.
Diệp Huyền cầm Trấn Hồn kiếm đi tới trước mặt nam tử mặc thanh y, hiện hắn chỉ còn một ý niệm.
Chiến!
Khi còn ở Thanh thành, hắn đã trải qua vô số lần sinh tử chiến, lúc đó, hắn hiểu một đạo lý!
Làm người, phải có thiện chí giúp người. Nhưng, lúc làm ác, phải tàn nhẫn, phải liều mạng!
Bởi nếu ngươi không đủ tàn nhẫn, không đủ liều mạng, kẻ chết sẽ là ngươi!
Thấy Diệp Huyền cầm kiếm bước tới, nam tử mặc thanh y vẫn đầy bình tĩnh, hai tay chậm rãi xiết lại, sau đó đột nhiên giẫm chân phải.
Oanh!
Mặt đất nổ tung!
Mượn lực phản chấn từ mặt đất, nam tử mặc thanh y trực tiếp vọt lên, có điều, phản chấn kia vừa đầy hắn tới, vừa kích vào thương thế của hắn, máu tương từ khóe miệng trào ra như suối.
Trạng thái hiện tại của hắn cũng chỉ tốt hơn Diệp Huyền một chút, nhưng cũng chỉ có một chút, cho nên hắn phải toàn lực kích sát Diệp Huyền!
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể sống sót!
Đây là một kích cuối cùng của hắn!
Nơi xa, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại, khẽ yên lặng, đột nhiên chém ra một kiếm.
Một kiếm này, cũng là một kiếm cuối cùng của hắn!
Một kiếm chém ra!
Xùy!
Tiếng xé rách vang lên!
Rất nhanh, nam tử mặc thanh y đã tới, một quyền đánh tới kiếm của Diệp Huyền, trong quyền, ẩn chứa một cỗ quyền thế cường đại.
Oanh!
Hai người giao kích.
Diệp Huyền cùng nam tử mặc thanh y cùng bay ngược, có điều trong nháy mắt đó, một đạo kiếm quang mảnh như lông trâu, đã xuyên qua mi tâm nam tử mặc thanh y!
Nhìn thấy cảnh này, đám Chiến Quân lập tức có chút nhảy cẫng lên.
Nam tử mặc thanh y này, hẳn là sẽ chết chứ?
Dưới cái nhìn của đám Chiến Quân, thân thể nam tử mặc thanh y đột nhiên mờ đi, thế nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, có điều lại trực tiếp ngã xuống.
Nhưng, vẫn không chết!
Nam tử mặc thanh y thở hào hển trên đất, thân thể run lên, miệng không ngừng lẩm bẩm:
Kiếm… thật… nhanh…
Còn chưa chết!
Nhìn thấy cảnh này, thần sắc đám Chiến Quân liền trở nên âm trầm.
Bất tử chi thân thật sao?
Như nghĩ tới điều gì, cả đám lại nhìn sang Diệp Huyền, Diệp Huyền hiện tại cũng nằm bệt trên đất, vẫn còn thở, cơ mà hơi thở vô cùng yếu ớt.
Thảm!
Khắp người Diệp Huyền đều có vết rạn, máu tươi thấm ướt đại địa.
Không gian trở nên yên tĩnh!
Thiên Sát cùng Địa Sát cũng không xuất thủ, hai người cứ vậy mà nhìn nam tử mặc thanh y nằm trên đất.
Mà đám Chiến Quân thì cũng nhìn chằm chằm Diệp Huyền.
Chừng một khắc sau, Diệp Huyền đột nhiên khẽ động.
Nhìn thấy cảnh này, Thiên Sát cùng Địa Sát liền nheo mắt lại, mẹ nó tiểu cường đánh không chết sao?
Dưới ánh nhìn soi mói của đám người, Diệp Huyền chậm rãi bò lên, ngay khi hắn muốn đi tới chỗ nam tử mặc thanh y, một thanh âm đột nhiên vang lên:
Đủ rồi, chuyện còn lại để ta!
Đám người nghe tiếng nhìn lại, sau lưng Diệp Huyền không xa, một nam tử chậm rãi bước tới. Nam tử mặc một bộ thanh sam, sau lưng cõng thiết thương. Mà tóc thì buộc thành đuôi ngựa, phần đuôi buộc một sợi dây dài màu đen!
Nhìn thấy người này, đám Chiến Quân lập tức thở nhẹ một hơi.
Chu Sinh Sinh!Chu sinh sinh đi tới bên cạnh Diệp Huyền, nhìn qua Diệp Huyền liền bấm tay điểm một cái, một đóa tuyết liên tinh khiết bay tới trước mặt Diệp Huyền:
Thánh Liên, có thể tăng tốc độ chữa thương!
Diệp Huyền cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy sử dụng.
Chu Sinh Sinh vỗ nhẹ vai Diệp Huyền:
Chữa thương! Còn lại giao ta!
Nói xong, hắn đi tới trước mặt Thiên Sát Địa Sát.
…
Chữa thương, hiện Diệp Huyền hắn chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt! Quá mệt mỏi rồi!
Lần này, hắn thực sự mệt tới bở hơi tai, toàn thân trên dưới không còn khí lực động một ngón tay!
Có thể nói, trận chiến này, là trận chiến mà hắn chiến thoải mái nhất từ trước tới giờ.
Thoải mái!
Lần này, hắn cũng có rất nhiều cảm ngộ, đồng thời cũng phát hiện rất nhiều chỗ thiếu sót.
Không thực chiến với cường giả chân chính, bản thân có tu luyện thế nào, cũng chỉ có hạn!
Không thể đóng cửa đóng xe!
Giờ phút này, hắn đã không muốn nghĩ nhiều nữa, hắn chỉ muốn nằm dài làm một giấc!
Cách không xa, Chu Sinh Sinh tới trước mặt nam tử mặc thanh y, lúc này Thiên Sát Địa Sát cũng tới bên cạnh.
Chu Sinh Sinh nhìn qua nam tử mặc thanh y:
Mạc Tà?
Nam tử mặc thanh y mỉm cười:
Để ngươi thất vọng rồi, ta không phải.
Chu Sinh Sinh yên lặng.
Một hồi sau, Chu Sinh Sinh nói khẽ:
Đáng tiếc.
Nam tử mặc thanh y cười nói:
Đáng tiếc không thể đánh với hắn một trận sao?
Chu Sinh Sinh gật đầu.
Nam tử mặc thanh y cười khẽ:
Ngươi nên vui mới phải!
Chu Sinh Sinh bình tĩnh:
Vậy sao?
Nam tử mặc thanh y cười cười, không nói, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Chu Sinh Sinh nhìn về Thiên Sát Địa Sát:
Ai tới?
Thiên Sát đứng dậy.
Rất nhanh, Địa Sát ôm nam tử mặc thanh y qua một bên, mà mấy người Chiến Quân cũng vội đưa Diệp Huyền sang một bên!
Thiên Sát không nói thêm, lập tức xông tới trước, một quyền đánh về phía Chu Sinh Sinh.
Quyền thế như bài sơn đảo hải, ép tới mức khiến người khó mà thở dốc.
Chu Sinh Sinh không chút biểu tình, tay phải nắm trường thương sau lưng, điểm chân xông về trước, một thương đâm tới.
Thương Xuất Như Long!
Oanh!
Hai người vừa va chạm liền tách ra, rất nhanh lại lao tới…
Trận chiến thứ hai bắt đầu!
Một bên, Diệp Huyền lẳng lặng nằm trên đất, hiện trong đầu hắn đang tái diễn lại tình cảnh chiến đấu vừa rồi.
Một bên khác, nơi mấy người không nhìn thấy, Bạch tiên sinh lẳng lặng đứng trên một ngọn cây, sau lưng hắn là A Quỷ.
Bạch tiên sinh một mực nhìn Diệp Huyền.
Lúc này, A Quỷ đột nhiên nói:
Là một người có thể thành tài, có điều, phong mang quá bén, nếu có thể nội liễm một chút thì tốt hơn.
Bạch tiên sinh mỉm cười:
Có thể được A Quỷ ngươi coi trọng, hiếm thấy!
A Quỷ trầm giọng:
Trước đó, ta chỉ nghĩ rằng hắn may mắn, lại thêm chí bảo kia, cho nên mới có thể đạt được tới mức này. Thế nhưng vừa rồi… ta nhìn thấy huyết tính trên người hắn, ta thích!
Bạch tiên sinh cười nói:
Vậy ngươi tới dạy hắn?
A Quỷ lắc đầu:
Ta không thích hợp.
Bạch tiên sinh lắc đầu:
Ngươi thích hợp.
A Quỷ nhìn Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh nói khẽ:
Kiếm đạo của hắn, không phải chủ lưu Kiếm đạo! Phi kiếm của hắn, càng thích hợp làm sát thủ, thích hợp dùng điểm sát. Kiếm đạo của hắn, có thể kết hợp với sát đạo của ngươi.
A Quỷ yên lặng.
Bạch tiên sinh lại nói:
Hắn còn nhiều góc độ có thể tăng lên, có điều, bản thân hắn không thấy, hoặc là nhìn thấy có hạn, nếu có ngươi chỉ bảo, hắn sẽ càng thêm ạnh.
A Quỷ gật đầu:
Ta hiểu, có điều sao tiên sinh không tự mình dạy hắn?
Bạch tiên sinh nói khẽ:
Tính ta với hắn không sợ, ta sợ hắn sẽ bị ta đánh chết!
A Quỷ: “…”
Nơi xa, đại chiến vẫn tiếp tục.
Thiên Sát cùng Chu Sinh Sinh đánh ngang tài ngang sức, không ai chiếm được thượng phong.
Mà lần này, hai bên cũng lựa chọn đơn đấu, đám Chiến Quân cùng Địa Sát đều không ra tay.
Không biết qua bao lâu, một thanh âm từ xa vang lên:
Lui ra.
Thanh âm vừa hiện, Thiên Sát đột nhiên dừng lại, sau đó lui tới bên cạnh Địa Sát.
Đám người theo tiếng nhìn lại, ngoài trăm trượng, đã thấy xuất hiện một nam tử, nam tử mặc một bộ lam bào, tay phải thả lỏng, trên người tản ra một khí tức nho nhã.
Bên cạnh, còn có một đầu Hắc Kỳ Lân.
Phóng tác: xonevictory
Chương 710: Chịu Chút Đau Khổ Mới Thành Người
Nhìn thấy người này, Chu Sinh Sinh hơi nhíu mày:
Mạc Tà?
Nam tử mặc lam bào không trả lời Chu Sinh Sinh, lại ngẩng đầu nhìn về xa, một nơi khác, Bạch tiên sinh khẽ nhíu mày, bởi nam tử mặc lam bào này, đang nhìn hắn.
Nam tử mặc lam bào mỉm cười:
Các hạ hẳn là Bạch tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh?
Bạch tiên sinh bước ra một bước, vừa bước, đã tới trước mặt nam tử mặc lam bào, lần nữa nhíu mày, hắn lại không nhìn thấu người trước mắt này.
Nam tử mặc lam bào cười nói:
Nghe nói năm đó Bạch tiên sinh từng dùng sức một người, đánh tới tận đại môn Ma Kha tộc ta, kém chút đánh xuyên Ma Kha tộc, ta thực sự ngưỡng mộ tiên sinh.
Bạch tiên sinh lãnh đạm:
Ngươi là Mạc Tà?
Nam tử mặc lam bào gật đầu:
Đúng vậy.
Bạch tiên sinh nhìn qua Hắc Kỳ Lân bên cạnh Mạc Tà, lúc này Hắc Kỳ Lân kia cũng nhìn tới Bạch tiên sinh, trong mắt nó đầy lệ khí, dục động muốn lao tới cắt nuốt Bạch tiên sinh.
Lúc này, Mạc Tà vỗ nhẹ đầu nó, Hắc Kỳ Lân lập tức nằm xấp xuống.
Bạch tiên sinh nhìn Mạc Tà:
Hắc Kỳ Lân, thượng cổ Yêu thú tới từ dị vực, chủ sát phạt, vậy là lại nhận ngươi làm chủ?
Mạc Tà cười nói:
Ta với nó là bạn!
Nói xong, hắn nhìn qua Diệp Huyền nằm trên đất, nói khẽ:
Kia là kẻ mang chí bảo sao?
Nói tới đây, hắn nhìn nam tử mặc thanh y:
Có thể đánh Tả Thanh thành như vậy, khó lường.
Bạch tiên sinh nhìn Mạc Tà hồi lâu, cuối cùng quay người rời đi:
Trở lại trường thành.
Đám Chiến Quân vội ôm Diệp Huyền lên, đuổi theo sau.
Chu Sinh Sinh có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn chọn đuổi theo Bạch tiên sinh.
Đúng lúc này, Mạc Tà đột nhiên nói:
Bạch tiên sinh.
Bạch tiên sinh dừng bước, Mạc Tà mỉm cười:
Lần này, Ma Kha tộc sẽ không thất bại, không ai ngăn nổi chúng ta!
Bạch tiên sinh lãnh đạm:
Ta chờ ngươi tới.
