.
Sau khi Bạch tiên sinh rời đi, đám người Chiến Quân lập tức nhấc Diệp Huyền đi.
Mà sau khi đám Chiến Quân rời đi, Nhân Quân lại lần nữa xuất hiện.
Nhìn hướng đám Diệp Huyền rời đi, sắc mặt Nhân Quân trở nên âm trầm tới đáng sợ.
Cuối cùng, Diệp Huyền vẫn tới được Táng Thiên trường thành!
Mà hiện tại, hắn đã không thể tiếp tục xuất thủ. Bởi cái Táng Thiên trường thành này, dù là hắn cũng không thể nào đối phó, hơn nữa, nếu hắn tiếp tục xuất thủ, như vậy sẽ không chỉ đối mặt với một mình tên Bạch tiên sinh kia, mà có thể là toàn bộ Vị Ương Tinh vực.
Nhân Quân khẽ yên lặng, lẩm bẩm:
Ngoài Thánh cảnh không thể xuất thủ… cũng tốt, ta lại muốn xem xem, trong cùng giai, Diệp Huyền ngươi có thực sự vô địch hay không!
Thanh âm vừa dứt, hắn lần nữa biến mất.
Mà sau khi Nhân Quân biến mất, đạo hắc ảnh cẩm lưỡi hái kia lại xuất hiện, hắc ảnh ngẩng đầu nhìn theo, đang muốn đuổi theo, một thanh âm đột nhiên xuất hiện:
Chớ đuổi.
Hắc ảnh khẽ gật, quay người biến mất, không gian khôi phục bình tĩnh.
…
Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền cảm thấy toàn thân đau nhức không thôi.
Một thanh âm đột nhiên vang lên:
Tỉnh rồi à?
Diệp Huyền cố nhịn đau nhức ngồi dậy, nhưng vừa ngòi dậy, cảm giác xé rách từ thân dưới truyền tới khiến hắn phải hít một hơi thật sâu.
Bên cạnh, Chiến Quân nói:
Đừng động, toàn thân ngươi đều bị đánh nát, cần khôi phục đã.
Diệp Huyền cười khổ, lần này thực sự bị thương không nhẹ!
Không nghĩ nhiều, lập tức lấy Tử Nguyên tinh thôn phệ, năng lượng từ Tử Nguyên tinh không ngừng tiến vào cơ thể, vết thương trên người dần khép lại.
Chiến Quân trầm giọng:
Diệp huynh, đám vừa rồi là ai?
Diệp Huyền lắc đầu:
Ta cũngkhong biết.
Chiến Quân nói:
Sau này, nếu không có việc gì, tốt nhất đừng rời Táng Thiên trường thành.
Thực lực của đám Nhân Quân vừa rồi, thực sự khiến hắn kiêng kỵ.
Diệp Huyền gật đầu:
Tạm thời sẽ không rời đi!
Nói xong, hắn nhìn qua bốn phía:
Đây là Táng Thiên trường thành?
Chiến Quân cười nói:
Đúng vậy, hiện ngươi đang trong thạch thất, đợi thương thế tốt lên, có thể ra ngoài thăm thú Táng Thiên trường thành.
Nói xong, hắn cầm một cây chổi:
Ta còn có việc, ngươi cứ dưỡng thương trước đi!
Nói xong, hắn cầm chổi ra khỏi thạch thất.
Trong thạch thất, Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất, yên lặng.
Trận chiến trước đó khiến hắn hiểu, thực lực hiện tại của hắn còn thiếu rất nhiều, bởi người có ý đồ với hắn, có thể sẽ là một đám lão quái vật! Hơn nữa, trực giác nói cho hắn biết, có tháp này tồn tại, kẻ địch trong tương lai sẽ ngày càng mạnh.
Không chỉ như thế, vấn đề trong tháp cũng rất lớn, đặc biệt là tên trên tầng năm!
Tên này, thực sự muốn hại chết hắn!
Mà muốn giải quyết vấn đề tầng năm, biện pháp tốt nhất là tìm được đạo tắc, lợi dụng đạo tắc trấn áp tên này… nhưng vấn đề là, hiện vẫn chưa có bất cứ manh mối về đạo tắc tầng này, hắn biết đi đâu mà tìm?
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Huyền liền thấy nhức đầu.
Như lời nữ tử váy trắng nói, Giới Ngục tháp này có thể mang tới cho hắn chỗ tốt vô cùng, nhưng cũng có thể mang tới cho hắn tai họa vô tận!
Phúc họa song hành!
Diệp Huyền lắc đầu, tạm thời không nghĩ vấn đề này nữa, việc cấp bách hiện tại hắn cầm làm là chữa thương!
Chừng một hồi sau, thân thể hắn mới khá hơn một chút.
Nhìn thân thể đầy vết rạn, Diệp Huyền lắc đầu cười nhẹ, Nhân Quân kia thực sự khủng bố, cường giả đạt tới cấp độ này, không phải hiện hắn có thể đối kháng!
Tăng cao thực lực!
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu, nhất định phải sớm tăng thực lực!
Nghỉ ngơi chừng nửa canh giờ, Diệp Huyền chậm rãi bước ra khỏi phòng, hắn muốn xem Táng Thiên trường thành này một chút.
Diệp Huyền rời phòng, lập tức cảm nhận được một cỗ sóng nhiệt đập vào mặt, vô cùng nóng, làn dan cũng cảm thấy có chút bỏng, trừ đó ra, trong sóng nhiệt còn mang theo vô số đất cát.
Nơi này?!
Diệp Huyền nhíu mày, tăng cước bộ, rất nhanh đã tới bên tường thành, hắn ngẩng đầu nhìn lại, nơi xa là một mảnh hoang nguyên, liếc mắt không thấy đầu cùng, mà hai bên trái phải, tưởng thành như một đầu Cự Long, cũng không nhìn thấy điểm kết thúc.
Tưởng thành, cao cả trăm trượng!
Sau lưng, mấy gian thạch thất rải rác, cũng không nhiều, chỉ có mấy chục cái, xa xa là mộ bia, rất nhiều.
Táng Thiên trường thành?
Diệp Huyền yên lặng, Táng Thiên trường thành này có chút khác với tưởng tượng của hắn, nơi này rất hoang vu, còn có một cỗ áp lực vô hình.
Đúng lúc này, một tên nam tử tới trước mặt Diệp Huyền, người tới, chính là tên đầu trọc!
Tên trọc đánh giá nhìn Diệp Huyền, nói:
Đỡ rồi?
Diệp Huyền mỉm cười:
Đã đỡ nhiều rồi! Đa tạ!
Lúc đám tên trọc tới, hắn còn chưa ngất đi, bởi vậy vẫn có thể nhớ được người trước mắt.
Tên trọc lãnh đạm:
Đi Hoàng Kim cung quét dọn đi, đây là yêu cầu của Bạch tiên sinh.
Hoàng Kim cung?
Diệp Huyền sửng sốt:
Đấy là nơi nào?
Tên trọc nói:
Ngươi đi thì biết!
Nói xong, hắn chỉ sang phải:
Từ đây đi ra hai trăm trượng.
Nói xong, hắn trực tiếp quay người rời đi.
Diệp Huyền đột nhiên nói:
Không đi có được không?
Tên trọc cũng không quay đầu:
Được, chỉ cần ngươi có thể đánh bại Bạch tiên sinh, ừm, đám người truy sát ngươi lúc trước, là do Bạch tiên sinh đuổi đi!
Diệp Huyền: “…”
Một hồi sau, Diệp Huyền lắc đầu thở dài, sau đó đi tới Hoàng Kim cung.
Hiện không đánh lại người ta, vẫn nên điệu thấp thì tốt hơn!
Chỉ một chốc, Diệp Huyền đã tới Hoàng Kim cung, nơi này thực sự khác xa tưởng tượng của hắn.
Cái gọi là Hoàng Kim cung, chỉ là một gian lều gỗ hơi lớn, bốn phía tróng không, hơn nữa bên trong còn truyền ra một mùi hôi thối, nếu không phải cửa vào viết ba chữ “Hoàng Kim cung”, sợ là hắn đã nghĩ bản thân tới nhầm chỗ.
Đúng lúc này, một lão giả từ bên trong đi ra, lão giả đánh giá nhìn Diệp Huyền:
Ngươi chính là Diệp Huyền mới tới?
Diệp Huyền gật đầu:
Đúng vậy!
Lão giả lãnh đạm:
Quét dọn đi.
Diệp Huyền có chút ngây người:
Quét dọn cái gì?
Lão giả chỉ Hoàng Kim cung cách không xa:
Phân và nước tiểu Yêu thú trong đó!
Diệp Huyền có chút sạm mặt lại, quét dọn phân và nước tiểu Yêu thú? Hắn?
Lão giả nhìn qua Diệp Huyền:
Sao, không muốn?
Diệp Huyền vội gật đầu.
Lão giả cười lạnh:
Người mới, ta khuyên ngươi một câu, không nên khiêu chiến quyền uy của Bạch tiên sinh, nếu không, ngươi sẽ rất thảm.
Nói xong, lão quay người rời đi.
Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:
Tiền bối, chậm đã!
Phóng tác: xonevictory
Chương 699: Nghiên Cứu Không Gian Đạo Tắc
Nói xong hắn vội chạy tới trước mặt lão giả, lão giả không chút biểu tình:
Muốn gì?
Diệp Huyền lấy một mai nạp giới đưa lão, cười nói:
Vãn bối mới tới, có chút tâm ý nho nhỏ, mong tiền bối vui lòng nhận cho!
Lão giả nhìn qua nạp giới, lạnh lùng:
Ngươi muốn hối lộ ta?
Diệp Huyền nghiêm mặt:
Không có không có, tuyệt đối không có, đây chỉ là một chút tâm ý nhỏ của vãn bối. Chỉ là một chút tâm ý nhỏ!
Lão giả nhìn Diệp Huyền, ánh mắt dần lạnh lại:
Ngươi coi lão phu là ai?
Diệp Huyền nghĩ một chút, lại lấy thêm một mai nạp giới, trong nạp giới, có hai mươi vạn Tử Nguyên tinh!
Nhìn thấy cảnh này, lão giả đột nhiên giận dữ, đang muốn nói, đã lại thấy Diệp Huyền lấy thêm một nạp giới, trong nạp giới, có năm mươi bạn Tử Nguyên tinh!
Lão giả ngây người, bất động thanh sắc thu nạp giới, sau đó lãnh đạm nói:
Lão phu nể tình ngươi còn có thương thế trong người, thực sự không thích hợp làm việc nặng. Thế này đi, chuyện này lão phu sẽ để người khác làm giúp ngươi, nhưng ngươi phải nhớ lấy, không phải lão phu dung túng ngươi, mà chỉ là thông cảm vì trên người ngươi còn thương thế, hiểu chưa?
Diệp Huyền vội nói:
Hiểu rõ hiểu rõ, trong thời gian này ta sẽ khiêm tốn!
Lão giả khẽ gật đầu, quay người rời đi.
Diệp Huyền lập tức thở nhẹ một hơi, ngồi bệt xuống đất, lắc đầu cười, mị lực của tiền bạc, thực sự vẫn rất lớn!
Đúng lúc này, Tiểu Linh Nhi đột nhiên chạy ra, Diệp Huyền sửng sốt, vừa muốn nói, đã thấy Tiểu Linh Nhi bổ nhào vào trong ngực hắn, run giọng nói:
Tầng, tầng năm…
Tầng năm?
Diệp Huyền nhíu mày, tinh thần đưa vào trong cơ thể, rất nhanh liền trầm mặt.
Cửa tầng năm đã mở!
Mẹ nó, tên này đã ra rồi sao?
Diệp Huyền ngây như phỗng!
Không thể không nói, hiện hắn có chút khẩn trương!
Tầng năm!
Trước khi Giản Tự Tại đi, nàng đã nói hắn phải cẩn thận người trên tầng năm, đối với người này, Giản Tự Tại cũng kiêng kỵ không thôi.
Hơn nữa, trong thời gian này, biểu hiện của người trên tầng năm cũng thực sự không tầm thường, ngay cả kiếm trên đỉnh tháp cũng chỉ có thể tạm thời trấn áp đối phương, có thể nghĩ được, người này khủng bố tới mức nào?!
Giờ nếu người này ra, như vậy kẻ xui xẻo đầu tiên chính là Diệp Huyền hắn!
Nhưng, Diệp Huyền chờ một hồi, vẫn không thấy nửa điểm động tĩnh?
Chuyện gì vậy?
Diệp Huyền có chút ngơ ngác, là ra hay là không ra?
Lại qua hồi lâu, vẫn không có bất cứ động tĩnh.
Tiểu Linh Nhi trong ngực trừng mắt nhìn cửa tầng năm, lại nhìn về phía Diệp Huyền. Diệp Huyền hỏi:
Sợ sao?
Tiểu Linh Nhi gật mạnh.
Diệp Huyền nghiêm mặt:
Có ta ở đây, đừng sợ!
Tiểu Linh Nhi nói khẽ:
Nhưng ngươi không đánh lại tên kia!
Diệp Huyền: “…”
Tiểu Linh Nhi đưa tay chống cằm, thấp giọng thở dài:
Phải làm sao đây?!
Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, vuốt đầu Tiểu Linh Nhi:
Trời có sập xuống, ta cao hơn, ta gánh trước, biết chưa?
Tiểu Linh Nhi nhìn Diệp Huyền, một hồi sau, lặng lẽ nói:
Kỳ thực, ta cũng rất lợi hại!
Nói xong, nàng lấy ra một cái hộp nhỏ.
Diệp Huyền ngạc nhiên:
Đây là?
