu cho nổi?”
Nói đoạn, nàng bèn lắc đầu, biến mất.
…
Diệp Huyền tới Đạo Giới, hắn lập tức đi tìm Khương Vũ và Lý Thanh.
Bên trong đại điện.
Khương Vũ nhìn bên vai phải trống không của Diệp Huyền: “Diệp công tử, ý ngươi là bọn họ đã ra tay với ngươi rồi hả?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Lý Thanh đột nhiên nói: “Sao ngươi thoát khỏi tay bọn họ được vậy?”
Diệp Huyền cười khổ: “Là nhờ Mộ Niệm Niệm ra tay! Có điều nàng ta cũng bị trọng thương, trong thời gian ngắn không thể ra tay lần nữa!”
Lý Thanh và Khương vũ đưa mắt nhìn nhau, Khương Vũ trầm giọng nói: “Diệp công tử, tiếp theo đây ngươi định làm thế nào?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Chắc chắn bọn họ sẽ không chịu dừng lại đâu. Nếu đã như vậy thì tại sao chúng ta không chủ động tấn công?”
Nghe vậy, mí mắt Khương Vũ bèn giật giật: “Ý ngươi là tấn công Cực Lạc Chi Giới?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Chúng ta không thể tấn công Cực Lạc Chi Giới, thế nhưng có thể mai phục. Chỉ cần người của bọn họ đến tìm ta thì chúng ta sẽ xử đẹp bọn họ luôn.”
Hai người Khương Vũ và Lý Thanh trầm mặc.
Diệp Huyền lại nói: “Sở dĩ bọn họ đến tìm ta là bởi bọn họ không thể mở được Đạo Kinh… Hai vị, nếu như ta không ngăn chặn được bọn họ thì chỉ đành thỏa hiệp thôi, mở Đạo Kinh cho bọn họ. Bởi vì như vậy thì có lẽ ta mới có được một con đường sống!”
Ý của hắn chính là các ngươi không giúp ta thì ta sẽ đầu hàng.