Nói xong, hắn đã quay người biến mất.
Nơi xa, Mạc Tà nhìn Tả Thanh đang nằm trên đất:
Ổn chứ?
Tả Thanh nói khẽ:
Ổn, kiếm của ngươi kia, thật nhanh!
Nói xong, hắn nhìn Thiên Sát Địa Sát:
Sau này gặp hắn, nhớ phải cẩn thận.
Hai người gật đầu.
Thiên Sát hơi do dự, nói:
Đại ca, bao giờ đi Táng Thiên trường thành?
Mạc Tà cười nói:
Không vội! Ma Kha tộc ta đã đợi cả ngàn năm, cũng không thiếu mấy ngày này.
Thiên Sát gật đầu, không nói.
Lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện bên cạnh Mạc Tà.
Lão giả nói:
Công tử, còn có mấy tên từ dị vực tới, mục tiêu của bọn hắn cũng là Kiếm tu kia! Mà bọn hắn không muốn đối kháng chính diện với Vị Ương tộc, nên muốn tạm thời liên hợp với Ma Kha tộc ta, có điều, mục tiêu của bọn hắn chỉ là Kiếm tu kia.
Mạc Tà nói khẽ:
Người tới thế nào?
Lão giả trầm giọng:
Có hai kẻ tương đương với Thiên Sát Địa Sát, còn một người…
Mạc Tà nhìn lão giả, lão giả nói sẽ:
Sợ là chỉ kém công tử ngài một chút!
Mạc Tà mỉm cười:
Thú vị.
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn chân trời, nói khẽ:
Vị Ương cung chủ rất mạnh! Đám dị vực này vẫn rất kiêng kỵ nàng ta a!
Vị Ương cung chủ!
Nghe bốn chữ này, sắc mặt lão giả liền trở nên ngưng trọng.
Chỉ có cường giả thế hệ trước, mới hiểu được sự đáng sợ của nữ nhân này!
Lúc này, Mạc Tà nói khẽ:
Đi, đi gặp đám thiên tài dị vực kia!
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Một bên khác, Bạch tiên sinh đột nhiên nói:
Gọi Tiết Bạch Y về!
A Quỷ lặng lẽ thối lui.
…
Táng Thiên trường thành.
Diệp Huyền nằm trong thạch thất, sau khi sử dụng Thánh Liên mà Chu Sinh Sinh cho, thương thể của hắn đã nhanh chóng hồi phục.
Diệp Huyền nói khẽ:
Đại thần tầng hai, có ở đây không?
Khẽ yên lăng, đại thần tầng hai nói:
Có chuyện gì?
Diệp Huyền cười khổ:
Trước đó, ta cho rằng ta cùng giai vô địch.
Trước đó, hắn rất ít gặp đối thủ cùng giai, duy nhất, cũng chỉ có An Lan Tú.
Mà An Lan Tú, tựa như cũng có thể chất đặc thù!
Diệp Linh cũng có thể chất đặc thù!
Lúc này, đại thần tầng hai đột nhiên nói:
Không có bất cứ ai cùng giai vô địch, ngươi phải nhớ một câu, vũ trụ vô tận, không có mạnh nhất, chỉ có càng mạnh hơn!
Diệp Huyền gật đầu:
Ta hiểu!
Đại thần tầng hai lại nói:
So với ngươi ngươi vừa giao chiến, kẻ xuất hiện sau mới thực sự khủng bố, người này dù đặt trong Thần tộc cùng Minh tộc, cũng có thể trở thành người nổi bật.
Diệp Huyền nhíu mày:
Là tên nam tử mặc lam bào kia?
Đại thần tầng hai nói:
Ừm, nếu sau này gặp hắn, ngươi nhất định phải cẩn thận.
Diệp Huyền khẽ gật, hiện tại, xem như hắn đã lĩnh giáo sự khủng bố của Ma Kha tộc!
Có điều, hắn cũng không e ngại. Ngược lại, càng thế lại càng kích thích ý chí chiến đấu của hắn!
Thiên kiêu vô số, Diệp Huyền hắn cũng muốn chiếm một vị trí!
Đại thần tần hai lại nói:
Còn có đầu Hắc Kỳ Lân bên cạnh hắn nữa, nó là một đầu thượng cổ dị thú, ăn ác niệm, nuốt nhân tâm, rất hiếm gặp, dị thú như thế… huyết mạch của nó, không kém Đế Khuyển, rất mạnh!
Rất mạnh!
Diệp Huyền yên lặng, hắn như nghĩ tới điều gì, lại hỏi:
Đại thần, còn ngươi? Ngươi có huyết mạch gì?
Hắn chưa quên, vị đại thần này cũng là một đầu Yêu thú…
Đại thần tầng hai nói:
Ta có nói, ta là Yêu thú sao?
Diệp Huyền sửng sốt:
Ngươi không phải Yêu thú sao?
Đại thần tầng hai:
Cút!
Diệp Huyền: “…”
Lúc này, một hắc ảnh đột nhiên xuất hiện trong thạch thất, Diệp Huyền vội đứng lên, hắc ảnh này chính là A Quỷ.
A Quỷ nói:
Đạo của ta, là sát đạo, là quỷ đạo, ngươi có bằng lòng theo ta học không?
Diệp Huyền sửng sốt.
A Quỷ lại hỏi:
Không muốn?
Diệp Huyền lấy lại tinh thần, vội nói:
Muốn!
A Quỷ gật đầu:
Theo ta!
Nói xong, hắn dẫn Diệp Huyền rời thạch thất, chỉ một chốc đã tới trong một sơn mạch.
A Quỷ nói:
Ngươi biết khuyết điểm của ngươi chứ?
Diệp Huyền lắc đầu.
A Quỷ nói:
Xuất thủ với ta!
Diệp Huyền hơi do dự, nói:
Như vậy… không tốt lắm đâu…
Nói xong, tay phải đột nhiên khép lại, một đạo kiếm quang lặng yên xuất hiện trước mặt A Quỷ.
Xùy!
Một âm thanh khí bạo vang lên.
Mà A Quỷ đã xuất hiện sau lưng Diệp Huyền, một tay nắm lấy vai hắn, Diệp Huyền lập tức không thể động đậy!
Lúc này, A Quỷ đột nhiên nhấc lên, đập xuống.
Ầm!
Mặt đất trực tiếp nổ tung.
Diệp Huyền: “…”
Ầm ầm…
A Quỷ nắm Diệp Huyền đập loạn lên đất, từng cái hố to xuất hiện…
Một hồi sau, Diệp Huyền nằm bệt trên đất.
A Quỷ đứng cạnh không xa.
A Quỷ nói:
Cho ngươi một bài học, đứng trước cường giả chân chính, ăm mưu quỷ kế chỉ là có thể dùng để chơi. Đương nhiêu cũng không phải không thể chơi, chẳng qua phải lấy thực lực làm chủ, không có thực lực, bất luận âm mưu quỷ kế gì cũng chỉ là phù vân! Hiểu chưa?
Diệp Huyền cười khổ:
Kỳ thực, ta cũng là người rất biết nói lý, nếu tiền bối muốn dạy, xin cứ nói là được, ta nhất định sẽ nghe!
A Quỷ lắc đầu:
Chịu chút đau khổ, mới có thể nhớ lâu!
Diệp Huyền: “…”
Phóng tác: xonevictory
Chương 711: Tăng Lên
A Quỷ nói:
Đứng lên!
Diệp Huyền vội đứng lên, hắn cũng không muốn bị đánh!
A Quỷ nói:
Ngươi tu kiếm, đạo ta không trùng đạo ngươi, thế nhưng ngươi có thể tham khảo ưu thế của ta. Hiện, ngươi lại xuất thủ với ta đi.
Diệp Huyền không dám khinh thị, cầm kiếm xông tới trước, chém ra một kiếm.
Bạt Kiếm Định Sinh Tử!
Một kiếm chém ra, không gian chấn động!
Nhưng, một kiếm này lại bị hai ngón tay chặn lấy.
Diệp Huyền trở nên có chút khó coi!
A Quỷ nói:
Bản chất kiếm này của ngươi rất mạnh, nhưng trong tay ngươi lại trở nên rất kém cỏi, ngươi có biết vì sao không?
Diệp Huyền lắc đầu.
A Quỷ nói:
Lúc ngươi giao chiến với nam tử mặc thanh y kia. Uy lực một kiếm lúc đó, chí ít phải mạnh hơn hiện tại mấy lần, ngươi có biết vì sao?
Diệp Huyền trầm giọng:
Lúc đó, nếu không tiếp được, ta sẽ chết. Nên ta dốc toàn lực.
A Quỷ nói:
Không chỉ như vậy, một kiếm đó của ngươi, có dũng khí, có quyết tâm, có Chiến ý. Mà một kiếm hiện tại của ngươi, không có bất cứ thứ gì.
Diệp Huyền yên lặng.
A Quỷ lại nói:
Một kiếm này của ngươi rất có tiềm năng, thế nhưng phải xem ngươi có thể kích phát ra hay không. Tới, tiếp tục, cứ nghĩ ta là địch nhân của ngươi mà đánh.
Địch nhân!
Diệp Huyền khẽ gật, đưa kiếm vào trong vỏ, yên lặng trong chớp mắt, lại đột nhiên rút kiếm chém.
Bạt Kiếm Định Sinh Tử!
Một kiếm này, vẫn bị A Quỷ dễ dàng kẹp lấy.
Diệp Huyền lắc đầu:
Ta vẫn không phát huy được!
A Quỷ trầm mặc, nói khẽ:
Ta hiểu rồi!
Diệp Huyền nhìn A Quỷ, A Quỷ nói khẽ:
Uy lực một kiếm này của ngươi, quyết định bởi cảm xúc của ngươi, ngươi càng tức giận, càng muốn giết người, uy lực một kiếm này sẽ càng mạnh. Mà bình thường, uy lực của nó còn không bằng phi kiếm của ngươi, phải nói là chênh lệch rất nhiều.
Diệp Huyền yên lặng, kỳ thực hắn cũng hiểu vấn đề này, bởi Nhất Kiếm Định Sinh Tử trước kia, hay Bạt Kiếm Định Sinh Tử hiện tại, có lúc đặc biệt mạnh, có lúc lại không quá mạnh.
A Quỷ nói:
Kiếm này của ngươi, có tiềm lực vô tận, nhưng… lại có quan hệ với cảm xúc của ngươi, cho nên, nhiều khi rất vô dụng!
Diệp Huyền: “…”
A Quỷ nói:
Nói tới phi kiếm của ngươi đi! Phi kiếm của ngươi có tốc độ rất nhanh, lực lượng cũng đủ mạnh…
Diệp Huyền vội nói:
Tiền bối cũng cảm thấy phi kiếm của ta đủ mạnh?
A Quỷ nói:
Ngươi cảm thấy rất mạnh sao?
Diệp Huyền do dự một chút, nói:
Ta cảm thấy khá ổn ha…
A Quỷ ngoắc tay:
Tới, đánh ta!
Diệp Huyền sạm mặt lại…
A Quỷ nói:
Lực lượng cùng tốc độ của ngươi, miễn cưỡng hợp cánh. Thứ ngươi thiếu hiện tại, là ý thức, ý thức chiến đấu. Hơn nữa, bởi một kiếm kia của ngươi, nên năng lực cận chiến của ngươi tương đối yếu, nếu đối phương áp sát ngươi, ngươi sẽ lập tức rơi vào thế yếu.
Năng lực cận chiến yếu!
Diệp Huyền cười khổ, trước đó hắn vẫn thấy, năng lực của hắn tương đối mạnh!
Có điều, từ trận chiến vừa rồi, năng lực cận chiến của hắn lại thực sự chưa đủ, đặc biệt là với Bạt Kiếm Định Sinh Tử, uy lực lại tương liên với cảm xúc của hắn, thực sự quá bất ổn định!
A Quỷ nói:
Coi ta thành địch nhân, tới, tiếp tục đi!
Diệp Huyền gật nhẹ, sau một khắc liền cầm kiếm vọt tới A Quỷ, tới trước mặt A Quỷ liền chém xuống một kiếm.
Một kiếm này, rất nhanh, nhưng A Quỷ lại càng nhanh hơn, kiếm còn chưa xuống, A Quỷ đã xuất hiện sau lưng Diệp Huyền.
Xùy!
Một kiếm trảm không!
Diệp Huyền trầm giọng:
Ngươi nhanh hơn ta!
A Quỷ lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyền:
Chỉ có vậy sao?
Diệp Huyền nhìn A Quỷ:
Xin tiền bối chỉ giáo!
A Quỷ nói:
Thứ nhất, trong nháy mắt đó, động tác của ngươi nói cho ta biết ngươi muốn xuất kiếm! Mà trong nháy mắt này, trong đầu ta cũng đã có mấy phương thức đối ứng. Thứ hai, tốc độ ngươi không bằng ta.