Tiểu Linh Nhi ôm chặt cái hộp, nhếch miệng cười một tiếng:
Hộp, rất lợi hại nha, nếu tên tầng năm bắt nạt chúng ta, ta sẽ dùng cái này đánh chết hắn!
Diệp Huyền cười cười:
Tốt!
Tiểu Linh Nhi gật cái đầu nhỏ, sau đó trở lại Giới Ngục tháp, nàng đưa mắt nhìn lên tầng năm, hai tay nhỏ ôm chặt cái hộp.
Bên ngoài. Sau khi Tiểu Linh Nhi trở lại Giới Ngục tháp, nụ cười trên mặt Diệp Huyền dần tắt ngấm, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng.
Hắn phát hiện, địch nhân lớn nhất của hắn, không phải đám người ở bên ngoài, cũng không phải tên trên tầng năm, mà kỳ thực, chính là Giới Ngục tháp này!
Với đám địch nhân bên ngoài, hắn không đánh lại thì cũng có thể chạy, nhưng với Giới Ngục tháp này, ngay cả cơ hội chạy cũng không có!
Ai!
Diệp Huyền thấp giọng thở dài, sau đó trở lại thạch thất của Chiến Quân, xếp bằng dưới đất, tiếp tục chữa thương.
Việc cấp bách hiện tại là trị khỏi thương thế, sau đó tăng thực lực của bản thân.
Chừng hai canh giờ sau, thân thể Diệp Huyền cơ bản khôi phục như thường.
Hắn xếp bằng dưới đất, rất nhanh, một đám khí kiếm xuất hiên xung quanh, đám khí kiếm này nhanh chóng áp súc, cuối cùng áp súc thành một thnah kiếm, sau đó, lập tức lặng yên biến mất…
Nhanh, nhanh tới mức Diệp Huyền hắn cũng có chỉ có thể nhìn thấy quỹ tích mơ hồ!
Nhưng, Diệp Huyền vẫn lắc đầu!
Chậm!
Tốc độ nhanh, với Thánh cảnh bình thường thì đã đủ, nhưng đối với cường giả đạt tới Tạo Hóa cảnh, lại còn thiếu rất nhiều!
Nhất định phải nhanh hơn!
Nhưng phải làm thế nào?
Tăng thế nào?
Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên đất hồi lâu, cuối cùng tế ra Không Gian đạo tắc!
Từ khi hắn nghịch cảnh tu luyện, hắn đã rất ít cùng tới đạo tắc, mà hiện tại, hắn đột nhiên nhớ Viêm Già đã từng nói, đạo tắc có tiềm lực vô tận.
Có tiêm lực, vậy đương nhiên cần đào móc!
Hạch tâm Không Gian đạo tắc là không gian, mà đối với việc lý giải cùng khống chế không gian, hắn còn kém rất nhiều!
Không gian chi đạo, không chỉ đơn giản như mấy cái điều kiện cảnh giới bên ngoài!
Nghiên cứu không gian!
Diệp Huyền thầm quyết định, hiện hắn muốn tăng thực lực, cách nhanh nhất là lợi dụng không gian!
Bởi hắn đã gần như luyện “Khí” tới cực hạn, muốn tăng thêm, chỉ có thể dùng không gian!
Không gian!
Diệp Huyền đứng lên, rời khỏi thạch thất, có chút mờ mịt nhìn ra ngoài.
Lúc trước, khi hắn đạt tới Lăng Không cảnh, đã có chưởng khống nhất định với không gian, nhưng hiện tại, hắn mới hiểu, chút điểm này, thực sự nông cạn tới mức nào…
Không gian…
Không nhìn được, nhưng cảm thụ được.
Diệp Huyền nhắm mắt, tĩnh khí ngưng thần, chừng nửa canh giờ sau, tinh thần như nhập định, tâm vô tạp niệm.
Cảm thụ không gian!
Không nhìn thấy, nhưng có thể cảm thụ, mà thông qua Không Gian đạo tắc, hắn càng có thể cảm nhận rõ hơn, không chỉ cảm nhận, mà còn có thể thông qua Không Gian đạo tắc mà vận dụng không gian xung quanh!
Đương nhiên, đạt tới cảnh giới nhất định, không cần dùng Không Gian đạo tắc cũng có thể vận dụng không gian, nhưng Diệp Huyền phát hiện, không dùng Không Gian đạo tắc cùng dùng Không Gian đạo tắc, hiệu quả hơn kém không chỉ mười lần!
Giờ khắc này, hắn càng thêm cảm nhận được sự khủng bố của Không Gian đạo tắc!
Mà điều hiện tại hắn cầm làm, lả để kiếm của bản thân dung hợp với Không Gian đạo tắc!
Chừng một hồi sau, một thanh khí kiếm lặng yên xuất hiện, sau một khắc, khí kiếm đột nhiên bay ra, mà khí kiếm vừa bay ra, nó trực tiếp biến mất, lúc xuất hiện, đã bay ra ngoài thành trăm trượng.
Xuyên qua không gian!
Diệp Huyền có chút hưng hấn, bởi sau khi vận dụng Không Gian đạo tắc, tốc độ của khí kiếm đã càng nhanh hơn lúc trước, có điều, tiêu hao cũng lớn hơn, bởi hắn còn cần chưởng khống Không gian chi lực!
Tốc độ tăng thêm, nhưng tiêu hao cũng lớn!
Diệp Huyền hơi trầm mặc, tiếp tục nghiên cứu.
Con đường tu luyện, vốn đã khô khan!
Cứ như vậy, một ngày qua, hừng đông ngày thứ hai, Diệp Huyền thử đủ các phưng pháp, mặc dù có thể khiến tốc độ khí kiếm tăng lên không ít, nhưng vấn đề tiêu hao vẫn chưa thể giải quyết, hơn nữa, tốc độ tăng lên còn chưa khiến hắn hài lòng.
Hắn đã giao thủ với cường giả tọa hóa cảnh, hiểu rõ Tạo Hóa cảnh mạnh tới mức nào, nếu tốc độ không đủ nhanh, căn bản không thể uy hiếp được Tạo Hóa cảnh!
Mà hiện tại, kiếm kỹ Bạt Kiếm Định Sinh Tử của hắn, cũng khó thể đánh giết Tạo Hóa cảnh!
Đương nhiên, nếu một đối một, cũng không phải không có năng lực đánh một trận!
Phóng tác: xonevictory
Chương 700: Ổ Yêu Nghiệt
Diệp Huyền tiếp tục nghiên cứu, điên cuồng nghiên cứu!
Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng chút một.
Mấy ngày kế tiếp, đám người Chiến Quân cũng chưa trở về, không biết đang làm gì.
Diệp Huyền cũng không ra ngoài, trốn trong thạch thất nghiên cứu Không Gian đạo tắc, trải qua không ngừng cố gắng, cuối cùng cũng có một chút thu hoạch.
Đó là lợi dụng Không Gian đạo tắc, để kiếm của hắn hòa cùng một thể với không gian!
Trước đó, hắn dùng kiếm xuyên qua không gian, từ đó thu được hiệu quả xuất bất kỳ ý, thế nhưng hiện tại, hắn lại chọn để kiếm hòa thành một thể với không gian!
Điểm khác nhau ở đây, cái trước là khí kiếm cùng không gian là hai thứ tách biệt, hắn cần đồng thời điều khiển cả hai, như vậy sẽ rất tốt sức. Mà hiện tại, khí kiếm
Hòa với không gian, hắn chỉ cần điều khiển không gian là được, bởi khí kiếm đã trực tiếp hòa với không gian, kiếm là không gian, mà không gian cũng là kiếm!
Trừ đó ra, còn có một điểm mạnh nữa, chính là khí kiếm của hắn từ hữu hình biến thành vô hình!
Khí kiếm vô hình, càng thêm quỷ thần khó lường!
Đương nhiên, để khí kiếm hòa cũng không gian, cũng không phải chuyện đơn giản, có điều còn tốt, có còn tốt, hắn có Không Gian đạo tắc gia trì, bởi vậy, chuyện này cũng không quá khó, hiện hắn chỉ cần luyện tập là được!
Điên cuồng luyện tập!
Hai ngày sau, Chiến Quân đột nhiên tới thạch thất, trên người hắn hiện xuất hiện thêm mấy vết máu.
Diệp Huyền sửng sốt:
Sao vậy?
Chiến Quân nhếch miệng cười một tiếng:
Giao thủ với đám Ma Kha tộc, có điều ta cũng không chịu thiệt, đối phương cũng bị ta xé rách một cánh tay!
Diệp Huyền trầm giọng:
Người của Ma Kha tộc tới?
Chiến Quân lắc đầu:
Không biết đợt này có chuyện gì, đám Ma Kha tộc rất yên lặng, lần này, là chúng ta chủ động tìm bọn hắn!
Nói tới đây, hắn nhìn qua Diệp Huyền:
Khỏi rồi?
Diệp Huyền gặt đầu:
Gần như thế.
Chiến Quân trầm giọng nói:
Diệp huynh, có một câu không biết nên nói hay không!
Diệp Huyền cười nói:
Có gì không nên nói? Cứ nói đừng ngại!
Chiến Quân gật dầu:
Ngươi tới đây cũng đã được một thời gian, cũng nên ra ngoài làm chút chuyện mới được. Ở đây, không có thực lực, sẽ không được tôn trọng.
Diệp Huyền cười khổ:
Làm gì?
Chiến Quân cười nói:
Chút nữa cùng ta với tên trọc ra ngoài làm chút chuyện?
Diệp Huyền hỏi:
Chuyện gì?
Chiến Quân nói:
Đợi chút nữa ngươi sẽ biết, đi thôi!
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Diệp Huyền vội nói:
Ngươi không chữa thương?
Chiến Quân cười ha ha một tiếng:
Chút thương này không đáng nói!
Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, sau đó đi theo.
Rất nhanh, hai người đã gặp tên trọc, tên trọc nhìn qua Diệp Huyền:
Đi thôi!
Nói xong hắn quay người nhảy lên, trực tiếp nhảy ra ngoài thành, Diệp Huyền cùng Chiến Quân cũng vội đuổi theo.
Ba người chạy như bay, chỉ một chốc đã chạy tới cuối bình nguyên.
Trên tường thành, một nam tử mặc bạch bào lẳng lặng nhìn theo ba người.
Người này, chính là Bạch tiên sinh.
Một hồi sau, Bạch tiên sinh nói khẽ:
Món chí bảo kia… cung chủ, sao ngươi đem tên tai tinh này tới đây? Cảm thấy ta qua nhàn rỗi sao?
Lúc này, một hắc ảnh cầm lưỡi hái xuất hiện.
Hắc ảnh nói:
Tiên sinh, trong thời gian này có mấy kẻ không rõ lai lịch nhòm ngó Táng Thiên trường thành.
Bạch tiên sinh gật đầu:
Ta biết.
Hắc ảnh nói:
Có cần giải quyết?
Bạch tiên sinh lắc đầu:
Có tiểu tử kia ở đây, đám ruồi bọ này không hết được.
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về xa:
Nếu hắn không thể lập công, như vậy ta sẽ đích thân tiễn hắn rời đi, nơi này không phải chỗ cho hắn tránh nạn.
Hắc ảnh trầm giọng:
Nếu kẻ này không tầm thường thì sao?
Bạch tiên sinh cười nói:
Là nhân tài, nên bảo hộ, để hắn được trưởng thành. Tạm thời cứ xem biểu hiện của hắn trước!
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Hắc ảnh cũng lặng yên biến mất.
…
Nói xa, ba người đã chạy tới trong một mảnh đầm lầy, ba người vẫn tiếp tục điên cuồng chạy.
Rất nhanh, tên trọc dừng lại, trước mặt không xa có một vách núi, trên vách núi có một gốc cây lam sắc, trên cây có bốn quả.
Diệp Huyền có chút không hiểu:
Đây là?
Chiến Quân nhếch miệng cười một tiếng:
Thứ này là dị quả, sử dụng có thể giúp tăng cường thể chất, tương đương với một lần Long huyết tôi thể, bảo bối tốt a!
Diệp Huyền nói:
Có nguy hiểm, đúng không?
Chiến Quân nhìn Diệp Huyền:
Nói nhảm, bảo vật ở đây, hoặc là đã bị người khác nhắm trước, hoặc là có Yêu thú cường đại thủ hộ!
Diệp Huyền nhìn qua bốn phía, lại chẳng phát hiện điều gì!
Thần sắc dần trở nên ngưng trọng.
Nơi này không đơn giản!
Tên trọc đột nhiên nói:
Ta đi lấy, các ngươi giúp ta canh chừng!
Chiến Quân đột nhiên nói:
Để ta đi!
Tên trọc lãnh đạm:
Tốc độ ngươi nhanh bằng ta không?
Chiến Quân đang muốn nói, tên trọc lại lắc đầu:
Tốc độ ta nhanh hơn, cơ hội sẽ lớn hơn một chút!
Nói xong, hắn muốn chạy ra, đã thấy Tiểu Linh Nhi đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Chiến Quân cùng tên trọc hơi chút sửng sốt, Diệp Huyền cũng sửng sốt.
Sau một khắc, trong ánh mắt đám người, Tiểu Linh Nhi đã xuất hiện trước kỳ thụ, thoáng cái, Tiểu Linh Nhi lại xuất hiện trước mặt bọn hắn, mà trước mặt, còn có kỳ quả kia.
Tiểu Linh Nhi nhếch miệng cười một tiếng:
Ta!
Nói xong, nàng trực tiếp khiêng viên kỳ quả kia biến mất!
Ba người: “…”
Đúng lúc này, vách núi trước mắt ba người đột nhiên nứt toác… một hư ảnh từ trong vọt ra, tốc độ hư ảnh cực nhanh, trực tiếp vọt tới trước mặt ba người Diệp Huyền.