Diệp Huyền: “…”
A Quỷ lại nói:
Trước khi tốc độ ngươi bằng người ta, tốt nhất đừng để đối phương biết ngươi muốn gì, tựa như phi kiếm của ngươi có thể đánh thương nam tử mặc thanh y kia, cũng là bởi Tả Thanh không biết ngươi xuất thủ khi nào!
Nói xong, hắn nhìn Diệp Huyền:
Điều ngươi cần làm hiện tại, là khi ngươi xuất một kiếm này, ngươi phải biết kiếm tiếp theo thế nào!
Kiếm tiếp theo!
Diệp Huyền trầm mặc.
Hắn có chút hiểu ý A Quỷ.
Ý A Quỷ là hắn phải đi một bước, xem ba bước, thậm chí là mười bước!
A Quỷ lại nói:
Tới, tiếp tục!
Diệp Huyền gật nhẹ, hắn lần nữa xuất kiếm…
Trong thời gian kế tiếp, Diệp Huyền điên cuồng đối luyện với A Quỷ.
Mà trong quá trình này, Diệp Huyền càng luyện lại càng kinh ngạc, bởi A Quỷ này, tựa như luôn biết hắn sẽ làm gì tiếp theo!
Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy bản thân bị áp chết gắt gao tới vậy!
Cũng chỉ lúc dùng phi kiếm, hắn mới có thể vãn hồi chút yếu thế, nhưng sua đó, hắn vẫn bị áp chế!
Đêm!
A Quỷ nói:
Tự ngươi ngẫm lại chút đi!
Nói xong, hắn trực tiếp quay người biến mất.
Trên mặt đất, Diệp Huyền lặng lặng nằm, trong đầu đều là tình cảnh chiến đấu với A Quỷ.
A Quỷ không dùng bất luận võ kỹ, chỉ dùng lực lương, tốc độ cùng ý thức để áp chế hắn!
Đặc biệt là ý thức chiến đấu, giờ khắc này, hắn mới cảm nhận được sự khủng bố của A Quỷ!
A Quỷ này, tuyệt đối là người đã trải qua vô số sinh tử!
Ý thức chiến đấu của đối phương, thực sự quá mức khủng bố!
Mà lần này, Diệp Huyền hắn cũng ý thức được vấn đề của bản thân!
Trên phương diện Võ đạo cùng kiếm đọa, hắn thực sự còn rất non!
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu, sau đó đứng lên, bắt đầu luyện kiếm… hắn diễn luyện từ trong đầu.
Một bên khác, nơi Diệp Huyền không thấy được, Bạch tiên sinh đang quan sát hắn, bên cạnh, là A Quỷ!
A Quỷ nói:
Hắn chỉ thiếu chiến đấu, còn Kiếm đạo cùng các mặt khác, ta không có gì để chỉ bảo hắn!
Bạch tiên sinh nói khẽ:
Như vậy đủ rồi.
Nói xong, hắn quay người rời đi.
A Quỷ đi theo.
Trên đường, Bạch tiên sinh nói:
Bạch Y đâu?
A Quỷ nói:
Đã thông báo cho hắn, hắn đang trở về.
Bạch tiên sinh khẽ gật:
Mấy người cung chủ cũng sắp tới.
A Quỷ trầm giọng:
Ma Kha tộc muốn chơi lớn sao?
Bạch tiên sinh nói khẽ:
Bọn hắn đã không chờ được nữa.
A Quỷ nói khẽ:
Cũng tốt, cũng nên có một kết thúc!
Nói xong, hắn có chút dừng lại, nói:
Đám dị vực vẫn chú ý tới tiểu tử kia, đám dị vực này, có vẻ không định bỏ qua.
Bạch tiên sinh lãnh đạm:
Còn có người đang nhòm ngó?
A Quỷ gật đầu:
Có một ít!
Bạch tiên sinh nói:
Giết!
A Quỷ khẽ gật, lặng yên thối lui.
Bạch tiên sinh nhìn qua Diệp Huyền, sau đó cũng rời đi.
…
Hừng đông, Diệp Huyền lặng yên nằm trên đất, luyện cả một đêm, hắn cũng có thu hoạch rất lớn.
Đặc biệt là về chiến đấu, đối luyện với A Quỷ khiến hắn hiểu được nhiều điều, đặc biệt là các chi tiết cụ thể. Trừ đó ra, hắn còn một thu hoạch khác, đó là phi kiếm! Đối luyện với A Quỷ, khiến hắn hiểu được lúc nào nên dùng phi kiếm!
Thời cơ xuất kiếm vô cùng quan trọng!
Nói tóm lại, sau trận đánh với nam tử mặc thanh y cùng đối luyện với A Quỷ, hắn đã có tăng lên về chất!
Phóng tác: xonevictory
Chương 712: Diệp Huyền, Tới Chiến Một Trận
Diệp Huyền đang muốn luyện tiếp, một thanh âm từ trong Giới Ngục tháp đột nhiên vang lên:
Ca…
Ca!
Diệp Huyền trực tiếp ngây người, lập tức vọt vào Giới Ngục tháp.
Trong tháp, Diệp Huyền nhìn thấy Diệp Linh, mà Diệp Linh vừa thấy Diệp Huyền, lập tức bổ nhào vào trong ngực Diệp Huyền, ôm chặt hắn.
Cảm nhận được nước mắt trước ngực, Diệp Huyền cười nhẹ, nhưng rất nhanh, lại vừa cười vừa khóc.
Diệp Linh!
Người quan trọng nhất đời này của hắn.
Lúc này, thanh âm Tiểu Hồn đột nhiên vang lên:
Tiểu chủ, Diệp Linh còn rất yếu, nhất định phải ở trong bản thể của ta để tu dưỡng một thời gian, để tránh ngày sau xuất hiện vấn đề!
Diệp Huyền vội nhìn về Tiểu Hồn:
Linh nhi còn chưa khôi phục hoàn toàn sao?
Tiểu Hồn nói:
Đúng vậy, linh hồn Diệp Linh còn yếu, cần phải tĩnh dưỡng.
Diệp Huyền gật nhẹ, sau đó nhìn Diệp Linh, Diệp Linh khẽ nhếch miệng:
Ca, nhìn thấy ngươi thật tốt!
Diệp Huyền lau nước mắt trên mặt Diệp Linh:
Lần này, ca cam đoan với ngươi, tuyệt sẽ không để ngươi tiếp tục bị thương.
Diệp Huyền nói khẽ:
Ca, ta muốn trở nên mạnh hơn, ta muốn mạnh nhất có thể.
Nói xong, nàng nhìn Diệp Huyền:
Huynh muội chúng ta cùng trở nên mạnh, có được không?
Diệp Huyền cười nói:
Đương nhiên được!
Hàn huyên với Diệp Linh một hồi, Diệp Huyền lại cưỡng ép để Diệp Linh vào trong Trấn Hồn kiếm, bởi hắn phát hiện, sắc mặt Diệp Linh đã dần trắng lại, tình huống có chút không tốt!
Mà sau khi Diệp Linh vào lại trong Trấn Hồn kiếm, Diệp Huyền lại tiếp tục tu luyện!
Muội muội!
Nhất định phải bảo vệ muội muội!
Mà muốn làm được điều đó, hắn cần phải có thực lực cường đại!
Trở nên mạnh lên!
Điên cuồng tu luyện!
…
Trong tinh không mờ mịt, một đạo kiếm quang bay ngang.
Trong kiếm quang, có một thanh kiếm, thanh kiếm này xuyên qua tinh không vô tận, nó một đường bay đi, xuyên qua Tinh vực to lớn!
Không biết qua bao lâu, thanh kiếm này đột nhiên dừng lại, nói đột nhiên quay người, thay đổi phương hướng, sau một khắc, đã tới phần cuối Tinh vực. Chỉ một chốc, nó đã bay tới một cái hắc động quỷ dị, không chút do dự liền nhảy vào trong. Lúc xuất hiện, đã tới một Tinh vực khác…
Trong tinh không, một nam tử mặc vân vào đột nhiên dừng lại.
Nam tử mặc vân bào vừa quay người lại, một thanh kiếm đã xuất hiện trước mặt hắn.
Thấy thanh kiếm này, nam tử trung niên hơi ngẩn người, kinh ngạc:
Là ngươi?
Kiếm khẽ rung lên, như đang hỏi điều gì.
Nam tử mặc vân bào lắc đầu:
Chưa từng nhìn thấy!
Kiếm lại rung lên, phát ra tiếng kêu.
Nam tử mặc vân bào hỏi:
Sao phải gấp như thế?
Kiếm khẽ rung động, như đang biểu đạt điều gì.
Một hồi sau, nam tử mặc vân bào khẽ nói:
Tháp kia…
Nói xong, hắn hơi trầm ngân, lại nói khẽ:
Ngươi đi tìm nàng.
Kiếm cũng không rời đi, đứng yên tại chỗ.
Nam tử mặc vân bào mỉm cười:
Chuyện của tháp, để ta xử lý.
Nghe vậy, thanh kiếm kia trực tiếp quay người, biến mất trong tinh không mờ mịt.
Ở lại, nam tử mặc vân bào nhìn qua cuối tinh hà, từ nơi đó, hắn nhìn thấy một cây cầu vắt ngang tinh không, cuối cây cầu, có mấy hơi thở cực kỳ mạnh.
Khẽ yên lặng, nam tử mặc vân bào đột nhiên biến mất.
Cùng lúc đó, một thanh âm từ bên kia tinh kiều vang lên:
Có muốn đánh một trận hay không?
…
Táng Thiên trường thành.
Trong núi, một tiếng xé gió chói tai vang lên.
Diệp Huyền vẫn đang đối luyện với A Quỷ.
Trong thời gian này, mỗi ngày hắn đều đối luyện với A Quỷ, mà A Quỷ cũng không dạy hắn điều gì mới, chỉ đơn thuần đánh với hắn! Mà trong thời này, hắn tiến bộ nhanh như gió!
Đặc biệt là năng lực cận chiến!
Hiện, năng lực phản ứng của hắn tăng hơn trước không chỉ một hai lần!
Nhưng bất kể thế nào, hắn vẫn luôn bị A Quỷ đánh cho một trận, hơn nữa nắm đấm của A Quỷ như thiết chùy, mỗi quyền đều khiến hắn đau tới không muốn sống!
Cứ như vậy, tiến bộ của hắn đương nhiên cũng cực nhanh. Bởi cùng một sai lầm, hắn sẽ không phạm phải lần thứ hai, nếu không, sẽ bị đánh càng thảm hơn!
Mà với hắn mà nói, đau cũng là đau trong vui sướng.
Cứ vậy, kéo dài nữa tháng…
Buổi sớm một ngày, A Quỷ lần nữa đi tới trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm, mà trong nháy mắt hắn rút kiếm, một đạo kiếm quang đã lóe lên. Đúng lúc này, A Quỷ đã biến mất, lúc xuất hiện, đã đứng sau lưng hắn.
Có điều, Diệp Huyền vốn muốn chém về trước, lại đột nhiên nghịch hướng bổ về sau.
Phải nói, một kiếm này của hắn, vốn là muốn chém về sau!
Một kiếm chém xuống!
Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp vang lên, một đạo tàn ảnh xuất hiện ngoài mấy trượng!
Là A Quỷ!
A Quỷ nói khẽ:
Giương đông kích tây, không tệ!
Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng, đang muốn nói, đúng lúc này A Quỷ đã lại biến mất.
Ầm!
Diệp Huyền trực tiếp bay ngược ra ngoài, cuối cùng ầm ầm đập lên cự thạch.
A Quỷ tới trước mặt Diệp Huyền:
Cho ngươi thư giãn sao?
Diệp Huyền: “…”
A Quỷ nói khẽ:
Nhớ lấy một điều, ở đây, bất cứ lúc nào cũng phải giữ tâm đề phòng, cũng phải chuẩn bị tâm lý bị người giết.
Diệp Huyền khẽ gật, nói:
Tiền bối, Ma Kha tộc có động tác gì sao?
A Quỷ gật đầu:
Trong thời gian này, đã có rất nhiều người từ Vị Ương Tinh vực được cử tới, ngươi cũng nên chuẩn bị một chút đi, sợ là Ma Kha tộc sẽ có động tác lớn.
Diệp Huyền khẽ gật:
Ta hiểu!
A Quỷ quay người rời đi.
Diệp Huyền ngồi xếp bằng xuống, lấy ra một mai linh quả, đây chính là thứ mà hắn, Chiến Quân cùng tên trọc đi đoạt tới, mà sau khi cướp được, lại vì chuyện của Đường bàn tử mà ba người bọn hắn quên mất cái thứ này.
Tăng cường thân thể.
Thân thể hắn đã từng được Long huyết thối luyện, có thể nói là đã rất tốt, có điều so với đám người ở đây, thực sự vẫn còn khoảng cách nhất định, còn so với đám Thiên Sát Địa Sát, lại càng thêm kém xa!
Hiện tại, hắn muốn dùng mọi thủ đoạn có thể, tăng cường thực lực của bản thân!
Diệp Huyền ăn kỳ quả, rất nhanh, một cỗ năng lượng tinh thuần không ngừng dâng trào trong cơ thể, rất nhanh, cỗ năng lượng này bị thân thể hắn hấp thu.