Tên trọc cùng Chiến Quân lập tức nghiêm túc, Chiến Quân trầm giọng nói:
Là quỷ nhân, chiến tướng Ma Kha tộc!
Tốc độ tên quỷ nhân kia rất nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt ba người, mà lúc này, tên trọc đột nhiên xông ra, một xích nện xuống.
Quỷ nhân không né không tránh, một quyền đánh tới trọng xích.
Oanh!
Đại địa dưới chân hai bên trực tiếp nứt toác, hai người cũng liên tục lui lại.
Diệp Huyền đang muốn xuất thủ, Chiến Quân đột nhiên nói:
Để bọn hắn đánh!
Diệp Huyền nhìn Chiến Quân, Chiến Quân trầm giọng:
Không thể để đám Ma Kha tộc xem thường chúng ta.
Diệp Huyền: “…”
Cách không xa, tên trọc nhếch miệng cười một tiếng, nụ cười có chút dữ tợn. Hắn thả người nhảy lên, cùng lúc, cự xích trong tay đột nhiên hóa đỏ ửng, mà tên quỷ nhân đối diện cũng đột nhiên xông lên, tốc độ cực nhanh, không gian mà hăn đi qua không ngừng rung động, vô cùng dọa người!
Rất nhanh, hai bên đã tiếp cận, tên trọc cầm trọng xích đột nhiên bổ xuống, một xích hạ xuóng, một đạo hỏa diễm kinh khủng từ trong xích phủ xuống.
Mà quỷ nhân kia cũng không tránh không né, một quyền oanh tới!
Lực lượng thân thể đơn thuần!
Một quyền đánh ra, không gian chấn động!
Oanh!
Một quyền này, trực tiếp chấn vỡ đám hỏa diễm, mà lúc này, trọng xích đã hung hăng đánh tới.
Bành!
Không gian bốn phía rung lên kịch liệt, hai người liên tục lui lại.
Nhìn thấy cảnh này, thần sắc Diệp Huyền dần hơi ngưng trọng.
Thực lực tên trọc cùng quỷ nhân, có chút ngoài dự liệu của hắn!
Mà hiện tại, hắn cũng hiểu được một điều, thiên tài khắp Vị Ương Tinh vực, có thể đều đã tụ ở đây.
Nói này, thực sự là ổ yêu nghiệt!
Mà điều quan trọng nhất, chính là năng lực của đám yêu nghiệt này đều vô cùng mạnh!
Phóng tác: xonevictory
Chương 701: Đường Bàn Tử
Đúng lúc này, quỷ nhân đột nhiên đưa tay vỗ xuống đất, không gian trực tiếp rung lên, ngay sau đó, một cây địa thứ từ dưới đất phóng lên!
Tên trọc biến sắc, chân phải đột nhiên giẫm một cái, kéo ra sau, mà hắn còn chưa tiếp đất, đã lại thấy một cây địa thứ từ trong đất bắn ra, ánh mắt tên trọc lóe lên một vệt dữ tợn, hai tay nắm chắc trọng xích, đột nhiên đập xuống.
Oanh!
Địa thứ trực tiếp vỡ tan!
Mà lúc này, quỷ nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt tên trọc, một quyền đánh thẳng tới ngực, tên trọc lập tức bay ra ngoài, có điều, trong lúc bay ra, trọng thước trong tay cũng đã đập mạnh lên ngực quỷ nhân.
Ầm!
Quỷ nhân cũng lập tức bay ngược.
Hai người gần như đồng thời rơi xuống đất, mà mặt đất nơi hai người đập xuống, đều trực tiếp nứt toác ra!
Nơi xa, quỷ nhân vùng vẫy muốn đứng lên. Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền hơi sầm mặt lại, toàn thân tên quỷ nhân này gần như đã nổ tung, thế mà còn muốn chiến tiếp?
Cách không xa, tên trọc cũng chậm rãi bò lên, quỷ nhân nhìn tên trọc, mặt không biểu tình, trong mắt chỉ có sát ý cùng Chiến ý!
Ngay khi quỷ nhân muốn xuất thủ lần nữa, một thanh âm đột nhiên vang lên:
Được rồi.
Nghe được thanh âm này, quỷ nhân kia vội ngừng lại.
Mà Diệp Huyền cùng Chiến Quân liền hơi biến sắc, đặc biệt là Diệp Huyền, hắn lại không cảm nhận được người tới!
Diệp Huyền cùng Chiến Quân quay người lại, trước mặt không xa, đã thấy một tên nam tử, người này chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ thanh y, tay phải chắp sau lưng, trên thân tản ra một cỗ khí tức điềm tĩnh lạnh nhạt.
Mà bên trái hắn, còn có một nam tử vóc người cường tráng, người này để trần thân trên, hai tay ôm khoanh, bắp thịt rắn chắc như muốn bạo tạc. Mà bên phái, còn có một nam tử khác, người này hoàn toàn khác với nam tử khôi ngô bên trái, dáng người đặc biệt nhỏ xinh, người không để ý còn tưởng là nữ nhân, hắn mặt một bộ trường bào rộng thùng thình, hai tay giấu trong vạt áo.
Nhìn thấy ba người, Chiến Quân liền hơi trầm xuống, tên trọc cũng trở nên khó coi.
Diệp Huyền nhẹ giọng:
Biết bọn hắn?
Chiến Quân nhìn qua hai người bên cạnh nam tử mặc thanh y:
Hai người này, là Thiên Sát cùng Địa Sát của Ma Kha tộc, thực lực cực mạnh, bình thường cũng là tồn tại kiến thủ bất kiến vĩ!
Nói tới đây, hắn hơi dừng lại:
Hai người này, đều có thực lực chém giết Tạo Hóa cảnh, hơn nữa, đó còn là chuyện của một năm trước, hiện tại…
chém giết Tạo Hóa cảnh!
Diệp Huyền hơi chút ngưng trọng, hắn lần nữa nhìn sang hai người, hai người này đều rất trẻ, tuổi tác hẳn cũng không khác hắn, vậy mà đã có thể chém Tạo Hóa cảnh!
Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyền nhìn nam tử mặc thanh y:
Còn người này là?
Chiến Quân lắc đầu:
Không biết!
Đúng lúc này, nam tử mặc thanh y đi tới trước mặt ba người Diệp Huyền, ánh mắt nhìn tới Diệp Huyền:
Kiếm tu?
Diệp Huyền nhíu mày, đối phương lại có thể nhìn ra hắn là Kiếm tu?
Nam tử mặc thanh y đang muốn nói, đúng lúc này hắn quay đầu nhìn xa, rất nhanh liền nhíu mày lại, một hồi sau, lại quay người nhanh chóng rời đi.
Thiên Sát, Địa Sát cùng quỷ nhân cũng vội đi theo.
Không bao lâu, nam tử mặc thanh y đột nhiên dừng lại, hắn quay người nhìn ba người Diệp Huyền, sau đó đột nhiên giẫm nhẹ.
Oanh!
Không gian quanh ba người Diệp Huyền trực tiếp nổ tung, nháy mắt, ba người Diệp Huyền đã bị đẩy lui gần trăm trượng
Ba người vừa dừng lại, khóe miệng Chiến Quân cùng tên trọc lập tức trào máu tươi, Diệp Huyền lại không có việc gì.
Nam tử mặc thanh y nhìn Diệp Huyền, hơi kinh ngạc:
Ngươi, có chút thú vị.
Nói xong, hắn trực tiếp quay người biến mất.
Rất vội!
Nhìn hướng nam tử mặc thanh y rời đi, thần sắc Diệp Huyền cũng hơi ngưng trọng, nháy mắt vừa rồi, hắn cảm nhận được không gian chi lực, thế nhưng, tốc độ của đối phương quá nhanh, nhanh tới mức hắn còn chưa kịp vận dụng Không Gian đạo tắc, không gian quanh hắn đã đột nhiên nứt vỡ!
Đây còn chưa phải trọng điểm, mà trọng điểm là đối phương lại có thể hời hợt chấn vỡ không gian!
Không chỉ nhanh, còn rất mạnh!
Lúc này, Chiến Quân đột nhiên trầm giọng nói:
Ma Kha tộc lại có thêm một thiên tài, hơn nữa, người này còn mạnh hơn cả Thiên Sát Địa Sát, không biết có phải Mạc Tà trong truyền thuyết kia không!
Tên trọc ở bên trầm giọng:
Bất kể thế nào, chuyện này cần về nói cho Đường bàn tử, Ma Kha tộc này yên lặng quá lâu, thực sự có chút không bình thường.
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Chiến Quân nhìn Diệp Huyền:
Đi thôi!
Diệp Huyền gât đầu.
Trên đường, tâm tình Diệp Huyền có chút trầm trọng. Trước đó, hắn thấy đối thủ của bản thân chỉ có ở thế hệ trước, thế hệ trẻ cơ bản không có địch thủ, thế nhưng sau khi tới Táng Thiên trường thành, hắn phát hiện, trong thế hệ trẻ cũng có rất nhiều cường giả, ví như nam tử mặc thanh y vừa rồi, hắn không chắc có thể thắng được đối phương.
Có điều, hắn cũng không nhụt chí!
Chỉ có đấu chỉ, vô tận đấu chí!
Diệp Huyền hắn, không cần vô địch thế hệ trẻ, nhưng cầu bất bại trong thế hệ!
Chỉ một chốc, đám người Diệp Huyền đã trở lại Táng Thiên trường thành, mà Chiến Quân trực tiếp rời đi, tên trọc cùng Diệp Huyền lại trở lại thạch thất, trong thạch thất, tên trọc xếp bằng ngồi trên đất, bắt đầu chữa thương.
Diệp Huyền cũng không quấy rầy đối phương, nhưng rất nhanh, hắn lại phát hiện một vấn đề, chính là tên trọc chữa thương, không dùng Tử Nguyên tinh, mà lại dùng linh thạch bình thường!
Diệp Huyền hỏi:
Vì sao không dùng Tử Nguyên tinh?
Tên trọc nhìn qua Diệp Huyền:
Không có!
Diệp Huyền bấm tay điểm nhẹ, một mai nạp giới bay tới trước mặt tên trọc, tên trọc nhìn lướt qua, trong nạp giới có mười vạn Tử Nguyên tinh.
Tên trọc lại lắc đầu:
Ngươi mới tới, ta biết trên người ngươi có hàng tồn, nhưng chút hàng tồn này cũng không thể giữ được lâu, bởi rất nhanh, ngươi sẽ biết có rất nhiều chỗ cần dùng tới Tử Nguyên tinh, cho nên, tự giữ mà dùng đi!
Diệp Huyền cười nói:
Ngươi cứ dùng trước đi, không đủ cứ nói!
Tên trọc còn muốn cự tuyệt, Diệp Huyền đột nhiên lại nói:
Tên trọc, nếu ngươi thấy con người ta đáng để kết giao, vậy cầm lấy đi!
Tên trọc nhìn qua Diệp Huyền, thoáng chút do dự, sau đó thu nạp giới.
Mười vạn Tử Nguyên tinh, vừa vặn có thể giải quyết tình trạng khẩn cấp trước mắt của hắn! Đặc biệt là hiện tại, hắn bị Bạch tiên sinh cắt bổng lộc, bởi vậy, mười vạn Tử Nguyên tinh này thực sự rất quan trọng!
Tên trọc bất đầu hấp thu Tử Nguyên tinh, hắn nhìn qua Diệp Huyền:
Ở trong này, có hai người ngươi không thể đắc tội, thứ nhất là Bạch tiên sinh, thứ hai là Đường bàn tử, chút nữa chúng ta sẽ đi gặp bọn họ, hiểu chưa?
Diệp Huyền cười nói:
Trong này có tranh đấu không?
Tên trọc lắc đầu:
Không có tranh đấu quá lớn, nhưng người ở đây đều rất có ngạo khí, ngươi hiểu ý ta chứ?
Diệp Huyền gật đầu, đương nhiên là hiểu, đám người ở đây đều là yêu nghiệt các phương, mà đã là yêu nghiệt, thì đương nhiên đều có ngạo khí!
Đúng lúc này, Chiến Quân đi tới, hắn nhìn qua hai người Diệp Huyền, nói:
Đường bàn tử muốn gặp các ngươi!
Phóng tác: xonevictory
Chương 702: Liều Mạng?
Ttên trọc nhíu mày, một hồi sau đứng dậy:
Đi thôi!
Diệp Huyền gật nhẹ, đi theo.
Chỉ một chốc, Diệp Huyền cùng Chiến Quân và tên trọc đi tới trước một gian thạch thất khác, gian thạch thất này rất lớn, hơn hơn cái của Chiến Quân không chỉ mấy lần.
Vào trong thạch thất, lập tức ngửi thấy một mùi thịt nức mũi.
Trong thạch thất, có bảy người, năm nam hai nữ, trung tâm là một tên mập mạp, hình thể rất lớn.
Diệp Huyền biết, người này hẳn chính là Đường bàn tử kia.
Đường bàn tử ngồi dưới đất, đang gặm một cái đùi dê, miệng dính đầy dầu, không chút hình tượng, mấy người ở bên cũng đang ăn cái gì đó!
Chiến Quân đi tới:
Đường ca, huynh đệ của ta tới rồi!
Đường bàn tử không thèm để ý tới Chiến Quân, vẫn tiếp tục gặm đùi dê trong tay.
Chiến Quân có chút xấu hổ, ngượng ngập cười cười, sau đó nhìn Diệp Huyền cùng tên trọc:
Chờ một chút đi!
Tên trọc gật nhẹ, còn Diệp Huyền không nó.
Cứ như vậy, dưới cái nhìn soi mói của ba người, Đường bàn tử ăn xong cái đùi dê kia, nhưng lúc này, hắn lại cầm một một cái đùi nữa lên ăn.