Sảng khoái!
Đây là cảm giác hiện tại của hắn, nhưng rất nhanh, cảm giác sáng khoái này lại biến thành khô nóng, tựa như đang có liệt hỏa thiêu đốt.
Thời gian trôi qua từng phút một, chừng hai canh giờ sau, Diệp Huyền mới đứng lên, mà tới lúc này, quần áo trên người hắn đã hoàn toàn hóa tro!
Diệp Huyền cúi đầu nhìn thân thể, giờ phút này, làn da của hắn đã phát sinh một chút biến hóa!
Có tác dụng!
Diệp Huyền thần vui vẻ, tiếp tục lấy thêm một mai kỳ quả…
Hắn cũng không dùng hết, dù sao trong đó cũng có phần của Chiến Quân cùng tên trọc.
Trong khi Diệp Huyền sử dụng dị quả, ngoài Táng Thiên trường thành, một tên nam tử đột nhiên đi tới chân thành, nam tử mặc bố y, tay nắm trường đao. Sau khi tới, hắn liền ngẩng đầu nhìn lên, chân phải đột nhiên giẫm nhẹ.
Oanh!
Mặt đất rung lên kịch liệt, một thanh âm như sấm truyền ra.
Diệp Huyền, tới chiến một trận!
Diệp Huyền!
Rất nhanh, toàn bộ Táng Thiên trường thành đều chấn động,
Đám Chiến Quân đã xuất hiện trên trường thành!
Diệp Huyền?
Đám người nhìn qua, lại cũng không phát hiện Diệp Huyền.
Chiến Quân nói:
Ta đi tìm hắn!
Nói xong hắn quay người biến mất.
Phóng tác: xonevictory
Chương 713: Có Lẽ Nàng Biết Ngươi
Ma Kha tộc cùng Vị Ương Tinh vực thường có những trận khiêu chiến như vậy, mà hai bên cũng một mực tuân thủ quy tắc này, đã đơn đấu, thì bất cứ ai cũng không được nhúng tay.
Bao nhiêu năm nay, chưa ai làm hỏng quy củ này.
Cũng sẽ không ai muốn phá hoại quy củ này, vì hai bên đều có ngạo khí của riêng mình.
Đương nhiên, nếu cảm thấy không đánh lại, vậy có thể không tới.
Không lâu lắm, Chiến Quân cùng Diệp Huyền đã tới trường thành, Diệp Huyền nhìn xuống dưới, hắn không biết người dưới kia, người này cũng không phải Tả Thanh hay Thiên Sát Địa Sát.
Khả năng không phải người của Ma Kha tộc!
Diệp Huyền thầm suy đoán.
Lúc này, Chiến Quân ở bên trầm giọng:
Diệp huynh, ngươi có thể chọn không xuống, có điều ta vẫn kiến nghị ngươi xuống, bởi nhiều năm nay, phàm là Ma Kha tộc tới khiêu chiến, chúng ta chưa từng sợ qua.
Đúng lúc này, nam tử bên dưới đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, hắn giơ một ngón cái, nhưng lại lập tức quay ngược ngón xuống.
Diệp Huyền khẽ động, đã xuất hiện trước mặt đối phương, nam tử kia chậm rãi nắm quyền, một cỗ khí tức cường đại từ trong cơ thể trào ra.
Thánh cảnh!
Nam tử nhếch miệng cười một tiếng, đang muốn xuất thủ. Đã thấy Diệp Huyền đột nhiên nói:
Khí tức rất mạnh, mạnh như thế, ta chưa từng gặp qua… ngươi không phải người Ma Kha tộc, Ma Kha tộc không có thiên tài yêu nghiệt như ngươi!
Nghe vậy, nam tử ngây người, sau đó cười ha ha một tiếng:
Ngươi đoán không sai, ta không phải người Ma Kha tộc, ta là…
Lời còn chưa dứt, nam tử đột nhiên biến sắc, hai tay hợp lại về trước.
Oanh!
Một tiếng bạo tạc vang vọng!
Mà sau tiếng bạo tạc này kết thúc, không giân đột nhiên trở nên yên tĩnh!
Cách không xa, Diệp Huyền quay người rời đi.
Mà sau lưng Diệp Huyền, giữa mi tâm nam tử kia đột nhiên bắn ra một đạo máu tươi.
Nam tử gắt gao nhìn Diệp Huyền:
Ngươi… chơi xấu!
Thanh âm vừa dứt, hắn đã trực tiếp ngã xuống.
Không gian trở nên lạnh ngắt như tờ!
Cứ vậy đã chết?
Diệp Huyền trở lại tường thành, Chiến Quân khẽ nuốt cái ực:
Diệp huynh…
Diệp Huyền mỉm cười, bấm tay điểm một cái, một mai nạp giới bay tới trước mặt Chiến Quân:
Đây là kỳ quả, của ngươi cùng tên trọc đều có ở trong.
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Chiến Quân hơi giật mình nhận nạp giới, lại nhìn qua thi thể nam tử dưới trường thành, tới giờ vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Đừng nói Chiến Quân, đám người đứng trên tường thành đều chưa thể lấy lại tinh thần!
Bởi, bọn hắn cũng không biết Diệp Huyền xuất thủ thế nào!
Một bên khác, Bạch tiên sinh lẳng lặng nhìn xuống:
ngươi dạy hắn?
A Quỷ khẽ yên lặng, nói:
Ám chiêu như vậy, ta có dùng sao?
Bạch tiên sinh khẽ lắc đầu:
Không giống Kiếm tu trong ấn tượng của ta lắm!
A Quỷ: “…”
Lúc này, Bạch tiên sinh lại nói:
Người dị vực đã liên hợp với Ma Kha tộc.
A Quỷ gật đầu:
Thiên tài dị vực đã tới Ma Kha tộc, mục tiêu của bọn hắn là tiểu tử kia.
Bạch tiên sinh nói khẽ:
Đám dị vực sẽ không nói quy củ, trong thời gian này ngươi cần chú ý hơn nữa, tránh cho bọn hắn chó cùng rứt giậu!
A Quỷ gật đầu, lặng yên lui.
A Quỷ rời đi, Bạch tiên sinh hơi chút do dự, sau đó quay người biến mất.
Trong núi, Diệp Huyền đang luyện kiếm đột nhiên quay người, cách không xa, đã thấy Bạch tiên sinh xuất hiện.
Diệp Huyền vội hơi thi lễ:
Bái kiến Bạch tiên sinh!
Đối với vị Bạch tiên sinh này, hắn vẫn rất tôn kính, bởi nếu không có đối phương, sợ là lúc trước hắn đã chết trong tay đám cường giả kia.
Bạch tiên sinh khẽ gật đầu:
Ta phát hiện, ngươi thực sự đang ở Lăng Không cảnh?
Diệp Huyền gật đầu.
Bạch tiên sinh nói khẽ:
Thực lực chân thực của ngươi không phải Lăng Không cảnh, ngươi đang tự hạ cảnh giới để tu luyện?
Diệp Huyền nói:
Không sai!
Bạch tiên sinh nói:
Vì sao?
Diệp Huyền nói:
Bởi ta phát hiện, ta chưa thực sự hiểu rõ mỗi cảnh giới.
Bạch tiên sinh liếc mắt nhìn Diệp Huyền:
Là người khác nói cho ngươi, hay ngươi tự phát hiện?
Diệp Huyền nói:
Tự mình phát hiện.
Bạch tiên sinh nói khẽ:
Theo ta một chút!
Nói xong, hắn quay người bước đi.
Diệp Huyền hơi chút do dự, sau đó cùng đi.
Trên đường, Bạch tiên sinh hơi trầm mặc, nói:
Nam tử mặc thanh y từng giao thủ với ngươi, tên là Tả Thanh, hắn là Tiên Thiên Linh Thể, cảnh giới đạt tới Thánh cảnh, Thánh cảnh không chút sơ hở!
Diệp Huyền nhìn Bạch tiên sinh:
Tiên Thiên Linh Thể?
Bạch tiên sinh gật đầu:
Rất khó để giết, ngươi nhớ tình huống lúc hắn dùng đao không?
Diệp Huyền nỏi:
Nhớ kỹ!
Bạch tiên sinh nói:
Hắn tụ vạn vật chi linh, đây là điều mà Tạo Hóa cảnh mới có thể làm được, nhưng hắn có thể dễ dàng đạt tới.
Diệp Huyền trầm giọng:
Tiên sinh muốn nói?
Bạch tiên sinh nói khẽ:
Ngươi rất ưu tú, nhưng có rất nhiều ngươi cũng vô cùng ưu tú, đặc biệt là Ma Kha tộc… đám người đó, thực sự khiến ta kính nể!
Diệp Huyền đầy kinh ngạc:
Ngươi… ngươi kính nể Ma Kha tộc?
Bạch tiên sinh dừng bước, Diệp Huyền mới phát hiện, hai người đã tới trước một ngôi mộ.
Bạch tiên sinh nói:
Trong này, có một tên Ma Kha tộc.
Nói xong, hắn hơi nhẹ giọng:
Năm đó, ta cùng cung chủ, còn có lão Cao cùng nhau tới Ma Kha tộc, trận chiến đó, vốn là chúng ta kém chút hủy Ma Kha tộc… nhưng, chính người trong mộ này đã chặn chúng ta. Trận chiến đó, hắn cùng mười hai chiến tướng Ma Kha tộc, mười hai người cùng với hắn, từng người từng người tự bạo…
Tự bạo!
Diệp Huyền yên lặng, cảm xúc như thủy triều.
Hắn không nhìn thấy tràng cảnh năm đó, nhưng có thể tưởng tượng, Ma Kha tộc năm đó, bi tráng tới chừng nào.
Thương Kiếm tông, cũng từng như thế.
Bạch tiên sinh nói khẽ:
Ma Kha tộc, thứ đáng sợ nhất của bọn hắn là tín niệm, huyết tính.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn Diệp Huyền:
Mà điểm này, cũng là thứ Vị Ương Tinh vực chúng ta thiếu.
Diệp Huyền hơi do dự, nói:
Tiên sinh, ta muốn hỏi một câu ngây ngơ, hai bên không thể cùng ngồi xuống nói chuyện sao?
Bạch tiên sinh mỉm cười:
Không ngây thơ, bởi năm đó chúng ta cũng cùng nghĩ như vậy, đáng tiếc, có một số việc lại nhất định không thể nói.
Diệp Huyền không hiểu:
Vì sao?
Bạch tiên sinh lại nói:
Trên đời này, nhiều chuyện vốn thân bất do kỷ. Mà nhiều khi, cũng không có đúng và sai, chỉ có lập trường khác biệt.
Nói xong, hắn lấy một bình rượu nhẹ nhàng rắc lên mộ, sau đó quay người đi xa.
Diệp Huyền đi theo.
Trên đường, Bạch tiên sinh lại nói:
Ngươi có biết, vì sao rất nhiều thế lực Vị Ương Tinh vực, lại không xuất thủ với ngươi, cướp đoạt bảo vật?
Diệp Huyền lắc đầu.
Bạch tiên sinh nói:
Là cung chủ trấn áp những thế lực kia! Mà nàng để ngươi tới đây, một là bảo vệ ngươi, hai là sợ ngươi ở Vị Ương thành sẽ khơi mào mâu thuẫn các thế lực.
Cung chủ!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Ta không biết nàng!
Bạch tiên sinh cười nói:
Có lẽ nàng biết ngươi!
Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:
Có lẽ vậy!
Bạch tiên sinh tiếp tục đi, mà Diệp Huyền vẫn chậm rãi đi theo.
Một hồi sau, Bạch tiên sinh dừng bước, cười nói:
Kém chút quên việc chính!
Phóng tác: xonevictory
Chương 714: Kiếm Này… Thật Mạnh
Bạch tiên sinh chỉ cây đại thụ ngoài trăm trượng:
Từ đây tới đó chừng trăm trương, cho ta xem, kiếm của ngươi nhanh tới mức nào!
Diệp Huyền hơi trầm ngâm, sau đó nhẹ tay điểm, thoáng cái một mảnh lá cây rơi xuống.
Bạch tiên sinh nói khẽ:
Khí cực hạn, không gian cực hạn… kiếm của ngươi, trong cùng cấp đúng thực rất nhanh, nhưng vẫn chưa đủ, ngươi còn có thể để nó càng nhanh hơn!
Diệp Huyền vội thi lễ:
Mong tiên sinh chỉ giáo!
Bạch tiên sinh nói:
Linh hồn!
Nói xong, hắn nhìn Diệp Huyền:
Trên Lăng Không cảnh là Thần Hợp cảnh, mà cảnh giới này, chú trọng linh hồn cùng tinh thần lực, hai lực lượng này ngươi cũng chỉ mới tiếp xúc, cũng không triệt để hiểu, đúng không?
Diệp Huyền gật đầu, lòng thầm bội phục, đối phương lại có thể liếc mắt nhìn thấu hắn!
Hiện tại, đúng là hắn mới bắt đầu nghiên cứu linh hồn cùng tinh thần lực!
Bạch tiên sinh cười nói:
Tả Thanh kia không nhất định có thiên phú cao hơn ngươi, nhưng hắn có một thứ mà ngươi không có, là từ khi hắn tu luyện, luôn có cường giả Ma Kha tộc giải đáp nghi hoặc cho hắn. Ví như về linh hồn, người thường có thể cần tới ba, năm năm mới hiểu, nhưng hắn có người chỉ bảo, lại chỉ cần một ngày!
Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên đặt tay lên vai Diệp Huyền, sau đó nhẹ nhấc lên, cứ thế nhấc lên, linh hồn Diệp Huyền lập tức rời thân thể!
Diệp Huyền biến thành linh hồn thể, trực tiếp sửng sốt, phải nói là có chút hoảng, bởi hắn phát hiện, bản thân hiện không có bất cứ lực lượng gì!
Bạch tiên sinh nói khẽ:
Trong tình huống bình thường, linh hồn một người sẽ vô cùng yếu ớt, căn bản không thể tùy tiện ly thể, nếu không linh hồn sẽ bị đủ thứ năng lượng trên thế gian này hủy diệt, có điều, ngươi đặc thù hơn, linh hồn ngươi rất mạnh.
Diệp Huyền nhìn Bạch tiên sinh:
Tiên sinh, linh hồn cùng thân thể tách ra, ta…
Bạch tiên sinh nói:
Linh hồn còn là linh hồn, ngươi vẫn là ngươi, năng lực ngươi không mất, ngươi cứ thử xem!
Diệp Huyền khẽ gật, sau đó lòng bàn tay mở ra, một thanh khí kiếm ngưng tụ trong tay, sau đó khí kiếm đột nhiên biến mất, ngoài trăm trượng, đã có một đạo kiếm quang bay ra.
Có điều, lại có chút chậm!
Diệp Huyền nhìn Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh nói khẽ:
Giờ ngươi chỉ dùng linh hồn lực cùng tinh thần lực, bởi vậy tốc độ của nó kém hơn khi thân thể cùng linh hồn ngươi dung hợp. Điều ngươi cần làm hiện tại, chính là tu luyện tinh thần lực của ngươi, tách ra mà tu luyện. Bởi nếu không tách ra, nhục thể của ngươi sẽ chính là hạn chế của tinh thần.
Diệp Huyền nói khẽ:
Ta hiểu.
Bạch tiến inh nói:
Yên tâm tu luyện, ở đây sẽ không có người tới quấy rầy ngươi.
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Diệp Huyền bắt đầu tu luyện.
Bạch tiên sinh đi qua một bên, A Quỷ đã xuất hiện sau lưng hắn.
A Quỷ trầm giọng:
Tiên sinh muốn bồi dưỡng hắn?
Bạch tiên sinh gật đầu:
Chu Sinh Sinh không kém Tả Thanh, nhưng hắn phải đối phó Thiên Sát cùng Địa Sát, nên Tả Thanh này chỉ có thể để hắn tới.
A Quỷ nói:
Còn Mạc Tà…
Bạch tiên sinh nói khẽ:
Người này, ta cũng không thấu.
A Quỷ trầm giọng nói:
Bạch Y với hắn, có mấy phần thắng?
Bạch tiên sinh nói:
Bốn phần, hoặc còn càng thấp hơn!
A Quỷ hơi đổi sắc:
Vì sao?
Bạch tiên sinh nói:
Bởi bên cạnh hắn có một đầu Hắc Kỳ Lân, đầu Yêu thú này, ăn ác niệm, nuốt nhân tâm… chiến lực của nó không yếu hơn một vị Tạo Hóa cảnh, hơn nữa, nó còn đang trong ấu niên kỳ, nếu trưởng thành…
Nói xong, hắn khẽ lắc đầu:
Ta không hiểu, sao hắn có thể thu phục được đầu Yêu thú này.
A Quỷ yên lặng.
Lúc này, Bạch tiên sinh lại nói:
Nếu nàng còn ở đây…
A Quỷ trầm mặc.
Nàng!
Năm đó nàng là yêu nghiệt mạnh nhất Táng Thiên trường thành, dù là vị Họa Sư kia, cũng tán thưởng nàng không thôi, thậm chí còn động ý thu đồ!
Đáng tiếc…
Không cần lo lắng, tin tưởng Bạch Y.
Nói xong, hắn quay người rời đi.
A Quỷ quay đầu nhìn Diệp Huyền đang luyện kiếm:
Vì sao, ta lại càng tin tưởng tiểu tử này hơn…
Nói xong, hắn lắc đầu, quay người rời đi.
…
Diệp Huyền tiếp tục dùng linh hồn lực luyện kiếm, linh hồn ly thể, cảm giác này thực sự không giống bình thường!
Đó là, tinh thần lực cùng linh hồn của hắn còn càng mạnh hơn thân thể!
Nhưng, thực lực tổng hợp lại không bằng!
Hơn nữa, trạng thái không có thân thể này khiến hắn cảm thấy trống rỗng, có chút không vững vàng.
Luyện một hồi, một ý tưởng đột nhiên hiện lên, tay phải mở ra, Trấn Hồn kiếm xuất hiện trong tay.
Nắm chặt Trấn Hồn kiếm, Diệp Huyền lập tức cảm thấy như được uống thuốc an thần, toàn thân trấn định, không chỉ thế, Trấn Hồn kiếm còn không ngừng truyền hồn lực vào trong cơ thể hắn.
Diệp Huyền vội hỏi:
Tiểu Hồn, đây là?
Tiểu Hồn nói:
Tiểu chủ, đây là hồn lực mà ta thôn phệ, chút hồn lực này, có thể cho tiểu chủ sử dụng!
Nghe vậy, Diệp Huyền thoáng ngây người.
Điều này có ý nghĩa gì?
Có ý nghĩa là, hắn có linh hồn lực vô tận để thôn phệ!
Mà thôn phệ đám linh hồn lực này, linh hồn hắn sẽ càng thêm mạnh hơn!
Lúc này, Tiểu Hồn lại nói:
Tiểu chủ chớ nên hấp thu nhiều, đám linh hồn này không tinh khiết, nếu hấp thu nhiều, sẽ khiến tiểu chủ sinh tâm tình tiêu cực, cũng chính là nhân cách phân liệt, khi đó, tình huống sẽ càng thêm nghiêm trọng!
Diệp Huyền hỏi:
Sao lại nghiêm trọng như thế?
Tiểu Hồn hơi yên lặng, nói:
Có thể khiếu tiểu chủ có nhiều tính cánh, nhiều tư tưởng.
Nghe vậy, Diệp Huyền dần nghiêm túc.
Tiểu Hồn lại nói:
Đương nhiên, chỉ cần tiểu chủ tiết chế là được. Với thực lực hiện tại của tiểu chủ, tối đa có thể hấp thu vạn linh hồn, sau khi hấp thu chúng, linh hồn tiểu chủ sẽ càng thêm mạnh hơn. Trừ đó ra, tiểu chủ dùng linh hồn thể để nắm ta, có thể phát huy uy lực của ta càng tốt hơn. Có điều, nếu không có thân thể ký thác, linh hồn của tiểu chủ cũng không quá mạnh, ai, thật là mâu thuẫn!
Diệp Huyền yên lặng, nói:
Có cách nào hoàn mỹ không?
Tiểu Hồn nói:
Có, chính là để linh hồn tiểu chủ tu luyện tới một trình độ nhất định, linh hồn mạnh như thân thể, đạt tới trạng thái cân bằng. Đáng tiếc, tiểu chủ căn bản chưa thể làm được điểm này.
Diệp Huyền nói khẽ:
Không thử một chút, sao biết không được?
Nói xong, Diệp Huyền bắt đầu thôn phệ linh hồn trong kiếm!
Đám linh hồn này, phần lớn từng là kẻ thù của hắn, bởi vậy thôn thì thôn, phệ thì phệ, hắn cũng không có cảm giác tội lỗi!
Đám linh hồn không ngừng bị Diệp Huyền thôn phệ, khiến hắn dần cảm thấy linh hồn bản thân sinh biến hóa, một biến hóa rất nhỏ.
Chừng một hồi sau, thanh âm Tiểu Hồn lại vang lên:
Tiểu chủ, được rồi!
Diệp Huyền vội ngừng lại, tham lam hít một hơi, cảm giác thôn phệ kia thực sự quá mỹ diệu, hắn còn muốn tiếp tục hấp thu, có điều, hắn vẫn phải cưỡng ép bản thân ngừng lại!
Người, thường rất tham lam!
Diệp Huyền đứng lên, tay cầm Trấn Hồn kiếm chém nhanh về trước, không gian như giấy mục, nháy mắt bị xé tan!
Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyền lại thả người nhảy lên, chém xuống một kiếm.
Nhất Kiếm Định Hồn!
Đây là kiếm kỹ của nữ tử váy trắng dạy hắn!
Một kiếm này chém xuống, vô thanh vô tức, không có nửa phần động tĩnh!
Diệp Huyền sửng sốt.
Tiểu Hồn nói khẽ:
Một kiếm này… thật mạnh!
Phóng tác: xonevictory
Chương 715: Bí Thuật
Diệp Huyền sạm mặt lại:
Tiểu Hồn, ngươi chế giễu ta!
Tiểu Hồn nói:
Tiểu chủ, ngươi sai! Đừng thấy kiếm này không chút động tĩnh, đó là do kiếm này của ngươi chỉ nhằm vào linh hồn, nếu trước mặt ngươi có người, vậy thêm đặc tính của ta, có thể, một kiếm định linh hồn đối phương. Một kiếm này, chỉ chém hồn, không chém thể. Kiếm kỹ này cùng ta, quả thực như ông trời tác hợp, coi như đối mặt với Tạo Hóa cảnh, nếu đối phương không toàn lực đề phòng, cũng nhất định bị một kiếm này định hồn!
Diệp Huyền ngây người, nói:
Lợi hại vậy sao?
Tiểu Hồn nói:
Rất lợi hại, người sáng tạo môn kiếm kỹ này, nhất định lợi hại hơn tiểu chủ rất nhiều rất nhiều rất nhiều rất nhiều…
Diệp Huyền vội nói:
Ngừng ngừng ngừng ngừng… chúng ta không thảo luận vấn đề này!
Tiểu Hồn: “…”
Một hồi sau, Diệp Huyền bắt đầu tu luyện, lần này hắn không đơn thuần luyện linh hồn, mà để linh hồn cùng thân thể đồng thời tu luyện!
Thế là, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện: Thân thể cùng linh hồn Diệp Huyền cứ một hồi dung hợp, một hồi lại tách ra, Diệp Huyền như hóa thành hai người…
…
Dưới ánh trăng, Diệp Huyền lẳng lặng tu luyện, sau khi tu luyện linh hồn, hắn mới phát hiện điểm mạnh chân chính của tiểu hòn!
Năng lực sát thương của Tiểu Hồn với linh hồn lực thực sự quá lớn!
Đặc biệt là thêm Nhất Kiếm Định Hồn, có thể nói, hắn có lòng tin thuấn sát một tên Tạo Hóa cảnh!
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không khinh thị bất kỳ ai!
Diệp Huyền càng luyện càng hưng phấn, bởi hắn phát hiện, linh hồn cùng thân thể tách lại hợp, có rất nhiều điểm kỳ diệu.
Ví như, khi hắn bạt kiếm, linh hồn đột nhiên ly thể, vốn là thân thể xuất thủ, lại đột nhiên biến thành linh hồn xuất thủ, tình huống như thế, nhất định có thể đánh cho đối phương trở tay không kịp.
Đương nhiên, cũng có một vấn đề, đó là khi linh hồn ly thể, thân thể phải cẩn thận tránh bị người hủy đi!
Bởi vậy, hắn nhất định phải nhanh, đánh cho đối phương không có sức hoàn thủ!
Nhanh!
Đây là điểm hạch tâm của hắn!
Cứ như vậy, từng ngày trôi qua.
Nửa tháng sau, đã có rất nhiều cường giả tới Táng Thiên trường thành, đều từ Vị Ương Tinh vực tới.
Trừ đó ra, có một người đặc biệt nữa tới.
Chính là Độc Cô Huyên!
Trong sơn mạch, vừa thấy Diệp Huyền, Độc Cô Huyên liền nở nụ cười.
Diệp Huyền đi tới trước mặt Độc Cô Huyên, mỉm cười:
Mẹ!
Tâm kết của hắn, đã sớm được cởi bỏ!
Trên đời này, hắn chỉ còn lại hai thân nhân, một là muội muội, người còn lại, chính là nữ tử trước mắt.
Hắn không muốn vì bản thân tùy hứng, lại làm tổn thương người thân của hắn!
Độc Cô Huyên vuốt nhẹ gương mặt Diệp Huyền, nói khẽ:
Thời gian vừa rồi, chắc con phải chịu khổ nhiều lắm a?
Diệp Huyền cười nói:
Không tính khổ!