Nhìn thấy cảnh này, thần sắc Chiến Quân cùng tên trọc lập tức trầm xuống, nhưng cũng không nói gì thêm.
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên tiến lên một bước, Chiến Quân vội kéo lại, nhìn Diệp Huyền, lắc đầu.
Diệp Huyền mỉm cười:
Chịu thôi, tính ta không nhịn được!
Thanh âm vừa dứt, tay trái đã có thêm một thanh kiếm có vỏ, lại lập tức rút kiếm chém xuống.
Oanh!
Cả thạch thất ầm ầm vỡ vụn!
Không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh!
Chiến Quân cùng tên trọc đầy kinh ngạc, hai người không nghĩ tới, Diệp Huyền lại đột nhiên động thủ.
Trong ấn tượng của bọn hắn, Diệp Huyền là một người rất ôn hòa an tĩnh.
Cách không xa, Đường bàn tử để đùi dê trong tay xuống, nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền không chút biểu tình, thần sắc vô cùng bình tĩnh.
Diệp Huyền hắn không phải người thích gây chuyện, nhưng hắn hiểu rõ, thế giới này vốn là cường giả vi tôn.
Chỉ có cường giả, mới được người tôn trọng!
Cũng như ở thế tục, nếu ngươi không có năng lực, vậy đừng nói là người ngoài, mà người đầu tiêm xem thường ngươi, chính là thân nhân, thân thích của ngươi.
Mà ba người bọn hắn tới đây, đã không được tôn trọng!
Hắn không thích cảm giác này!
Diệp Huyền hắn là người như vậy, ngươi tôn trọng ta, ta tôn trọng ngươi, ngươi không tôn trọng ta, sao ta phải tôn trọng ngươi?
Cùng lắm thì đánh!
Đường bàn tử đứng dậy đi tới, lúc này Chiến Quân cùng tên trọc đều tiến lên một bước, song song với Diệp Huyền.
Đường bàn tử nhìn Diệp Huyền:
Thạch thất này, giá trị ít nhất trăm vạn Tử Nguyên tinh, đương nhiên, với ngươi, ta muốn một ngàn vạn!
Diệp Huyền mỉm cười:
Ta sợ ngươi không có mạng cầm!
Ha ha!
Nghe Diệp Huyền, đám người sau lưng Đường bàn tử liền cười phá lên, cười rất khoa trương, tựa như gặp chuyện cười lớn nào đó mà không thể nhịn được cười.
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên thúc động Không Gian đạo tắc, một thanh khí kiếm yên lặng điểm tới mi tâm một tên nam tử bên phải, kẻ này, chính là kẻ cười lớn nhất!
Không gian lập tức trở nên an tĩnh!
Nụ cười trên mặt người kia cũng lập tức thu lại!
Diệp Huyền nhìn qua bốn phía:
Buồn cười lắm sao? Cười đã chưa?
Bị khí kiếm của Diệp Huyền điểm tới mi tâm, tên nam tử này gắt gao nhìn Diệp Huyền, thần sắc cực khó coi, bởi vừa rồi, hắn hết sức thả lỏng, cơ hồ không chút phòng bị, cho nên mới bị một kiếm chế trụ!
Đường bàn tử nhìn Diệp Huyền, đang muốn nói, Diệp Huyền đã lên tiếng:
Chiến ở đây, hay ra ngoài?
Đường bàn tử cười nói:
Cần gì đi đâu xa!
Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên huy quyền đánh tới!
Một quyền đấm ra, Diệp Huyền lập tức cảm nhận được một cỗ đại thế bao lấy, quyền thế này, khiến hắn cảm nhận một cảm giác không thể ngăn được!
Nhưng, cảm giác này vừa hiện liền biến mất!
Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm!
Bạt Kiếm Định Sinh Tử!
Kiếm vừa chém ra, một cỗ kiếm thế cường đại lập tức chặn lấy quyền thế của Đường bàn tử, một khắc sau, kiếm quyền đã tiếp xúc.
Bành!
Diệp Huyền lập tức lui mấy chục trượng!
Đường bàn tử không chút nhúc động, nhưng, trước ngực hắn đã xuất hiện một thanh khí kiếm, kiếm cắm không sâu, nhưng vẫn là cắm vào.
Không gian lần nữa trở nên an tĩnh!
Giờ khắc này, đám người sau lưng Đường bàn tử đều trở nên ngưng trọng, thực lực cùng cường độ thân thể của Đường bàn tử thế nào, bọn hắn đều hiểu rất rõ. Bọn hắn không nghĩ tới, kiếm của Diệp Huyền lại nhanh tới mức Đường bàn tử cũng không kịp trốn tránh!
Tốc độ này, đã có thể tạo thành uy hiếp cực lớn cho bọn hắn!
Chiến Quân cùng tên trọc cũng kinh hãi, hai người cũng không quá hiểu về Diệp Huyền, chỉ biết Diệp Huyền là một Kiếm tu, nhưng hiện thấy Diệp Huyền xuất kiếm, bọn hắn mới phát hiện, kẻ này còn lợi hại hơn tưởng tượng của bọn hắn nhiều!
Đường bàn tử rút khí kiếm trước ngự, sau đó cầm khí kiếm ném thẳng tới Diệp Huyền.
Xùy!
Một tiếng xé rách vang lên!
Khí kiếm vừa tới trước mặt Diệp Huyền liền dừng lại, sau đó lập tức đổi chiều, trực tiếp chém tới Đường bàn tử, mà lúc này, Đường bàn tử lại đấm ra một quyền.
Oanh!
Khí kiếm lập tức tan vỡ!
Nắm đấm của Đường bàn tử cũng không dừng lại, tiếp tục oanh tới Diệp Huyền!
Diệp Huyền cũng không dừng lại, khí kiếm vừa bay ra, hắn cũng đột nhiên biến mất, một khắc sau, vô số khí kiếm hiện lên, đám khí kiếm này dùng đủ các góc độ khác nhau chém tới.
Trong nháy mắt, kiếm khí tung hoành!
Diệp Huyền cũng không đi cứng đối cứng, không phải không dám, mà là hắn hiểu rõ ưu thế cùng yếu thế cả bản thân! Hắn không ngu xuẩn đem sở đoản của mình đánh với sở trường của người ta!
Lực lượng Đường bàn tử cực mạnh, mỗi quyền đều có thể đánh nát khí kiếm của Diệp Huyền, nhưng khí kiếm của Diệp Huyền là khí, bốn phía đều có khí, kiếm của hắn liền vô cùng vô tận, bởi vậy, mỗi lần Đường bàn tử đánh nát khí kiếm, lại sẽ có vô số khí kiếm khác chém tới!
Điểm kinh khủng nhất, chính là đám khí kiếm này có thể phá phòng ngự của Đường bàn tử!
Giao chiến một hồi, Đường bàn tử bị Diệp Huyền áp chế, đẩy xuống hạ phong!
Thế nhưng rất nhanh, Đường bàn tử đột nhiên giẫm một cái, một cỗ lực lượng cường đại từ trong cơ thể trào ra, tiếp đó đưa tay phải hạ xuống, sau mọt khắc, đấm lên một quyền.
Oanh!
Không gian rung lên kịch liệt, nháy mắt, vô số phi kiếm của Diệp Huyền liền hóa thành hư vô!
Cùng lúc đó, Đường bàn tử đột nhiên thả người nhảy lên, trực tiếp đánh tới Diệp Huyền!
Trên không, Diệp Huyền hợp hai tay, vô số khí kiếm lần nữa ngưng tụ, khí kiếm vừa tụ, lại lập tức chém ra, nháy mắt, Đường bàn tử liền bị khí kiếm bao phủ!
Chớp mắt yên lặng.
Oanh!
Đám khi kiếm ầm ầm vỡ tan, mà nắm đấm của Đường bàn tử đã tới trước mặt Diệp Huyền, oanh thẳng tới ngực hắn!
Diệp Huyền không né không tránh, một thanh khí kiếm trong tay đột nhiên chém về đỉnh đầu Đường bàn tử.
Lấy mạng đổi mạng?
Đám người bên dưới cùng biến sắc, là muốn liều mạng sao?
Trên không, nắm đấm của Đường bàn tử đã đánh tới ngực Diệp Huyền, mà kiếm của Diệp Huyền cũng chém lên đỉnh đầu Đường bàn tử, có điều trong lúc mấu chốt, Đường bàn tử đã kịp nghiêng đầu né một kiếm trí mạng, thế nhưng kiếm của Diệp Huyền cũng chém lên bả vai hắn.
Phóng tác: xonevictory
Chương 703: Còn Cần Nỗ Lực!
Ầm!
Xùy!
Hai người lập tức tách ra.
Diệp Huyền lui lại gần trăm trượng, Đường bàn tử cũng lui vài chục trượng, thế nhưng vừa dừng lại, một thanh khí kiếm đã đột nhiên cắm vào ngực hắn, còn một thanh khí kiếm gạt tới yết hầu, có điều đã bị tay phải hắn nắm chặt. Thế nhưng, một thanh khí kiếm khác lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã cắm tới hậu tâm của hắn, cùng lúc đó, vô số khí kiếm khác đã bao quanh…
Nhìn thấy cảnh này, đám người bên dưới đều thấy tê dại cả da đầu!
Tốc độ đám phi kiếm này, thực sự quỷ thần khó lường!
Đúng lúc này, Đường bàn tử đột nhiên nộ rống, một hư ảnh kim giáp xuất hiện trên người, kim giáp vừa hiện, đám khí kiếm của Diệp Huyền chém tới đều dồn dập tiêu tan.
Nhìn thấy cảnh này, đám người đi theo Đường bàn tử liền hơi trầm xuống.
Bọn hắn không nghĩ tới, Diệp Huyền lại mạnh tới mức khiến Đường bàn tử phải thi triển một lá bài tẩy!
Nơi xa, Diệp Huyền cũng không tiếp tục xuất thủ, nhìn Đường bàn tử:
Muốn dùng ngoại vật sao?
Thanh âm vừa dứt, một thanh hắc kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay!
Trấn Hồn kiếm!
Kiếm này vừa hiện, khóe mắt Đường bàn tử liền nhảy lên, mà một nam tử sau lưng Đường bàn tử đột nhiên đứng dậy, nhìn qua Diệp Huyền:
Đường bàn tử không dùng ngoại vật, kim giáp này là thần thông chi thuật, là do hắn luyện ra được, không tính là ngoại vật!
Diệp Huyền hơi trầm ngâm, sau đó thu Trấn Hồn kiếm, nói thật, nếu dùng ngoại vật, dù là Tạo Hóa cảnh ở đây, hắn cũng có thể nháy mắt chém giết!
Đương nhiên, không phải hắn mạnh, mà là Trấn Hồn kiếm mạnh!
Kiếm này quá quỷ dị, dù là hắn nếu phải đối mặt, cũng không có bất cứ biện pháp phòng ngừa nào.
Thấy Diệp Huyền thu Trấn Hồn kiếm, nam tử kia liền thở nhẹ một hơi, vũ khí này, vừa nhìn là biết tồn tại cấp Tạo Hóa, nếu Diệp Huyền dùng tới, như vậy thực sự sẽ biến thành sinh tử chi chiến!
Sao không đánh nữa?
Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền tới.
Nghe thanh âm này, đám người đều hơi biến sắc, cùng quay đầu nhìn lại, một nam tử mặc bạch bào xuất hiện.
Bạch tiên sinh!
Nhìn thấy người này, đám Đường bàn tử liền vội thi lễ:
Bái kiến Bạch tiên sinh!
Diệp Huyền cũng không ngốc, vội thi lễ:
Bái kiến Bạch tiên sinh!
Bạch tiên sinh nhìn qua Đường bàn tử cùng Diệp Huyền:
Tiếp tục đánh đi!
Đường bàn tử không dám nói, Diệp Huyền lại cường ngượng:
Chỉ là luận bàn một chút!
Bạch tiên sinh nhìn Diệp Huyền:
Luận bàn?
Diệp Huyền gật đầu:
Đúng vậy, chẳng qua là luận bàn một chút!
Bạch tiên sinh khẽ gật:
Cũng tốt, A Quỷ, tới luận bàn với hắn một chút!
Bạch tiên sinh vừa dứt, một hắc ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền biến sắc, lui sau một đoạn, nhưng hắn vừa lui, hắc ảnh kia đã lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, sau đó, Diệp Huyền liền cảm thấy bụng nhỏ đau đớn, thân hình cong gập bay ra sau!
Vừa bay mấy trượng, Diệp Huyền liền thấy chân phải bị ai đó hãi hãi, sau một khắc, hắn liền mất trọng tâm mà rơi xuóng, ầm ầm đập xuống tường thành.
Ầm!
Tường thành rung lên kịch liệt, giờ khắc này, Diệp Huyền thấy toàn thân như muốn nát bấy!
Nhưng, chuyện này còn chưa kết thúc, hắn lại cảm thấy bản thân bị nhắc lên, Diệp Huyền đột nhiên gầm lên giận dữ, sau đó vô số khí kiếm xuất hiện, rất nhanh, hắc ảnh kia biến mất, Diệp Huyền liền thầm thở nhẹ, nhưng sau một khắc, hắc ảnh lần nữa xuất hiện trước mặt, mà đám khí kiếm xung quanh, đã lại biến mất vô tung!
Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm chém tới!
Kiếm chém, trực tiếp chém vào hư không!
Hắc ảnh kia đã xuất hiện sau lưng hắn, sau đó hắn liền thấy như bị thiết chùy đập tới, cả người cứ thể bay ra ngoài.