Độc Cô Huyên mỉm cười, nói khẽ:
Linh nhi…
Diệp Huyền nói:
Linh nhi đã không sao, giờ đang trong kiếm để tu dưỡng hồn phách!
Độc Cô Huyên khẽ gật:
Ta hiểu, con tiếp tục tu luyện đi!
Diệp Huyền khẽ gật, tiếp tục tu luyện.
Độc Cô Huyên ngồi ở bên, xa xa nhìn Diệp Huyền tu luyện, trên mặt đầy ý cười, như nghĩ tới điều gì, lại thu dần nụ cười, nói khẽ:
Dương, ngươi thấy không? Con chúng ta rất ưu tú…
Nói xong, nàng cầm một viên ngọc bội thanh sắc, cầm ngọc bội trong tay, ánh mắt nàng có chút ngây dại.
Rất lâu sau, Độc Cô Huyên thu ngọc bội, nói khẽ:
Ngươi ở đâu…
Độc Cô Huyên cũng không phát hiện, ngọc bội trong tay nàng đột nhiên khẽ rung động.
…
Táng Thiên trường thành, nơi nào đó trên thành, một nữ tử lặng lặng đứng đó, gió lướt qua, váy dài bay nhẹ, phong thải yểu điệu.
Bên cạnh nàng, còn có một nam tử trung niên.
Người này, chính là Bạch tiên sinh!
Bạch tiên sinh nói khẽ:
Đám dị vực cũng tham gia!
Nữ tử nhìn xa:
Vì hắn sao?
Bạch tiên sinh gật đầu.
Nữ tử nói khẽ:
Hắn thế nào?
Bạch tiên sinh nói:
Thiên phú không tệ, thực lực cũng đã tăng không ít!
Nữ tử khẽ gật, sau đó lại nhìn xa, nơi đó, chính là Ma Kha tộc.
Bạch tiên sinh đột nhiên nói:
Còn Họa Sư?
Nữ tử nói khẽ:
Không có nàng, chúng ta cũng có thể đi.
Bạch tiên sinh khẽ gật:
Bất kể thế nào, cũng là lúc nên kết thúc.
Nữ tử đột nhiên nhìn xuống, bên dưới không xa, một nam tử đang bay tới Táng Thiên trường thành.
Bạch tiên sinh nói:
Dị vực! Hẳn là tới tìm hắn!
Nữ tử khẽ gật, đột nhiên khẽ cau mày, Bạch tiên sinh nhìn xuống dưới, cũng hơi nhíu mày.
Bên dưới, nam tử đi tới dưới tường thành, ngẩng đầu nhìn lên, mỉm cười:
Diệp Huyền có ở đây không?
Thanh âm không lớn, nhưng tựa như mang theo ma lực, cơ hồ toàn bộ Táng Thiên trường thành đều nghe được.
Diệp Huyền cũng nghe!
Trên tường thành, nữ tử không chút biểu tình:
Người này tu luyện thượng cổ bí thuật.
Bạch tiên sinh gật đầu:
Đám dị vực này, thực sự tới!
Rất nhanh, đám người tủa ra trên tường thành.
Lúc này, một bóng người đột nhiên nhảy xuống, người này, chính là Chiến Quân, Chiến Quân đánh giá nhìn người tới, nam tử mặc một bộ vân sắc trường bào rộng thùng thình, trên trường bào, có thêu một số hoa văn lạ mắt.
Nam tử nhìn qua Chiến Quân, lắc đầu:
Ngươi không phải Diệp Huyền!
Chiến Quân lãnh đạm:
Các ngươi xong chưa? Sao cứ nhằm nhằm một người mà đánh? Tới, ta đánh với các ngươi!
Thanh âm vừa dứt, hắn liền muốn xuất thủ, một thanh âm đã đột nhiên vang lên:
Để ta tới!
Chiến Quân nghe tiếng nhìn lại, cách không xa, Diệp Huyền chậm rãi đi tới.
Chiến Quân gật nhẹ:
Cẩn thận chút!
Nói xong, hắn lui qua một bên.
Diệp Huyền nhìn nam tử, nam tử kia cũng mỉm cười:
Nghe nói kiếm của ngươi rất nhanh!
Diệp Huyền không đáp, chân phải khẽ điểm.
Xùy!
Thân hình hắn trực tiếp hóa thành một đạo hắc tuyến, biến mất tại chỗ, nam tử đối diện hơi híp hai mắt, lòng bàn tay mở ra, một tấm phù triện bay ra, sau đó liền hóa thành một tấm chắn kim sắc.
Lúc này, kiếm của Diệp Huyền cũng đã tới.
Oanh!
Tấm chắn rung lên kịch liệt, Diệp Huyền liên tục lui lại!
Nam tử kia lại kết thủ ấn, sau đó đưa hai tay ra ngoài:
Khai Thiên môn!
Thanh âm vừa dứt.
Oanh!
Không gian trước mặt Diệp Huyền đột nhiên nứt ra, trong nháy mắt, vô số Ám năng từ trong trào ra, đám Ám năng này như một cái hắc động, vừa mới hiện đã thôn phệ hết thảy.
Diệp Huyền liên tục lui lại, sau khi lui được trăm trượng, hắn phát hiện, không gian bốn phía hắn đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, vô số Ám năng tụ tới hắn!
Diệp Huyền dừng bước, chân phải điểm nhẹ, Không Gian đạo tắc lặng yên ngưng tụ giữa mi tâm, quát nhẹ:
Đóng!
Thanh âm vừa dứt, đám vết nứt đột nhiên khép lại.
Nhìn thấy cành này, nam tử đối diện hơi nhíu mày, mà lúc này, Diệp Huyền đã đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, ánh mắt nam tử hơi co lại, không chọn chống đỡ, mà nói khẽ:
Thần Hành!
Thanh âm vừa dứt, đã trực tiếp hóa thành một đạo quang mang biến mất.
Diệp Huyền nhíu mày, bởi hiện tại, hắn lại không cảm nhận được đối phương. Đột nhiên, sắc mặt khẽ biến, quay người chém một kiếm, kiếm còn chưa tới, một nắm đấm đã đánh tới ngực hắn.
Ầm!
Diệp Huyền liên tục lùi lại, trước mặt hắn, một tia sáng chợt lóe lên.
Tốc độ thật nhanh!
Diệp Huyền biết bản thân đã không thể tránh khỏi, lập tức đem linh hồn ly thể, lúc này, nắm đấm kia đã kề sát trước ngực hắn, có điều, kiếm của hắn đã chém xuống một cái.
Xùy!
Một cánh tay trực tiếp bay ra!
Ngoài trăm trượng, thân ảnh nam tử kia hiện lên, giờ phút này, sắc mặt hắn đã tái nhợt.
Nơi xa, linh hồn Diệp Huyền đã trở lại trong thân thể, vừa trở lại, khóe miệng đã trào máu tươi. Hắn nhìn về phía nam tử không xa, tốc độ của đối phương thực sự quá nhanh, một kiếm vừa rồi của hắn, vốn là chém về đầu của đối phương, đáng tiếc, lại chỉ chém được một tay!
Trên tường thành, nữ tử nhìn qua Diệp Huyền, nói khẽ:
Thân thể cùng linh hồn tách rời, thú vị!
Bạch tiên sinh nói khẽ:
Đúng vậy!
Nam tử nhìn qua Diệp Huyền, giờ khắc này, ánh mắt hắn đã có chút ngưng trọng. Khẽ yên lặng, hai tay lại nắm chặt:
Thiên Quân!
Thanh âm vừa dứt, hắn đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, đấm ra một quyền!
Quyền xuất!
Oanh!
Không gian bốn phía Diệp Huyền lập tức nổ tung!
Lực lượng thật kinh khủng!
Diệp Huyền thầm giật mình, không dám khinh thường, đột nhiên rút kiếm!
Bạt Kiếm Định Sinh Tử!
Một kiếm chém ra.
Oanh!
Diệp Huyền nháy mắt bị đẩy lui trăm trượng, mà hắn còn chưa dừng lại, nam tử kia đã lần nữa xuất hiện, tiếp đó lại một quyền đập tới.
Quyền này đánh ra, không gian xung quanh Diệp Huyền trực tiếp rạn thành hình mạng nhện!
Muốn lui cũng không được!
Diệp Huyền cũng không có ý lui, bởi đối mặt với một kẻ có tốc độ hơn xa, nếu lui, tất sẽ bị đẩy vào bị đọng. Bởi vậy hắn chọn liều mạng với đối phương!
Diệp Huyền rút kiếm chém xuống, có điều, kiếm này đang chuẩn bị chém tới cổ tay đối phương, linh hồn đột nhiên ly thể, nhìn thấy cảnh này, ánh mắt nam tử đối diện ngưng lại, vội thu quyền, bởi một thanh kiếm đã áp sát mi tâm hắn!
Kiếm dài hơn quyền!
Nếu hắn không thu tay, một quyền của hắn có thể đánh nát thân thể Diệp Huyền, thế nhưng kiếm của Diệp Huyền cũng có thể xuyên qua mi tâm hắn.
Hắn không muốn cùng chết với Diệp Huyền, bởi thực sự không đáng, hắn không chủ tu linh hồn, nếu để Diệp Huyền xuyên mi tâm, rất có thể hắn sẽ chết, mà Diệp Huyền thì nhiều lắm là mất thân thể!
Nam tử thu quyền ngăn kiếm.
Oanh!
Diệp Huyền chém ra một kiếm, nam tử lập tức lui lại.
Trên tường thành, nữ tử đột nhiên lắc đầu:
Người kia thua! Đáng tiếc cho thượng cổ bí thuật!
Bạch tiên sinh nhìn xuống dưới, Diệp Huyền mới chém ra một kiếm, linh hồn lại về lại thân thể, sau đó thân hình hắn đã xuất hiện trước mặt nam tử kia, một kiếm chém xuống.
Nam tử lần nữa giơ tay ngăn cản.
Bành!
Nam tử liên tục lui lại, có điều, lúc này Diệp Huyền đã lại xuất hiện trước mặt hắn, tiếp đó, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm, nam tử biến sắc, đang muốn ngăn cản, đã thấy một đạo kiếm quang yên lặng xuất hiện phía sau.
Xùy!
Kiếm quang nháy mắt xuyên qua mi tâm nam tử!
Thân thể kia cứng đờ tại chỗ!
Diệp Huyền xuất hiện trước mặt nam tử, nam tử kia gắt gao nhìn Diệp Huyền:
Rút kiếm là giả, phi kiếm mới là thật!
Diệp Huyền gật đầu:
Đáp đúng!
Thanh âm vừa dứt, hắn cầm kiếm vẩy ngang.
Xùy!
Đầu của nam tử đối diện trực tiếp bay ra, máu tươi như suối.
Nhìn thấy cảnh này, đám người trên tường thành khẽ nở nụ cười.
Diệp Huyền thu nạp giới trên tay đối phương, trong nạp giới, lại tìm thấy một cuốn cổ thư thật dày, trên cổ thư có bốn chữ: Thượng Cổ Bí Thuật!
Diệp Huyền thu nạp giới, quay người đi lên.
Nhìn thấy cảnh này, đám người trên thành khẽ sửng sốt, Chiến Quân vội vọt tới trước mặt Diệp Huyền:
Diệp huynh, ngươi muốn làm gì?
Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:
Lần nào cũng là bọn hắn tới tìm ta, thực sự khiến người bực bội! Lần này, ta muốn đi tìm bọn hắn!
Chiến Quân ngây người, sau đó giơ ngón cái:
Có dũng khí!
Diệp Huyền cười cười, quay người rời đi, thế nhưng rất nhanh lại trở về.
Chiến Quân không hiểu, hỏi:
Diệp huynh, ngươi?
Diệp Huyền nghiêm mặt:
Quên chữa thương, thương lành lại đi!
Chiến Quân: “…”
Trong ánh mắt cổ quái của Chiến Quân, Diệp Huyền quay người biến mất.
Trên tường thành, nữ tử khẽ nói:
Linh hồn ly thể, phối hợp thân thể… thực sự rất thú vị!
Nói xong, nàng nhìn Bạch tiên sinh:
Là ngươi dạy hắn?
Bạch tiên sinh lắc đầu:
Không hắn!
Nữ tử gật đầu:
Vậy hắn là chính hắn lĩnh ngộ, thực sự có chút ngoài ý liệu của ta.
Nói xong, nàng khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn nơi xa, sau đó lập tức biến mất.
Bạch tiên sinh hơi chút do dự, cuối cùng vẫn không chọn đi theo.
Chỉ một chốc, nữ tử tới cạnh một bờ sông, bên sông, có một nữ tử vác túi đang vẽ tranh trên nước. Trên mặt nước, là một đóa hoa trắng, trắng tinh như tuyết!
Nữ tử này, chính là Họa Sư!
Họa Sư nhìn nữ tử từ xa đi tới, cười nói:
Lại gặp mặt!
Vị Ương Thiên nhìn Họa Sư trước mặt, cuối cùng lại quay người rời đi.
Họa Sư đột nhiên nói:
Không thể nói chuyện với Ma Kha tộc sao?