Mà trong chớp mắt Diệp Huyền bay ra, mấy đạo khí kiếm kia lần nữa chém về sau hắn, tốc độ khi kiếm cực nhanh, nhưng vừa tới trước mặt hắc ảnh, hắc ảnh đã lại biến mất, lúc xuất hiện, đã lại đứng trước mặt Diệp Huyền.
Ầm!
Diệp Huyền lần nữa bay ra ngoài, mà lúc này, hắc ảnh xuất hiện ngoài mười trượng, trong tay, nắm ba thanh phi kiếm!
Chính là khí kiếm của Diệp Huyền!
Tốc độ của hắn… đã không thể dùng ngôn từ để hình dung!
Lúc này, thanh âm Tiểu Hồn đột nhiên vang lên trong đầu:
Tiểu chủ… chịu thua đi, ngươi không đánh lại hắn!
Diệp Huyền: “…”
Thấy Diệp Huyền bị ngược, đám Đường bàn tử liền cười ha ha.
Đúng lúc này, hắc ảnh kia lại xuất hiện trước mặt Đường bàn tử, Đường bàn tử vội biến sắc, đang muốn xuất thủ, một nắm đấm đã trực tiếp đánh tới bụng hắn.
Phốc!
Đường bàn tử như hóa đại pháo, vèo cái bay ra ngoài, rất nhanh, hắc ảnh kia đã đè Đường bàn tử lên chân tường thành, điên cuồng tẩm quất một trận…
Đám người tê cả da đầu!
Một hồi sau, hắc ảnh tiện tay quăng ra ngoài, Đường bàn tử trực tiếp bay tới bên cạnh Diệp Huyền.
Hai người nằm bệt trên đất, không động nổi ngón tay.
Bạch tiên sinh liếc mắt nhìn hai người:
Không phải rất giỏi sao? Tiếp tục đánh đi!
Đường bàn tử đột nhiên bò lên, chỉ Diệp Huyền, cả giận nói:
Ta không phục, là hắn xuất thủ trước, là hắn…
Ầm!
Đường bàn tử trực tiếp bay ra ngoài, bay rất xa.
Lúc này, Diệp Huyền cũng chậm rãi bò lên, đám người nhìn Diệp Huyền, hắc ảnh đang muốn xuất thủ, Diệp Huyền đột nhiên giơ hai tay lên:
Ta, ta nhận sai…
Hắc ảnh ngừng lại.
Đám người: “…”
Nhận sai?
Đám người có chút ngẩn người, nhận sai sao?
Bạch tiên sinh nhìn qua Diệp Huyền, quay người rời đi.
Hắc ảnh tên A Quỷ cũng lặng yên biến mất!
Đám người ở lại đưa mắt nhìn nhau.
Diệp Huyền vội ngồi xuống, hiện hắn cảm thấy ba trăm linh sáu khớp xương đều rã rời!
Giờ nghĩ lại hắc ảnh tên A Quỷ kia, hắn còn cảm thấy sợ hãi!
Mọi mặt, đối phương đều nghiền ép hắn!
Loại người này, quá kinh khủng!
Lúc này, Chiến Quân cùng tên trọc đi tới bên cạnh Diệp Huyền, hai người nhìn qua Diệp Huyền, Chiến Quân hỏi:
Không sao chứ?
Diệp Huyền cười khổ:
Không chết được!
Chiến Quân cười hắc hắc:
Không chết được thì tốt! Hơn nữa, Diệp huynh ngươi rất mạnh a!
Rất mạnh?
Diệp Huyền lắc đầu:
Mạnh thì đã không bị đánh thành như vậy!
Sắc mặt tên trọc cùng Chiến Quân có chút cổ quái.
Diệp Huyền hỏi:
Sao vậy?
Chiến Quân cười khổ:
Diệp huynh, ngươi biết người vừa rồi là ai không?
Diệp Huyền lắc đầu.
Chiến Quân trầm giọng nói:
A Quỷ!
Diệp Huyền hỏi:
Lai lịch ra sao?
Chiến Quân cười khổ:
Chúng ta từng nhìn hắn chiến đấu, hắn giết Tạo Hóa cảnh như giết gà, nói thế này đi, Tạo Hóa cảnh căn bản không có sức hoàn thủ trước mặt hắn! Không chỉ thế, nghe nói hắn là nhóm người đầu tiên thủ vệ Táng Thiên trường thành, cũng là nhóm người đầu tiên giao thủ với Ma Kha tộc.
Nói xong, thanh âm dần trở nên nhẹ:
Trong đám người năm đó, số người sống vô cùng ít!
Tên trọc khẽ gật:
Ở Táng Thiên trường thành hiện tại, người mạnh nhất là A Quỷ, còn Bạch tiên sinh, chúng ta chừng từng thấy hắn xuất thủ. Mà trong thế hệ trẻ, mạnh nhất là Tiết Bạch Y, có điều tên này không thường ở đây, chúng ta rất ít thất hắn. Trừ hắn ra, còn có Chu Sinh Sinh, sau đó là Đường bàn tử. Đương nhiên, hiện thêm cả Diệp huynh!
Hắn?
Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:
Còn cần nỗ lực!
Phóng tác: xonevictory
Chương 704: Ai Mạnh Hơn?!
Vừa rồi giao thủ với Đường bàn tử, hắn có thể cảm giác được, đối phương cũng không dùng toàn lực!
Cũng đúng, vừa rồi cả hai đều không thực sự liều mạng, đương nhiên không thể bại lộ quân bài!
Lúc này, Chiến Quân lại nói:
Diệp huynh, kẻ địch chân chính của chúng ta là Ma Kha tộc! Bọn hắn mới là kinh khủng nhất!
Ma Kha tộc!
Giờ khắc này, Diệp Huyền lại nghĩ tới nam tử mặc thanh y kia!
Thực lực đối phương, mới là thâm bất khả trắc!
Hơn nữa, A Quỷ cùng Bạch tiên sinh mạnh như thế, mà những năm gần đây, Vị Ương Tinh vực chỉ có thể phòng thủ, hơn nữa còn có chút yếu thế. Có thể nghĩ được, Ma Kha tộc mạnh tới mức nào!
Ở đây, hắn cảm nhận được nguy cơ chân chính!
Đúng lúc này, đám người Đường bàn tử đi tới, Đường bàn tử nhìn qua Diệp Huyền, không nói, liền dẫn theo đám người rời đi.
Mà đám người kia, cũng nhìn qua Diệp Huyền, có điều cũng không hề có địch ý!
Cả Đường bàn tử cũng vậy, mặc dù vừa đại chiến, nhưng lại không có sát ý, không hề có ý dồn nhau vào tử địa!
Điều này khiến Diệp Huyền hơi chút ngoài ý liệu!
Như hiểu suy nghĩ của Diệp Huyền, Chiến Quân đột nhiên nói:
Ở đây, đánh một chút là chuyện bình thường, nhưng khi ra ngoài, chúng ta là chiến hữu, bởi tất cả chúng ta đều biết, địch nhân thực sự là Ma Kha tộc!
Nói tới đây, hắn có chút dừng lại:
Năm đó, có một vị siêu cấp thiên tài cùng nổi danh với Tiết Bạch Y, hai người đều vô cùng yêu nghiệt, mà người kia, lại có sát tâm quá nặng, quá mức hásao thắng, mà thực lực cùng thiên phú lại phải dùng hai chữ khủng bố để hình dung. Sau này… bị Bạch tiên sinh tự tay chém giết!
Diệp Huyền có chút không hiểu:
Vì sao?
Chiến Quân nhìn Diệp Huyền:
Bởi lệ khí của nàng quá nặng, bởi vì nàng ngứa mắt, sẽ trực tiếp đánh phế người ta, không chỉ thế, còn trực tiếp vặn rơi đầu người ta! Tiết Bạch Y xuất thủ ngăn cản, nàng cùng Tiết Bạch Y đại chiến một ngày, Bạch tiên sinh trở về liền phạt nặng nàng, nàng không phục, liền đánh với Bạch tiên sinh, kết cục đương nhiên là đánh không lại, nhưng sau đó, nàng làm một chuyện…
Chuyện gì?
Diệp Huyền hỏi.
Chiến Quân trầm giọng:
Trong một lần giao thủ với Ma Kha tộc, nàng cố ý không xuất thủ, dẫn tới năm người của chúng ta bị Ma Kha tộc chém giết. Chuyện này quá mức nghiêm trọng!
Nghe vậy, Diệp Huyền yên lặng.
Chiến Quân nhìn Diệp Huyền:
Diệp huynh, ta chưa tiếp xúc nhiều với ngươi, nhưng có thể cảm giác được, ngươi là một người không thích chịu thiệt, nhưng đã tới đây, làm gì cũng không được quá tuyệt, đặc biệt với người của mình.
Diệp Huyền cười nói:
Người khác không đẩy ta vào chỗ chết, ta cũng sẽ không hạ tử thủ!
Diệp Huyền hắn cũng không phải người thô bạo, như trận vừa rồi, Đường bàn tử không có sát ý, hắn cũng không có ý đẩy đối phương vào chỗ chết. Đương nhiên, nếu có người muốn giết hắn, bất luận là Ma Kha tộc hay là Vị Ương Tinh vực, Diệp Huyền hắn đều giết không tha!
Chiến Quân gật nhẹ:
Ở đây, chúng ta cần đoàn kết, nếu không lúc ra ngoài, ai cũng khó mà sống.
Tên trọc đột nhiên nói:
Ngươi cứ yên tâm, đầu óc Diệp huynh tốt hơn ngươi nhiều!
Chiến Quân nghĩ một chút, nói:
Cũng đúng!
Hắn chưa quên chuyện Diệp Huyền quyết đoán nhận sai!
Chuyện này, bọn hắn tuyệt không làm được, bởi thực sự quá mất mặt! Trong lúc đó, có phải bị đánh thì cũng phải chịu!
Nhưng Diệp Huyền thì ngược lại, trực tiếp hô nhận sau…
Chỉ một chốc, ba người Diệp Huyền rời đi.
Mà ở một chỗ khác, Bạch tiên sinh đứng trên tường thành, lặng nhìn về trước, ánh mắt khẽ hiện ưu sầu, không biết đang nghĩ gì.
Bên cạnh, vẫn là hắc ảnh A Quỷ.
Một hồi sau, Bạch tiên sinh đột nhiên hỏi:
Thấy hắn thế nào?
A Quỷ trầm ngâm một chút, nói:
Cơ sở trên trung đẳng, Kiếm đạo có chút đặc thù, không phải con đường bình thường.
Bạch tiên sinh lại hỏi:
Tính cách thì sao?
A Quỷ hơi chút trầm mặc, nói:
Tính tình có chút táo bạo, động thủ là liều mạng, năng lực cận chiến cùng thực chiến không tệ, là một kẻ hung ác.
Nói tới đây, hắn nhìn Bạch tiên sinh:
Ngươi sợ hắn là một nàng thứ hai?
Bạch tiên sinh gật đầu:
Ta đã điều tra thông tin về hắn, người này từ ở Thanh thành tới đây, làm việc quả quyết, phải nói là tàn nhẫn, đối với kẻ địch tuyệt chưa bao giờ nương tay, cũng tuyệt không nể mặt bất cứ kẻ nào!
A Quỷ nói:
Hắn biết biến báo.
Bạch tiên sinh cười nói:
Ngươi nói là chuyện hắn nhận sai?
A Quỷ gật đầu:
Có chút không nghĩ tới!
Bạch tiên sinh cười nói:
Ta cũng không ngờ tới.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn chân trời, nói khẽ:
Hy vọng hắn không phải kẻ thứ hai…
…
Diệp Huyền đi tới thạch thất của Chiến Quân.
Chữa thương!
Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên đất, lần nữa điên cuồng thôn phệ Tử Nguyên tinh, mà trong đầu, lại đang không ngừng hồi tưởng lại tình huống chiến đấu vừa rồi!
Chiến một trận này, khiến hắn hiểu được hắn còn chưa đủ, đặc biệt là thân thể cùng cận chiến, mặc dù thân thể hắn được Long huyết tẩy lễ, nhưng so với Đường bàn tử thì còn kém nhiều, đừng nói là Đường bàn tử, dù là Chiến Quân cũng hơn hắn!
Đám người này, đều trải qua thiên truy bách luyện mới thành!
Mà thân thể hắn, còn thiếu sự rèn luyện như vậy!
Trừ đó ra, hắn phát hiện, uy lực khí kiếm còn chưa đủ mạnh!
Như vừa rồi, khí kiếm có thể phá được phòng ngực của Đường bàn tử, nhưng lại không thể tạo thành tổn thương trí mệnh!
Uy lực còn cần nâng lên!
Một hồi sau, thân thể hắn gần như hoàn toàn khôi phục, hắn nhìn Chiến Quân:
Nơi này có chỗ tu luyện không?
Chiến Quân lắc đầu:
Không có…
Nói xong, hắn nhìn Diệp Huyền:
Ngươi muốn tìm một chỗ yên tĩnh?
Diệp Huyền gật đầu.
Chiến Quân nghĩ một chút, nói:
Phía đông ngoài trăm dặm, có một vùng núi, nơi đó rất an tĩnh, ngươi có thể tới đo tu luyện!
Diệp Huyền gật nhẹ:
Tốt!
Nói xong, hắn đứng dậy ra ngoài, như nghĩ tới điều gì, lại bấm tay điểm một cái, một mai nạp giới bay tới trước mặt Chiến Quân, trong nạp giới có mười vạn Tử Nguyên tinh!
Chiến Quân ngây người, đang muốn nói, Diệp Huyền đã biến mất không thấy.
Chiến Quân lắc đầu cười một tiếng, nhìn sang tên trọc:
Cái tên này…
Nói xong, hắn lại nghĩ tới điều gì, chân thành nói:
Tên trọc, ngươi nói, vừa rồi Diệp huynh có dùng toàn lực hay không?
Tên trọc nhìn qua Chiến Quân:
Ngươi nói nhảm sao? Hắn cùng Đường bàn tử, đều không dùng toàn lực!
Chiến Quân cười hắc hắc:
Vậy nói xem, hai bọn hắn ai mạnh hơn?
Tên trọc yên lặng.
Chiến Quân nói khẽ:
Đều nói Kiếm tu có chiến lực cực mạnh, trước đó ta còn không tin lắm, nhưng hiện thấy Diệp huynh, ta lại thấy lời này không sai! Vừa nghĩ tới trận chiến giữa Diệp Huyền cùng Đường bàn tử, kiếm khí giăng đầy trời, ta lại có chút tê dại cả da đầu!
Tên trọc khẽ gật, trận chiến vừa rồi, kiếm khí tung hoành khắp nơi, mà kiếm của Diệp Huyền quá nhanh, nhanh tới mức không mấy người có thể né được!
Một hồi sau, tên trọc trầm giọng:
Cố lên a!
Chiến Quân cũng gật đầu, đứng trong đám yêu nghiệt, ai cũng sẽ cảm thấy áp lực cực lớn!
Bởi, chỉ một chút lơ là, sẽ bị người ta bỏ sa một vạn tám ngàn dặm!
…
Phóng tác: xonevictory
Chương 705: Tìm Ta Là Đúng Rồi
Diệp Huyền rời Táng Thiên trường thành, một đường hướng đông, chỉ một chốc đã tới vị trí mà Chiến Quân nhắc tới!
Tiến vào trong núi, Diệp Huyền nhìn qua bốn phía, cuối cùng chọn một bãi đất trống trong rừng!
Giờ khắc này, hắn lại nghĩ tới tình cảnh A Quỷ đánh hắn.
Ngay từ đầu, hắn nghĩ rằng hẳn do tốc độ A Quỷ rất nhanh, nhưng sau đó hắn lại phát hiện, A Quỷ không chỉ nhanh, mà còn là do, đối phương như biết hắn sẽ làm thế nào tiếp đó!
Ý thức!
Diệp Huyền biết, cái này là ý thức chiến đấu!
Chỉ có người trải qua vố số sinh tử, mới rèn được ý thức chiến đấu mạnh như vậy!
Hắn từ Thanh thành tới đây, trải qua vô số trận chiến, nhưng rõ ràng, so với A Quỷ thì vẫn kém nhiều! Đừng nói A Quỷ, dù là bọn Chiến Quân, đường bản tử hay tên trọc thì hắn vẫn kém nhiều!
Tu luyện!
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu, một hồi sau, từng thanh khí kiếm hiện lên trước mắt, từ đầu vốn chỉ có ba thanh, sau đó càng lúc càng nhiều, không tới một khắc, đã có hơn ba mươi thanh khí kiếm tụ lại!
Một hồi sau, Diệp Huyền đưa tay ép lại:
Hợp!
Thanh âm vừa dứt, ba mươi thanh khí kiếm dung hợp, ngưng tụ thành một thanh siêu cấp khí kiếm!
Mà hiện tại, sắc mặt hắc có chút trắng bệch!
Lúc này, hai tay hắn phất lên chém về trước.
Xùy!
Siêu cấp khí kiếm chém thẳng ra!
Panh!
Đại địa trước mắt Diệp Huyền trực tiếp nứt toác!
Diệp Huyền lại lắc đầu, uy lực lớn hơn, nhưng cũng không hơn nhiều, mà tiêu hao thì lại quá lớn, thời gian ngưng tụ quá lâu, nếu dùng trong đối địch, sợ là hắn ngưng kiếm trong, thì đầu cũng đã dọn nhà được trên dưới chục lần!
Diệp Huyền ngồi trầm tư hồi lâu, đột nhiên đứng dậy, một thanh khí kiếm đột nhiên ngưng trước mắt, khí kiếm càng lúc càng nhỏi, cuối cùng, nhỏ chỉ còn cơ ngón tay…
Mà khí kiếm càng biến nhỏ, không gian xung quanh bắt đầu rnạ nứt…
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền thầm mừng rỡ.
Bởi điều này, đại biểu cách của hắn có thể làm được, khí kiếm áp súc lại, không chỉ tăng uy lực, mà tốc độ còn càng nhanh hơn!
Ít nhất, cũng phải gấp đôi!
Hiện tại, khí kiếm của hắn đã không thể nói là khí kiếm, mà phải nói là châm kiếm!
Khí kiếm như châm, quỷ thần khó lường!
Diệp Huyền cũng không dừng lại, bởi châm này còn có thể càng mạnh hơn, tốc độ cũng còn có thể càng nhanh hơn!
Cứ như vậy, Diệp Huyền một lần lại một lần thử, không ngừng ngưng tụ, châm kiếm đã trở nên càng nhỏ càng mảnh hơn, nhỏ như lông trâu, mắt trần khó thấy!
Không chỉ như thế, tốc độ châm kiếm cũng càng thêm nhanh, nhanh tới mức hắn chỉ có thể thông qua Không Gian đạo tắc mới có thể cảm nhận được.
Lăng Không cảnh!
Hiện hắn đã đạt tới Lăng Không cảnh, mà trên Lăng Không cảnh, chính là Thần Hợp cảnh!
Thần Hợp cảnh, ý chỉ thần hồn cùng thân thể trở nên viên mãn!
Thần, là tinh thần lực, mà hồn, đương nhiên là linh hồn!
Hắn đã từng đạt tới Thần Hợp cảnh, nhưng lúc đó còn chưa tìm hiểu kỹ cảnh này, đặc biệt là với linh hồn, tới hiện tại, hắn cũng không hiểu được nhiều.
Thế nhưng hắn biết, đó là linh hồn hắn mạnh hơn người thường nhiều. Bởi nữ tử váy trắng từng chém minh chủ Hộ Giới minh, đem linh hồn người này cho hắn thôn phệ. Mà sau đó, hắn thông qua xiển y giới, cũng thôn phệ không ít linh hồn, bởi vậy, linh hồn hắn tuyệt không tệ.
Mà điều hiện hắn muốn làm, là đào móc tiềm lực trong linh hồn cùng tinh thần lực!
Đạt tới thần hợp chân chính!
Diệp Huyền không biết ai sáng tạo ra những cảnh giới này, cũng không biết tại sao lại có những cảnh giới này, nhưng hắn biết, người sáng tạo những cảnh giới này tuyệt không phải người đơn giản. Hơn nữa, những cảnh giới này, nếu mỗi cảnh giới đều có thể đạt tới cực hạn, vậy uy lực tuyệt đối sẽ trở nên vô cùng kinh khủng!
Nhưng, một người luôn muốn bước nhanh, rất ít người có thể bay mà lại đi bộ, từng bước đi tới!
Hắn, cũng từng như thế!
Cũng như Kiếm đạo!
Hiện hắn đã hoàn toàn quên cái gọi là kiếm ý cùng Kiếm đạo, hiện tại, hắn chỉ muốn đi tốt từng bước, tuyệt đối không nghĩ chuyện không liên quan.
Chỉ cần làm tốt mỗi bước, là đủ!
Diệp Huyền ngồi xếp bằng, tĩnh khí ngưng thần.
Cảm thụ tinh thần lực!
Tinh thực lực chính là thần thức, mà trong chiến đấu, đa phần là dùng thần thức, bởi tốc độ chiến đấu ở cấp này quá nhanh, mắt thường không thể thấy được, lúc này, cần phải dủng thần thức để quan sát.
Mà hắn ngự kiếm, dựa vào ý niệm, mà ý niệm, cũng là một phần của tinh thần lực!
Đơn giản để nói, nếu hắn luyện Thần Hợp cảnh tới cực hạn, phi kiếm của hắn sẽ càng thêm nhanh hơn!
Hơn nữa, linh hồn cũng có thể tu luyện, khi đó, nói không chừng có thể mượn hồn lực khiến kiếm càng thêm mạnh, hoặc nói là càng thêm quỷ dị hơn!
Đột phá Thần Hợp cảnh!
Diệp Huyền quyết định bắt đầu với tinh thần lực, bởi tinh thần lực tương đối đơn giản hơn, mà hắn cũng đã tiếp xúc nhiều.
Rất nhanh, thần thức của hắn bất đầu tràn ra bốn phía, dưới cảm giác của thần thức, hết thảy đều trở nên rõ ràng! Thế nhưng lại có một vấn đề, chính là thần thức quét ra, tiêu hao cực lớn. Đặc biệt là dùng trong ngự kiếm, mỗi lần ngự kiếm, đều là một lần cực hạn tiêu hao. Mà hiện tại, hắn cầm nghiên cứu để giảm bớt mức tiêu hao này, không chỉ thế, còn cần nó giúp cho kiếm của hắn càng nhanh, càng mạnh hơn!
Hết thảy, chỉ vì để kiếm càng nhanh, càng mạnh!
Hắn muốn, đã không xuất kiếm thì thôi, đã xuất kiếm thì tất giết ngươi!
Chuyện mà dùng một kiếm có thể giải quyết, tốt nhất không dùng tới kiếm thứ hai!
Bởi vậy, hắn muốn luyện phi kiếm thật tốt, một thanh phi kiếm do khí ngưng thành!
Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên đất, không gian bốn phía vô cùng yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, trước mặt Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện một thanh châm kiếm mảnh như lông trâu, châm kiếm bắt đầu di chuyển, chỉ một chốc đã bay tới giữa rừng rậm, từng mảnh lá rụng chậm rãi rơi xuống…
Hết sức an tĩnh, vô cùng an tĩnh, đám lá cây rơi xuống không tiếng động.
Cứ vậy, nửa tháng trôi qua.
Nửa tháng này, Diệp Huyền không bước khỏi rừng rậm nửa bước, mà trong thời gian này, cũng không ai tới quấy rầy hắn.
Trong rừng, Diệp Huyền vẫn như lão tăng nhập định.
Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền đột nhiên mở hai mắt, trước mặt không xa, một bóng người xuất hiện, người tới chính là Chiến Quân!
Diệp Huyền chậm rãi đứng lên, ngoài hai trăm trượng, nơi hai người không nhìn thấy, một mảnh lá lặng yên rơi xuống, cùng lúc đó, một đạo kiếm quang nhỏ tới mức gần như không thể thấy lóe lên.
Trước mặt, Chiến Quân đánh giá nhìn Diệp Huyền:
Không quấy rầy ngươi chứ?
Diệp Huyền cười nói:
Không!
Chiến Quân khẽ gật:
Lần này tới tìm ngươi, là có chuyện cần làm.
Diệp Huyền có chút không hiểu:
Có chuyện?
Chiến Quân gật đầu:
Mới nhận được tin, đám Đường bàn tử tiến vào Tử Vong chiểu trạch, tới hiện vẫn chưa có tin tức.
Diệp Huyền nói:
Bạch tiên sinh nói thế nào?
Chiến Quân trầm giọng:
Bạch tiên sinh nói chúng ta đi!
Diệp Huyền nói khẽ:
Như vậy là đã có chuyện?
Chiến Quân gật đầu:
Vốn cũng không muốn quấy nhiễu ngươi, có điều giờ lại không đủ ngươi, hơn nữa trực giác nói cho ta biết, chuyện này không đơn giản, cho nên chỉ có thể tới tìm ngươi.
Diệp Huyền cười nói:
Tìm ta là đúng rồi, đi thôi!
Nói xong, hắn vỗ vỗ vai Chiến Quân, đi tới nơi xa.
Phóng tác: xonevictory
Chương 706: Xuất Thủ?!
Tại chỗ, Chiến Quân cười cười, sau đó cùng đi lên. Hắn biết, Diệp Huyền đã coi hắn cùng tên trọc như bằng hữu!
Rất nhanh, Diệp Huyền cùng Chiến Quân trở lại trường thành, trong một gian thạch thất, ngoại trừ Chiến Quân cùng tên trọc, Diệp Huyền còn gặp ba người, hai nam một nữ, tướng mạo khá tương tự.
Tên trọc nhìn Diệp Huyền, giới thiệu:
Ba vị này là Đường Mộc, Đường Lâm, Đường U, là ba huynh muội.
Diệp Huyền ôm quyền với ba người, ba người cũng đáp lễ.
Đối với Diệp Huyền, bọn hắn dù chưa gặp, nhưng cũng đã nghe qua, người này là một Kiếm tu, một Kiếm tu có thể giao thủ với Đường bàn tử!
Tên trọc trầm giọng:
Bạch tiên sinh nói chúng ta tới Tử Vong chiểu trạch, rõ ràng là đám Đường bàn tử đã gặp chuyện! Mà Bạch tiên sinh lại không xuất thủ, chứng tỏ có liên quan tới Ma Kha tộc. Nếu ta đoán không sai, Bạch tiên sinh đã bắt đầu triệu hồi hết đám người ở ngoài.
Nói tới đây, hắn dừng một chút, lại nói:
Hẳn là Ma Kha tộc muốn kiếm chuyện!
Thanh âm tên trọc vừa hạ xuống, Diệp Huyền phát hiện, đám người chung quanh có chút ngưng trọng.
Chiến Quân đột nhiên nói:
Đi thôi! Hy vọng đám Đường bàn tử có thể chống đỡ.
Rất nhanh, đám người rời trường thành, trực tiếp tới Tử Vong chiểu trạch.
Trên đường, Diệp Huyền hỏi:
Đám Đường bàn tử tới Tử Vong chiểu trạch làm gì?