Vị Ương Thiên cười lạnh:
Nói chuyện? Táng Thiên trường thành có mười vạn tám ngàn bộ thi thể, trong đó có cả bằng hữu của ngươi, ngươi nói ta đi nói chuyện với bọn hắn? Nói cái gì?
Họa Sư nói khẽ:
Sẽ chết càng nhiều hơn!
Vị Ương Thiên nhìn Họa Sư:
Họa Sư, hẳn là ngươi nên đi hỏi đám Ma Kha tộc, xem bọn hắn có muốn nghe ngươi hay không.
Nói xong, nàng quay người biến mất.
Bên sông, Họa Sư khẽ than nhẹ, quay người tiếp tục vẽ tranh. Vẽ vẽ mấy nét, tâm tình như có chút loạn, lập tức vung tay phải.
Oanh!
Nước sông lập tức bốc hơi.
Họa Sư nhún vai, quay người rời đi.
…
Táng Thiên trường thành, trong thạch thất, Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất.
Chữa thương!
Diệp Huyền trở lại trong thạch thất của Chiến Quân, bắt đầu chữa thương.
Mà trong đầu hắn, lại hồi tưởng lại tình cảnh chiến đấu vừa rồi.
Thượng Cổ Bí Thuật!
Hắn biết, thứ đối phương thi triển là Thượng Cổ Bí Thuật, không thể không nói, loại bí thuật này thực sự có chút khủng bố, đặc biệt là tốc độ, nhanh tới mức chỉ hai chữ kinh khủng cũng chưa thể hình dung.
Có thể nói, tốc độ của đối phương, không kém hơn tốc độ phi kiếm của hắn là bao!
Nếu như không phải hắn lĩnh ngộ linh hồn nhất kiếm, hắn tuyệt đối không làm gì được đối phương!
Mạnh!
Đối thủ càng lúc càng mạnh hơn!
Lúc này, thanh âm Tiểu Hồn đột nhiên vang lên:
Tiểu chủ, có thể cho ta xem bản Thượng Cổ Bí Thuật Kia cho ta xem một chút không?
Diệp Huyền nói:
Đương nhiên có thể!
Nói xong, hắn cầm bản cổ thư kia cho Tiểu Hồn, một hồi sau, Tiểu Hồn trầm giọng nói:
Cái này căn bản không phải Thượng Cổ Bí Thuật, chỉ có thể tính là bí thuật bình thường, Thượng Cổ Bí Thuật chân chính có thể dẫ động Thiên Địa chi khí, Tinh Hà chi nguyên, thi triển ra đã có thể tùy ý phá hủy một tiểu thế giới. Mà thứ trước mắt, chỉ có thể coi là bí thuật.
Diệp Huyền vội nói:
Tiểu Hồn, ngươi có biết phương pháp tu luyện Thượng Cổ Bí Thuật?
Tiểu Hồn:
Không biết!
Diệp Huyền: “…”
Tiểu Hồn lại nói:
Thượng Cổ Bí Thuật hết sức quỷ hiếm, người thường khó mà thu được! Dù ta có địa vị không thấp trong Minh tộc, có thể tư cách thu được, nhưng ta là một thanh kiếm, cần bí thuật này làm gì? Bởi vậy, ta cũng không có, hì hì!
Phóng tác: xonevictory
Chương 716: Mạc Tà
Diệp Huyền sạm mặt lại, “Hì hi” là có ý gì?
Tiểu Hồn nói:
Tiểu chủ, nếu ngươi luyện thành bí thuật này, như vậy sẽ có tác dụng rất lớn. Ví như, tốc độ phi kiếm của ngươi sẽ lần nữa tăng lên gấp bội!
Diệp Huyền trầm giọng:
Có phản phệ không?
Tiểu Hồn nói:
Đương nhiên là có, bí thuật cấp thấp này thường mang tới phản phệ cực lớn, nếu ngươi thi triển bí thuật, thân thể sẽ trở nên cực suy yếu, lúc đó, ngươi chẳng khác nào người thường!
Diệp Huyền yên lặng, quả nhiên thứ này sẽ để lại di chứng, bởi vừa rồi, thực lực của nam tử kia tăng lên quá kinh khủng, căn bản không bình thường.
Tiểu Hồn lại nói:
Loại bị thuật này, thường để dùng bảo mệnh, mà người vừa rồi, vì có thể chất đặc thù, nên phản phệ cũng được hạn chế, còn nếu tiểu chủ luyện nó, nhớ là chớ tùy tiện thi triển.
Diệp Huyền trầm giọng:
Thể chất ta rất bình thường sao?
Tiểu Hồn nói:
Không phải bình thường, là là vô cùng bình thường!
Diệp Huyền lập tức sạm mặt lại, hắn phát hiện, Tiểu Hồn này thực sự sẽ không đùa!
Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyền lại hơi nhíu mày.
Bởi hắn nhỡ rõ, lần đầu gặp nữ tử váy trắng, nử tử váy trắng đã nói hắn là Tiên Thiên Đạo Thể… mặc dù hắn không biết nó là thể chất gì, nhưng hẳn cũng là thể chất đặc thù, sao có thể vô cùng bình thường như Tiểu Hồn nói?
Hơn nữa, một đường tới đây, chưa có ai nói thể chất không tệ!
Chẳng lẽ, nữ tử váy trắng ẩn giấu thể chất của hắn đi?
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền thầm khẳng định!
Không tiếp tục nói với kẻ khô khan như Tiểu Hồn, hắn bắt đầu tiếp tục chữa thương.
Còn chuyện bí thuật, hắn quyết định cứ tạm để đó đã, bởi tham thì thâm, hiện hắn cần luyện lợi dụng linh hồn cho tốt.
Chừng một hồi sau, thương thế của Diệp Huyền đã dần khôi phục, tiếp đó, hắn trực tiếp rời thạch thất, sau đó rời Táng Thiên trường thành, tới thẳng Ma Kha tộc!
Lần nào cũng là người khác tới tìm hắn, thực sự khiến hắn rất khó chịu!
Hơn nữa, hiện hắn rất khát vọng chiến đấu!
Chỉ có chiến đấu, mới có thể để hắn tìm được thiếu sót của bản thân, cũng chỉ có như vậy, hắn mới có thể tăng thực lực của bản thân!
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn, người tới chính là Chiến Quân.
Chiến Quân nhìn Diệp Huyền:
Ngươi muốn đi Ma Kha tộc?
Diệp Huyền gật đầu.
Chiến Quân hỏi:
Ngươi biết Ma Kha tộc ở đâu không?
Diệp Huyền lắc đầu.
Chiến Quân cười nói:
Ta dẫn ngươi đi!
Diệp Huyền nhìn Chiến Quân:
Ta muốn đi Ma Kha tộc!
Chiến Quân nói:
Ngươi đi Ma Kha tộc, chẳng lẽ ta không thể đi theo? Đi thôi, nếu chúng ta tới đơn đấu, Ma Kha tộc sẽ không quần ẩu!
Diệp Huyền nghĩ một chút, nói:
Đi!
Nghe vậy, Chiến Quân khẽ nhếch miệng cười:
Đi!
Quên ta sao?
Một thanh âm từ sau truyền tới.
Hai người theo tiếng nhìn lại, người tới, chính là tên trọc!
Tên trọc đi tới trước mặt hai người, cười nói:
Quên ta sao?
Diệp Huyền cười nói:
Sao có thể? Đi thôi! Đi Ma Kha tộc, để ta xem thiên tài Ma Kha tộc thế nào!
Nói xong, ba người nhanh chóng biến mất.
Ngay khi ba người biến mất, A Quỷ cùng Bạch tiên sinh đột nhiên xuất hiện.
A Quỷ nói:
Không ngăn cản?
Bạch tiên sinh nói khẽ:
Ngăn cản làm gì? Ma Kha tộc cùng đám dị vực dám tới chỗ chúng ta, vì sao người của chúng ta không thể tới chỗ boinj hắn?
A Quỷ trầm giọng nói:
Tiểu tử kia thực sự có chút bạo tính.
Bạch tiên sinh gật đầu:
Đúng vậy, nhưng còn hơn là nhút nhát, nếu gặp hắn sớm một chút, tiến hành bồi dưỡng cẩn thận, thực lực của hắn không nhất định yếu hơn Bạch Y.
A Quỷ muốn nói lại thôi.
Bạch tiên sinh cười hỏi:
Ngươi muốn nói gì?
A Quỷ nói khẽ:
Tiểu tử này rất xảo quyệt, không giống Kiếm tu bình thường, nếu liều mạng, vẫn sẽ rất lợi hại.
Bạch tiên sinh cười nói:
Ngươi muốn nói cái gì?
A Quỷ trầm giọng:
Tiên sinh, theo ta được biết, rất nhiều thế lực Vị Ương Tinh vực có ý đồ với hắn, hy vọng hắn lấy món chí bảo kia ra đối kháng với Ma Kha tộc.
Bạch tiên sinh gật đầu:
Vậy sao?!
A Quỷ nhìn Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh nói khẽ:
Bọn hắn hy vọng để cung chủ ra mặt!
A Quỷ hỏi:
Ý cung chủ thế nào?
Bạch tiên sinh nói khẽ:
Cung chủ còn chưa quyết định!
A Quỷ sầm mặt lại:
Nếu cung chủ muốn xuất thủ với món chí bảo kia, như vậy có nghĩa là hắn chết chắc, đúng không?
Bạch tiên sinh gật đầu.
A Quỷ đang muốn nói, Bạch tiên sinh nói khẽ:
Yên tâm đi! Ngươi nghĩ xem, với ngạo khí của cung chủ, nàng sao có thể cướp đoạt bảo vật của tiểu tử kia? Hơn nữa, cung chủ cũng hiểu rõ, món chí bảo kia tự nguyện đi theo tiểu tử kia, nếu không hắn sao có thể hàng phục được? Hơn nữa, chí bảo như thế tự mang đại nhân quản, người ngoài lấy được, nói không chừng sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Nói xong, hắn nhìn A Quỷ:
Tuy cung chủ không có ý cướp đoạt món bảo vật kia, nhưng sợ sẽ có một số kẻ muốn tiền trảm hậu tấu…
A Quỷ trầm giọng:
Bọn hắn dám?
Bạch tiên sinh nói khẽ:
Bọn hắn nghĩ, nếu tiểu tử kia chết, cung chủ sẽ không vì một người chết mà trả thù bọn hắn! Thiên tài đã chết, không phải là thiên tài, không có bất cứ giá trị, hiểu chưa?
A Quỷ yên lặng.
Bạch tiên sinh nói:
Trong thời gian này, ngươi âm thầm đi theo hắn, tránh cho có kẻ làm chuyện ngu xuẩn.
A Quỷ khẽ gật đầu, lặng yên rời đi.
Bạch tiên sinh trầm mặc một hồi, sau đó quay người nhìn xa, nơi đó, một nam tử trung niên mặc hắc bào đi tới.
Nam tử mặc hắc bào cười nói:
Lão Bạch, đã lâu không gặp.
Nói xong, hắn vung tay phải, một cái bàn xuất hiện trước mặt hai người, trên bàn còn có một bầu rượu và hai cái chén.
Bạch tiên sinh lãnh đạm nói:
Nghe nói ngươi đi dị vực.
Nam tử mặc hắc bào khẽ gật:
Đi dị vực, không thể không nói, dị vực có mấy lão quái vật vô cùng cường đại.
Nói xong, hắn cầm chén rượu đưa lên với Bạch tiên sinh.
Bạch tiên sinh cũng cầm chén rượu lên, hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Nam tử trung niên cười ha ha một tiếng, nói:
Đã lâu không giao thủ với ngươi, hôm nay thử hai chiêu chứ?
Bạch tiên sinh lãnh đạm nói:
Không vội, nhanh thôi sẽ có cơ hội khác, không phải sao?
Nam tử trung niên cười nói:
Cũng đúng, chẳng mấy chốc sẽ có cơ hội trạnh tài!
Nói xong, hắn nhìn qua hướng Ma Kha tộc:
Tiểu oa nhi kia là đệ tử của ngươi?
Bạch tiên sinh lắc đầu.
Nam tử trung niên nói:
Có thể đánh Tả Thanh thành như vậy, ghê ghớm a!
Bạch tiên sinh nói:
Mạc Tiêu, Ma Kha tộc ngươi âm thầm bồi dưỡng không ít thiên tài, đầu tiên là Thiên Sát Địa Sát, sau là tả thành… còn cả Mạc Tà!
Mạc Tiêu mỉm cười:
Ngươi đã gặp hắn rồi?
Bạch tiên sinh gật đầu.
Mạc Tiêu cười nói:
Rất không tệ chứ? Ta có thể nói cho ngươi biết, hắn gần như được coi là nhân vật kiệt xuất nhất chỉ dưới vị tộc trưởng năm đó. Không đúng, cho dù là vị kia, cũng không nhất định có thể tốt hơn hắn!