Chiến Quân trầm giọng:
Hẳn là đi săn giết Yêu thú, chúng ta ở trường thành, ngoại trừ phải đối kháng với thiên tài Ma Kha tộc, còn phải vật lộn với đám Yêu thú. Đám Yêu thú này đều có thực lực rất mạnh, đánh với chúng nó, cũng là một loại tu luyện. Mà Ma Kha tộc cũng như thế, hẳn là đám Đường bàn tử gặp Ma Kha tộc!
Ma Kha tộc!
Diệp Huyền khẽ gật, đối với đám tộc này, hắn cũng không hiểu nhiều! Trước đó mặc dù đã tiếp xúc với quỷ nhân cùng nam tử mặc thanh y, nhưng thực lực tổng hợp Ma Kha tộc thế nào, hắn cũng không hiểu rõ!
Lúc này, tên trọc nhìn Diệp Huyền:
Diệp huynh, chút nữa chớ khinh địch!
Diệp Huyền cười nói:
Nhất định!
Nói xong, mấy người tăng tốc.
Rất nhanh đã tới trước một mảnh đầm lầy, trong đầm lầy, có một đám Yêu thú đang ngọ nguậy.
Tên trọc nói:
Không nên dây dưa với đám Yêu thú này!
Thanh âm vừa dứt, hắn thả người nhảy lên, trực tiếp biến mất ở xa xa.
Mấy người Diệp Huyền cũng vội đuổi theo, chỉ một chốc, đám người đã tới phần cuối đầm lầy, phần cuối là một mảnh thảo nguyên, trên thảo nguyên, đám Diệp Huyền nhìn thấy đám Đường bàn tử.
Năm người, năm người đều đang hấp hối, đặc biệt là Đường bàn tử, hai tay đều bị chém tận gốc!
Lúc này, Đường bàn tử đột nheien mở mắt, thấy đám Diệp Huyền, lập tức gầm thét:
Đi đi!
Nhưng thanh âm vừa dứt, một đạo hàn quang lặng yên lóe lên, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đầu Đường bàn tử dã trực tiếp bay ra ngoài, cùng lúc đó, bốn cái đầu khác cũng bay ra.
Máu tươi như suối!
Nhìn thấy cảnh này, thần sắc đám Chiến Quân liền trở nên dữ tợn, Chiến Quân trực tiếp xông ra, nhưng sau lập tức lui trăm trượng.
Trước mặt đám Diệp Huyền, đã xuất hiện hai người.
Chính là Thiên Sát Địa Sát mà Diệp Huyền từng gặp!
Thiên Sát dáng khôi ngô, Địa Sát mặc hắc bào, hai tay giấu trong áo.
Nhìn thấy hai người này, mấy người Chiến Quân lập tức biến sắc!
Hai người này, đều là tồn tại hết sức khủng bố của Ma Kha tộc!
Lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên:
Diệp Huyền có tới không?
Diệp Huyền?
Diệp Huyền nhíu mày, đối phương tìm hắn?
Đám người theo thanh âm nhìn lại, bên phải, một nam tử mặc thanh y chậm rãi đi tới.
Tìm Diệp Huyền!
Tên trọc quay người nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền yên lặng, hắn cũng không biết đối phương tìm hắn làm gì, có điều, hẳn là có quan hệ với món chí bảo kia!
Nam tử mặc thanh y đi tới trước mặt đám Diệp Huyền:
Không tới sao?
Diệp Huyền nỏi:
Là ta!
Ba người Ma Kha tộc cùng nhìn tới Diệp Huyền, nam tử mặc thanh y khẽ lắc đầu:
Hóa ra là ngươi, sớm biết là ngươi, ngày đó ta đã không bỏ qua cho ngươi1
Diệp Huyền nói:
Người ngươi cần là ta, sao phải giết bọn hắn?
Nam tử mặc thanh y cười nói:
Ngươi nói chuyện cười với ta sao?
Diệp Huyền xiết chặt nắm đấm, nam tử mặc thanh y cười nói:
Không giết bọn hắn? Để bọn hắn giết tộc nhân Ma Kha tộc ta sao?
Diệp Huyền khẽ gật:
Là ta ngu xuẩn! Hỏi một vấn đề ngu ngốc!
Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên rút kiếm chém tới.
Bạt Kiếm Định Sinh Tử!
Một kiếm chém ra, nam tử mặc thanh y lắc đầu cười một tiếng:
Ngươi không có tư cách giao thủ với ta!
Thanh âm vừa dứt, hắn đã lui ra mười trượng, Thiên Sát ở sau lập tức tiến lên, vừa tới trước mặt Diệp Huyền, lập tức đưa quyền đánh tới.
Oanh!
Một quyền đám ra, Diệp Huyền lập tức bị đẩy lui trăm trượng, mà trong lúc hắn lui, không gian xung quanh cũng bị chấn tới tả tơi.
Diệp Huyền vừa dừng lại, Thiên Sát vốn muốn tiếp tục ra tay, đúng lúc này hắn đột nhiên quay người, tay phải của nam tử mặc thanh y, chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, máu tươi bắn ra như suối!
Đám Chiến Quân sửng sốt!
Nam tử mặc thanh y nhìn qua cánh tay cụt, lòng bàn tay mở ra, một đoàn lục quang thoáng hiện, trong ánh mắt đám người, cánh tay cụt trực tiếp mọc mới.
Nam tử mặc thanh y nhìn Diệp Huyền, nói khẽ:
Ta thu lại lời vừa rồi, ngươi có tư cách giao thủ với ta!
Diệp Huyền khẽ yên lặng, sau đó nhìn đám Chiến Quân:
Các ngươi đi trước đi.
Chiến Quân ngây người, sau đó cả giận:
Diệp huynh, ngươi nói nhảm gì vậy? Chúng ta sao có thể bỏ ngươi ở lại đây? Ngươi…
Diệp Huyền đột nhiên cắt ngang:
Đại ca, ta nói ngươi về tìm viện binh! Con mẹ nó chứ ta không đánh lại ba tên này!
Đám người: “…”
Đánh không lại!
Chỉ giao thủ một kích, Diệp Huyền đã biết, bất luận kẻ nào trong ba người này đều không kém hắn!
Hắn căn bản không thể lấy một đánh ba!
Đặc biệt là nam tử mặc thanh y kia!
Vừa rồi hắn muốn bất ngờ chém giết đối phương, thế nhưng đối phương lại tránh được một kích trí mạng của hắn, không chỉ thế, còn có thể nháy mắt khôi phục cánh tay bị chặt đứt!
Quá kinh khủng!
Diệp Huyền biết, bọn hắn căn bản không đánh lại ba người này, nếu không đi, một khi bị đối phương kiềm chế, đám Chiến Quân chết chắc!
Đi?
Đúng lúc này, nam tử mặc thanh y cười khẽ:
Có thể đi sao?
Thanh âm vừa hạ, hắn muốn xuất thủ lần nữa, đúng lúc này, đột nhiên híp mắt, nghiêng người.
Đám người cùng nhìn nam tử mặc thanh y, lộ vẻ khó hiểu.
Chớp mắt yên lặng, một giọt máu tươi chậm rãi rỉ ra trên chóp mũi nam tử mặc thanh y.
Nhìn thấy cảnh này, đám người dồn dập nhìn sang Diệp Huyền.
Hắn xuất thủ khi nào?
Phóng tác: xonevictory
Chương 707: Kiếm Giết Ngươi
Trừ ba người Ma Kha tộc, mấy người Chiến Quân cũng không biết Diệp Huyền xuất thủ lúc nào!
Thiên Sát đối diện đang muốn xuất thủ, nam tử mặc thanh y đột nhiên nói:
Để ta tới!
Thiên Sát dừng lại, lui sang một bên.
Nam tử mặc thanh y tới trước mặt Diệp Huyền:
Kiếm của ngươi, rất nhanh!
Diệp Huyền không trả lời, nhìn sang Chiến Quân cùng tên trọc bên cạnh, truyền âm:
Không muốn ta chết thì lập tức rời đi, một mình ta ở lại, cơ hội sống càng lớn hơn!
Tên trọc cùng Chiến Quân đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng lắc đầu.
Tên trọc trầm giọng nói:
Diệp huynh, chúng ta rời đi, ngươi sẽ càng chết nhanh hơn! Còn chuyện tìm cứu binh, ta tin tưởng, đã có người đang chạy tới đây.
Chiến Quân cũng gật đầu:
Diệp huynh, ngươi đánh tên lợi hại nhất, còn Thiên Sát Địa Sát giao cho chúng ta. Lão tử đã sớm muốn lĩnh giáo Thiên Địa Song Sát của Ma Kha tộc, ha ha…
Diệp Huyền hơi yên lặng, nói:
Cẩn thận!
Nói xong, hắn nhìn nam tử mặc thanh y:
Thế nào, Ma Kha tộc cũng muốn món chí bảo kia?
Nam tử mặc thanh y cười nói:
Muốn!
Thanh âm vừa dứt, hắn đã lóe lên.
Mà khi nam tử mặc thanh y vừa biến mất, Diệp Huyền đột nhiên đưa tay kéo lại, nháy mắt…
Oanh!
Một tiếng bạo tạc vang lên, hai thân ảnh cùng lui lại, thế nhưng hai người lần nữa biến mất.
Tốc độ của hai quá nhanh, nhanh tới mức khiến đám người chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh!
Mà điểm đáng sợ nhất, chính là hai người chiến đấu lại không hề phát sinh tiếng độ, hết thảy cứ vô thanh vô tức như thế!
Quá kinh khủng!
Cách không xa, Thiên Sát cùng Địa Sát cũng không động thủ, cả hai đều đang nhìn nam tử mặc thanh y giao thủ với Diệp Huyền.
Mà đám Chiến Quân cũng không động, điều bọn hắn cần làm là chờ, chờ người từ Táng Thiên trường thành tới.
Phải biết, ba người trước mặt này, đều là tồn tại đỉnh cao nhất của Ma Kha tộc, mà bọn hắn, chỉ có một mình Diệp Huyền. Tiết Bạch Y cùng Chu Sinh Sinh đều không có mặt ở đây, tình huống này, nếu bọn hắn xuất thủ trước, vậy chẳng khác nào tìm chết!
Đúng lúc này, Diệp Huyền cùng nam tử mặc thanh y đột nhiên tách ra, hai người cánh nhau chừng mười trượng.
Nháy mắt hai người tiếp đất, vô số dây leo đột nhiên cuốn tới Diệp Huyền.
Mà lúc này, một đạo kiếm quang từ trong ngón tay Diệp Huyền lóe lên, dám dây leo lập tức nổ tung, nhưng chúng lại như vô cùng vô tận, chỉ một chốc, bốn phía Diệp Huyền đã bị dây leo vây lấy, có điều, đám dây leo cũng không thể động tới Diệp Huyền, bởi tốc độ kiếm của hắn thực sự quá nhanh, bởi vậy đám dây leo còn chưa tới gần đã đều bị hắn chém đứt đoạn!
Có điều, hắn cũng không thể chém tận đám dây leo này!
Trong lúc nhất thời, cục diện lâm vào giằng co!
Mà lúc này, nam tử mặc thanh y đột nhiên mở bàn ta, hai mắt chậm rãi đóng lại, yên lặng, lại đột nhiên hợp tay:
Vạn Phong nhận!
Thanh âm vừa dứt, vô số phong nhận như cuồng phong vũ bão chém tới Diệp Huyền, đám phong nhận này, không xung đột với đám dây leo, mà trực tiếp xuyên qua hư không, đi tới trước mặt Diệp Huyền…
Nhìn thấy cảnh này, đám Chiến Quân lập tức trở nên ngưng trọng!
Mà trong đám dây leo, Diệp Huyền cũng trở nên ngưng trọng, thủ đoạn này?
Không dám khinh thường, Diệp Huyền mở tay phải, Tiên Linh kiếm xuất hiện trong tay, sau đó đột nhiên giẫm chân phải, xông lên bay ra ngoài!
Những nơi đi qua, dây leo nổ thành mảnh vụn, cùng lúc đó, hai thanh châm kiếm nhỏ tới mức không thể nhận ra bay quanh, bởi tốc độ quá nhanh, nên chúng như hóa thành một vòng kiếm quang phòng hộ!
Chính hai thanh khí kiếm này, chặn lại toàn bộ đám phong nhận ở ngoài.
Thấy Diệp Huyền cầm kiếm chém tới, nam tử mặc thanh y không chút đổi sắc, hai tay đột nhiên chắm trước ngực, mặt đất dưới chân bắt đầu rung động, nói khẽ:
Đại Địa giáp!
Thanh âm vừa dứt, vô số đại địa chi lực lặng yên ngưng tụ, nháy mắt, một tấm khiên hoàng sắc viên tròn xuất hiện trước mặt hắn, mà chính tấm khiên này, vừa vặn chặn một kiếm của Diệp Huyền!
Đúng lúc này, mi tâm Diệp Huyền thoáng động, một đạo hoàng quang ngưng hiện, sau đó Diệp Huyền cầm kiếm xoay tròn, tấm khiên kia liền ầm ầm vỡ tan.
Trước mặt, nam tử mặc thanh y nhíu mày, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
Xùy!
Tiên Linh kiếm xuyên qua ngực nam tử mặc thanh y, nhưng sắc mặt Diệp Huyền lại trầm xuống.
Bởi nam tử mặc thanh y đã thoát ra ngoài mấy chục trượng!
Nam tử mặc thanh y nhìn Diệp Huyền, đang muốn nói, sắc mặt chợt biến, nghiêng người né tránh, thế nhưng đã chậm, một đạo kiếm quang xuyên qua bả vai.
Cánh tay nam tử mặc thanh y lần nữa rơi uống, nhưng lần này không đổ máu, không chỉ như thế, cánh tay còn không rơi xuống đấy, tay phải hắn đã lần nữa mọc ra!
Nhìn thấy cảnh này, đám Chiến Quân lập tức trở nên khó coi!
Bất tử chi thân sao?
Diệp Huyền cũng có chút ngưng trọng, thủ đoạn của người này thực sự có chút quỷ dị.
Nam tử mặc thanh y nhìn Diệp Huyền, mỉm cười:
Lại tới!
Thanh âm vừa dứt, lòng bàn tay hắn mở ra, một đóa hóa diễm đột nhiên xuất hiện, ngọn lửa bạch sắc, có chút quỷ dị!
Mà ngọn lửa này vừa hiện, nhiệt độ xung quanh lập tức trở nên nóng rực, không chỉ như thế, không gian cũng như bị thiêu đốt.
Nam tử mặc thanh y nhìn Diệp Huyền:
Đây là Tử Linh chi hỏa, là vật thứ sáu trên Thiên Địa Kỳ Vật bảng, xem kiếm của ngươi có phá được không.
Thanh âm vừa dứt, hai tay hắn hợp lại, bạch hỏa đột nhiên hóa thành hỏa kiếm, sau đó một kiếm chém tới Diệp Huyền.
Những nơi hỏa diễm đi qua, không gian trực tiếp bị đốt chát!
Nhìn thấy cảnh này, đám Chiến Quân vội nhìn sang Diệp Huyền, ánh mắt đầy lo lắng!
Nơi xa, Diệp Huyền mở lòng bàn tay, một thanh hắc kiếm xuất hiện.
Trấn Hồn kiếm!
Diệp Huyền cầm kiếm đâm tới.
Một kiếm đâm ra, hai kiếm giao kích, nháy mắt hỏa kiếm kia rung lên kịch liệt, sau đó bay ngược trở lại, cùng lúc đó, nam tử mặc thanh y liền biến sắc, lui sau trăm trượng!
Hắn gao gao nhìn Diệp Huyền:
Đó là cái gì?
Đám Chiến Quân cũng ngơ ngác.
Diệp Huyền yên lặng, tâm tình vô cùng trầm giọng.
Vừa rồi, hắn đã vận dụng phân hồn, nhưng lại thất bại!
Thất bại!
Diệp Huyền thầm hỏi: Tiểu Hồn, sao lạ thất bại?
Yên lặng một một hồi, Tiểu Hồn nói:
Tiểu chủ, là thế chất người này đặc thù, linh hồn cùng thân thể khác với bình thường, ta cũng không phân được hồn hắn?
Thể chất đặc thù!
Diệp Huyền nhíu mày:
Thế chất gì?
Tiểu Hồn trầm giọng:
Trong thiên địa, có một số người được thiên địa ưu ái, thể chất bọn hắn rất đặc thù, có nhiều đặc tính khác nhau. Người trước mắt cũng có thể chất như vậy. Người trước mặt ngày đúng là có thể chất đặc thù, nhưng đến cùng là gì, ta cũng không thể xác định, nên cũng không thể tách linh hồn của hắn. Tiểu chủ cần cẩn thận!
Thể chất đặc thù! Diệp Huyền ngẩng đầy nhìn nam tử mặc thanh y, nam tử này cũng đanng nhìn lại, ánh mắt hiện một tia kiêng dè!
Nam tử mặc thanh ý nhìn chằm chằm Diệp Huyền:
Kiếm trong tay ngươi là kiếm gì?
Diệp Huyền cười nói:
Kiếm giết nguời.
Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên biến mất, ánh mắt nam tử mặc thanh y lập tức ngưng lại, tay phải đột nhiên vỗ một chưởng lên đại địa.
Oanh!
Phóng tác: xonevictory
Chương 708: Quá Nhanh
Đại địa dưới chân hai người lập tức vỡ tan, mà nam tử mặc thanh y đột nhiên thả người bay lên, một quyền đánh tới Diệp Huyền, quyền ra, tựa như giang hà vỡ đập, không gian trước mặt lập tức bị đánh tả tơi, cùng lúc đó, một cỗ quyền thế cường lại bức ép tới Diệp Huyền.
Đối mặt với một kiếm của Diệp Huyền, nam tử mặc thanh y chọn đối cứng!
Quyền kiếm va chạm…
Oanh!
Một tiếng bạo tạc như sấm vang lên, hai người dồn dập lui lại, mà trong lúc Diệp Huyền lui, một đạo châm kiếm đã lặng yên bắn tới trước mặt nam tử mặc thanh y!
Nam tử mặc thanh y cũng không nhìn thấy châm kiếm, nhưng lại có thể cảm nhận được!
Hai tay hắn đột nhiên đan xen, sau liền quét ngang về trước.
Oanh!
Châm kiếm ầm ầm tan vỡ, nhưng nam tử mặc thanh y cũng phải lui hơn trăm trượng, không chỉ thế, trên tay còn xuất hiện vô số vết kiếm! Thế nhưng rất nhanh, các vết kiếm này lặng yên biến mất, hai tay hắn lại khôi phục như thường!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyền liền trầm xuống, đánh không chết sao?
Đám Chiến Quân thấy thế cũng trở nên khó coi, nam tử mặc thanh y này, thực sự quá kinh khủng!
Nam tử mặc thanh y ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, tay phải duỗi về trước, một thanh trường đao thanh sắc ngưng tụ.
Nhìn thấy cảnh này, hai người Thiên Sát Địa Sát đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt ánh hiện ngưng trọng.
Bởi bọn hắn biết, nam tử này rất ít động đao!
Nam tử mặc thanh y nắm chặt trường đao, nhẹ nhàng xoay động, chỉ một chốc, một tiếng xé rách bén nhọn vang lên, đó là thanh âm không gian bị xé nứt!
Sau một khắc, nam tử mặc thanh y đột nhiên bay lên, trên không, vô số phong, khí, hỏa, lôi, nguyên chi lực, không gian chi lực, địa mạch chi lực, hồn chi lực, tinh thần chi lực, ám chi lực… đột nhiên ngưng tụ lại trong đao.
Giờ khắc này, vạn trượng không gian bốn phía bắt đầu rung động kịch liệt, tựa như muốn vỡ tan, vô cùng dọa người.
Trên không, nam tử mặc thanh y đột nhiên cười ha ha, hắn nhìn xuống Diệp Huyền:
Diệp Huyền, có dám tiếp một đao?
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên, lúc này, một thanh âm vang lên trong đầu hắn:
Lui!
Thanh âm Bạch tiên sinh!
Lui?
Diệp Huyền có chút mờ mịt trực giác nói hắn biết, hắn không tiếp được đao này.
Có thể sẽ chết!
Lui một bước, giữ được vô hạn khả năng!
Không lui, sẽ chết!
Không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh!
Một hồi sau, Diệp Huyền nói khẽ:
Nếu không có ai, ta sẽ lui! Nhưng nhiều người như vậy, lão tử không nhịn được!
Thanh âm vừa dứt, hắn ngẩng đầu nhìn nam tử mặc thanh y:
Tới chiến!
Thanh âm dứt, đột nhiên…
…
Tới chiến!
Tiếng như chuông đồng, chấn động thiên địa!
Thanh âm vừa dứt, một cỗ kiếm ý cường đại từ trong cơ thể hắn trào ra, kiếm ngưng như hỏa sơn bạo tạc, bắn thẳng cửu tiêu.
Chiến!
Chết?
Diệp Huyền hắn không sợ chết, càng không muốn chết, nhưng, so với chết, hắn càng không muốn bản thân sợ!
Một nam nhân, có thể nghèo, có thể yếu, nhưng tuyệt đối không thể không có tôn nghiêm, không thể không có huyết tính!
Nếu đối phương là một lão quái vật, nếu hắn đánh không lại, hắn sẽ không chút do dự mà xoay người chạy.
Nhưng đối phương là một người trẻ tuổi, người cùng thế hệ với hắn!
Hắn không muốn lui!
Nếu lui, nam tử mặc thanh y này, sẽ thành tâm ma cả đời Diệp Huyền hắn!
Chiến!
Diệp Huyền hắn nào sợ qua ai?
Cảm nhận được Chiến ý của Diệp Huyền, kiếm hồn đột nhiên rung lên kịch liệt, cùng lúc đó, một thanh âm vang lên trong đầu Diệp Huyền: Ta, nguyện cùng tiểu chủ đánh một trận.
Diệp Huyền cười ha ha, ngẩng đầu nhìn nam tử mặc thanh y:
Tới đi!
Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên giẫm chân phải.
Oanh!
Đại địa vỡ tan, Diệp Huyền đột nhiên hóa thành kiếm quang phóng lên.
Trên không, nam tử mặc thanh y cảm nhận được kiếm ý của Diệp Huyền, không chỉ không lùi bước, lại cất tiếng cười to:
Ha ha… tới chiến một trận thoải mái đi!
Thanh âm vừa dứt, hai tay cầm đao của hắn đột nhiên chém xuống.
Xùy!
Thiên địa như bị một đao bổ ra, không gian lập tức hiện một lỗ hổng khổng lồ.
Mà lúc này, kiếm của Diệp Huyền cũng tới!
Giờ khắc này, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, chiến!
Chiến!
Khi chỉ một một chữ chiến, hắn cũng không phát hiện, Bạt Kiếm Định Sinh Tử này của hắn mạnh bao nhiêu!
Một kiếm chém ra, tựa như bổ nát thương khung!
Kiếm đấu với đao, tựa như cây kim đấu với cọng râu.
Oanh!
Không gian rung lên, sau đó rạn nứt, cùng lúc, hai người bay ngược lại sau, mà trong nháy mắt Diệp Huyền bay ra, một đạo kiếm quang mảnh không thể phát hiện chợt lóe lên,
Nơi xa, nam tử mặc thanh y đột nhiên gầm thét, tay phải nâng lên, một chưởng vỗ xuống.
Oanh!
Không gian lần nữa rung lên…
Lúc này, Diệp Huyền đã rơi xuống đất, mặt đất rung lên, khóe miệng Diệp Huyền không ngừng trào máu.
Cách không xa, nam tử mặc thanh y cũng nằm trên đất, thế nhưng, lại có vô số linh khí từ bốn phía hội tụ lại chỗ hắn, đám linh khí này, điên cuồng chữa trị thân thể cho hắn.
Nhìn thấy cảnh này, đám người Chiến Quân đều trở nên khó coi, bọn hắn dồn dập nhìn Diệp Huyền!
Trọng thương!
Lần này, bản thân bị trọng thương, cũng không muốn nhúc nhích!
Thế nhưng hắt biết, đối phương có thể chất đặc thù, khôi phục nhanh hơn hắn, nếu để tiếp như thế, hắn nhất định chết chắc!
Cho nên, hắn nhất định phải chiến!
Để cả hai đều không có cơ hội chữa thương!
Diệp Huyền đứng dậy, cầm kiếm tới trước mặt nam tử mặc thanh y, tốc độ rất chậm, nhưng sát ý trên người lại lăng lệ vô cùng!
Cách không xa, hai người Thiên Sát Địa Sát cũng không động thủ!
Lúc này, đám người Chiến Quân không động, bọn hắn cũng tuyệt không động!
Ma Kha tộc cùng Vị Ương Tinh vực đã giao chiến vô số lần, cơ bản đều không sử dụng âm mưu quỷ kế, bởi hai bên đều khinh thường giở trò!
Đặc biệt là Ma Kha tộc, trong tộc bọn hắn, nếu hai người đơn đấu, có người nhúng tay vào, như vậy chính là làm nhục người trong cuộc, vô cùng nhục nhã!
Mà hiện tại, Diệp Huyền cùng nam tử thanh y đang đơn đấu!
Bởi vậy, chỉ cần đám Chiến Quân không động thủ, bọn hắn tuyệt sẽ không động thủ, cho dù là Diệp Huyền chém nam tử mặc thanh y!
Hoặc ngược lại, đám Chiến Quân cũng sẽ không động thủ!
Đám người có thể chết, nhưng tuyệt không thể mất mặt!
Đúng lúc này, nam tử mặc thanh y chậm rãi đứng lên.
Nam tử mặc thanh y đi tới tới phía Diệp Huyền, linh khí từ bốn phía vẫn không ngừng tụ lại trị thương cho hắn.
Nam tử mặc thanh y nhìn qua Diệp Huyền, thân hình đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện, đã tới trước mặt Diệp Huyền, mà lúc này, Diệp Huyền cũng không tránh không né, mặc cho nam tử mặc thanh y vỗ lên ngực.
Ầm!
Diệp Huyền trực tiếp bay ra ngoài.
Có điều trong nháy mắt đó, một đạo kiếm quang đã xỏ xuyên lông ngực nam tử mặc thanh y.
Nam tử mặc thanh y liên tục lui lại, vừa lui, trọn vẹn trăm trượng!
Sau khi dừng lại, nam tử thanh y cúi đầu nhìn ngực, máu tươi không ngừng tràn ra.
Nam tử mặc thanh y thở dài một hơi, nhìn Diệp Huyền cách không xa, nói khẽ:
Kiếm của ngươi, thực sự quá nhanh.
Diệp Huyền lần nữa bò lên, tiếp tục đi tới hướng nam tử mặc thanh y.
Hắn còn muốn đánh?
Nhìn thấy cảnh này, đám Chiến Quân có chút tê dại!
Sở dĩ bọn hắn khiếp sợ như vậy, bởi trên người Diệp Huyền đã đầy vết thương, toàn thân đổ máu. Bước đi tốn sức, đặc biệt tốn sức, tựa như bước tiếp theo liền sẽ ngã xuống.
Nhưng, hắn còn muốn đánh!
Phóng tác: xonevictory
Chương 709: Ta Sợ Ta Đánh Chết Hắn