Nói tới đây, hắn nhìn Bạch tiên sinh:
Kỳ thực, nếu vị đồ đệ kia của ngươi vẫn còn, hẳn là có thể tranh cao thấp với Mạc Tà, đáng tiếc…
Sắc mặt Bạch tiên sinh trở nên có chút khó coi.
Lúc này, Mạc Tiêu lại cười ha ha:
Được được, không nhắc tới nàng nữa! Hôm nào rảnh lại mời ngươi một chén!
Nói xong, hắn quay ngưởi rời đi.
Bạch tiên sinh yên lặng thật lâu, ngồi nguyên tại chỗ, cũng không rời đi.
Phóng tác: xonevictory
Chương 717: Còn Ai Không?!
Ba người Diệp Huyền xuyên qua bình nguyên mờ mịt, rất nhanh đã gặp một cái Đại hạp cốc, hai bên vách núi tựa như hai cánh cửa lớn mở ra, bên trong, có thể mơ hồ nhìn thấy một cung điện to lớn.
Diệp Huyền nhìn cung điện, nói khẽ:
Ma Kha tộc?
Chiến Quân gật đầu:
Có điều đây hẳn không phải nơi ở của bọn hắn, bọn hắn ở đâu, khả năng chỉ có cung chủ mới biết.
Tên trọc nói khẽ:
Mặc dù là địch, nhưng không thể không nói, bộ tộc này thực sự khiến người kính nể, bởi theo ta thấy từ trước tới giờ, chưa từng thấy kẻ nào trong số bọn họ sợ chết!
Diệp Huyền cười nói:
Đi thôi!
Rất nhanh, ba người đã tới trong hạp cốc.
Trên đường đi, Diệp Huyền phát hiện mấy đạo thần thức quét qua người ba bọn hắn, nhưng cũng không có ai xuất hiện ngăn cản!
Dưới hẻm núi, Diệp Huyền nhìn về nơi xa, mỉm cười:
Muốn chết!
Tiếng như sấm, chấn thiên động địa.
Muốn chết!
Chiến Quân có chút co rút khóe miệng:
Diệp huynh, có phải quá phách lối hay không?
Diệp Huyền nghiêm mặc nói:
Trước khi đánh phải lấy khí thế đã, hiểu chưa?
Khí thế!
Chiến Quân nghĩ nghĩ một hồi, nói:
Có vẻ cũng đúng…
Trên đỉnh núi, một nam tử đột nhiên xuất hiện, bên cạnh, còn có một đầu Hắc Kỳ Lân.
Hắc Kỳ Lân nhìn xuống ba người Diệp Huyền, trong mắt đầy lệ khí, tựa như bất cứ lúc nào cũng hằm hè lao xuống, nam tử vuốt nhẹ đầu nó, nó lập tức nằm sấp xuống dưới.
Nam tử mỉm cười, sau đó nhìn Diệp Huyền bên dưới, nói khẽ:
Kiếm tu sao?
Lúc này, Tả Thanh cùng Thiên Sát Địa Sát cũng xuất hiện, trừ đó ra, còn có một nữ tử, nữ tử tóc ngắn huyết hồng, ánh mắt như đao, vô cùng lạnh lẽo.
Tả Thanh nói khẽ:
ta xuống chiếu cố hắn?
Mạc Tà lăc đầu, quay đầu nhìn về đối diện, đối diện cũng có ba người, hai nam một nữ, đứng đầu là một tên nam tử mặc hắc bào, chung quanh tản ra một cỗ khí tức quỷ dị.
Nữ tử xích phát phía sau lạnh lùng:
Ta không thích đám gia hỏa dị vực này!
Thiên Sát nói:
Ta cũng không thích.
Tả Thanh lắc đầu cười một tiếng, không nói.
Mạc Tà nói khẽ:
Giao tên Kiếm tu cho bọn hắn đi!
Nữ tử xích phát hừ lạnh:
Trên người tên Kiếm tu kia có chí bảo, sao phải nhường bọn hắn?
Mạc Tà nhìn lại, cười nói:
A Phượng, ngươi cảm thấy chí bảo kia quan trọng, hay là đại sự gia tộc mới là việc lớn?
Nữ tử tên A Phượng trầm giọng:
Ma Kha tộc chúng ta, không cần dựa vào người gnoài!
Mạc Tà nói khẽ:
Cần!
Đám người cùng nhìn Mạc Tà, Mạc Tà nói:
Thế nhân chỉ biết vị cung chủ Vị Ương cung kia cử thế vô địch, kỳ thực, ở Vị Ương Tinh vực còn một người khác, cũng rất lợi hại.
A Phượng hỏi:
Là ai?
Mạc Tà nói khẽ:
Họa Sư, nếu tộc ta muốn triệt để chiếm lĩnh Vị Ương Tinh vực, nhất định phải đánh bại hai người, một là Vị Ương cung chủ, người còn lại là Họa Sư này!
A Phượng không chút biểu tình:
Chẳng qua các nàng sinh sớm hơn chúng ta thôi, nếu như cùng thời, chúng ta lại sợ gì?
Mạc Tà cười nói:
Ngươi nói… cũng không phải không có đạo ký!
Tả Thanh đột nhiên nói:
Bọn hắn xuất thủ rồi!
Đám người nhìn lại, một tên nam tử đã xuất hiện trước mặt ba người Diệp Huyền.
Có điều, không phải tên hắc bào cầm đầu, mà là một tên nam tử dùng thương.
Nam tử cầm trường thương đi tới trước mặt ba người Diệp Huyền, Chiến Quân cùng tên trọc cùng lui sang một bên.
Nam tử kia đột nhiên xuất thương, thương nhanh như điện, trực chỉ mi tâm Diệp Huyền!
Ngay khi trường thương của hắn chỉ còn cách Diệp Huyền vài tấc, Diệp Huyền đột nhiên nghiêng ngời, sau đó bước nhanh về phía dưới, cùng lúc lại rút kiếm chém.
Ông!
Tiếng kiếm minh vang vọng.
Một kiếm chém xuống, nam tử đối diện khẽ điểm chân, thân hình nhanh chóng lui lại, kiếm của Diệp Huyền chém vào không khí, mà lúc này, nam tử cầm thương lại thả người nhảy lên, đập mạnh một thương, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã tới đỉnh đầu Diệp Huyền!
Diệp Huyền nghiêng người lóe lên, nam tử đập trượt, thế nhưng lại nhanh chóng đổi tay, trường thương lại đập tới Diệp Huyền.
Diệp Huyền huy kiếm chặn lại.
Ầm!
Một thương đập tới, Diệp Huyền liên tục lùi lại, mà nam tử kia muốn thừa thắng xông lên, đúng lúc này, sắc mặt hắn chợt biến, bản năng giơ thương chặn ngang.
Oanh!
Một tiếng bạo tạc vang vọng, nam tử lập tức bị đánh lui!
Mà hắn còn chưa dừng lại, Diệp Huyền đã xuất hiên ngay trước mặt hắn, Diệp Huyền chém xuống một kiếm.
Ánh mắt nam tử hơi co lại, tay phải cầm thương đột nhiên cấm xuống đất.
Oanh!
Đại địa rung lên, một cỗ thương thế cường đại phóng ra, trực tiếp áp tới Diệp Huyền, cùng lúc đó, hắn đưa chân đạp sau, đâm ra một thương!
Xùy!
Nơi mũi thương xuyên qua, không gian trực tiếp bị xé toạc!
Lần này, Diệp Huyền không né, trường thương tới trước mặt, hắn cũng đã chém ra một kiếm.
Cây kim đấu với cọng râu!
Mũi thương cùng lưỡi kiếm va chạm…
Oanh!
Một tiếng bạo tạc ầm ầm vang, cùng lúc đó, hai người liên lục lui về sau, thế nhưng rất nhanh đã lần nữa vọt tới.
Trên đỉnh núi, Mạc Tà nói khẽ:
Hắn đang luyện!
Tả Thanh gật đầu:
Ngươi thấy hắn thế nào?
Mạc Tà cười nói:
Chưa từng thấy thực lực chân thực của hắn, không đánh giá!
Nói xong, hắn nhìn Tả Thanh:
Ngươi từng giao thủ với hắn, cảm thấy hắn thế nào?
Tả Thanh yên lặng, nói:
Kiếm của hắn rất nhanh.
Mạc Tà cười nói:
Không còn gì khác sao?
Tả Thanh cười khẽ:
Như vậy đủ rồi.
Mạc Tà khẽ gật:
Cũng đúng.
Nói xong, hắn lại nhìn xuống Diệp Huyền, nói khẽ:
Kỳ thực, ta cũng muốn xem nữ tử danh xưng vô địch năm đó.
Nghe vậy, Thiên Sát ở bên lập tức biến sắc.
Mạc Tà nói:
Thiên Sát, ta cùng Tả Thanh, A Phượng năm đó đề tu luyện ở ngoài, chỉ có ngươi mới từng tiếp xúc với nàng, nàng là người thế nào?
Thiên Sát trầm mặc một hồi, nói:
Là một người khiến ta e ngại!
Mạc Tà cười khẽ:
Thực sự đáng tiếc!
Thiên Sát lắc đầu, không nói.
Rất nhanh, từng tiếng nổ vang truyền tới, Diệp Huyền cùng nam tử cầm thương đã chiến đấu tới cao trào. Mà nhìn chiến cuộc hiện tại, hẳn là bất phân cao thấp.
Oanh!
Lúc này, Diệp Huyền cùng nam tử cầm thương đột nhiên điểm ra!
Nam tử cầm thương dừng lại, nhìn Diệp Huyền cách không xa, thần sắc âm lãnh tới cực điểm:
Ngươi lấy ta để luyện kiếm?!
Diệp Huyền nói:
Ngươi không ngại chứ?
Nam tử cầm thương gắt gao nhìn Diệp Huyền:
Ta rất ngại!
Thanh âm vừa dứt, trường thương trong tay hắn đột nhiên rung lên kịch liệt, tựa như muốn xuất đại chiêu, mà đúng lúc này, một đạo kiếm quanh mảnh tới mức khó thể phát hiện lóe lên!
Nhìn thấy cảnh này, nam tử cầm thương khẽ biến sắc, vội đứng lại, cầm trường thương chặn ngang!
Oanh!
Nam tử cầm thương liên tục lui lại, vừa lui một cái, đã trực tiếp lui ra mấy chục trượng. Hắn còn chưa dừng lại, Diệp Huyền đã xuất hiện, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm, nam tử cầm thương biến sắc, đang muốn phản kích, một đạo kiếm quang đã lặng yên xuyên qua mi tâm hắn.
Xùy!
Thân thể nam tử cầm thương cứng lại, mà giờ khắc này, hắn mới phát hiện Diệp Huyền căn bản không rút kiếm.
Giờ khắc này, hắn mới hiểu, rút kiếm là giả, phi kiếm mới là thật!
Diệp Huyền rút nạp giới trên tay nam tử cầm thương, sau đó ngẩng đầu nhìn lên:
Còn ai không?
Phóng tác: xonevictory
Chương 718: Linh Hồn Cùng Thân Thể
Trên đỉnh núi, Mạc Tà cười nói:
Thú vị!
Tả Thanh trầm giọng:
Kiếm của hắn lại nhanh hơn trước!
Phía sau, A Phượng đột nhiên nói:
Ta đi!
Nói xong, nàng muốn đi xuống, có điều lại bị Mạc Tà ngăn lại.
A Phượng nhìn Mạc Tà:
Mạc Tà, ta không muốn thấy đám Vị Ương Tinh vực lớn lối như thế.
Mạc Tà nói khẽ:
Lui ra!
Nữ tử tên A Phượng hừ lạnh, quay người rời đi.
Tả Thanh lắc đầu cười nhẹ:
Quá nóng nảy!
Mạc Tà nhìn về đối diện, trên đỉnh núi kia, nam tử mặc hắc bào cùng nữ tử phía sau hắn vẫn chưa động.
Mạc Tà cười nói:
Nam Ly huynh, nếu ngươi không động thủ. Ma Kha tộc ta sẽ ra tay nha, lúc đó, đồ trên người hắn cũng là đồ của Ma Kha tộc ta!
Đối diện, nam tử mặc hắc bào nhìn Mạc Tà, không nói, một hồi sau đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện đã đứng trước mặt Diệp Huyền.
Thấy nam tử mặc hắc bào xuất thủ, Diệp Huyền khẽ rung động, thầm đề phòng.
Nam tử mặc hắc bào nói khẽ:
Để ta xem xem, kiếm của ngươi có thể nhanh tới mức nào!
Thanh âm vừa dứt, hắn đã đột nhiên biến mất.
Xùy!
Tiếng xé rách vang lên.
Thân thể xé rách không gian!
Không gian trước mặt Diệp Huyền nổ tung, vô cùng dọa người!
Cường giả!
Người trong nghề vừa xuất thủ, liền biết được hay không!
Đối mặt nam tử mặc hắc bào, Diệp Huyền không dám khinh thị, chân phải đột nhiên giẫm một cái, thân hình hóa thành một đạo kiếm quang bắn ra.
Oanh!
Một tiếng bạo tạc ầm ầm vang vọng.
Một bóng người bay ngược ra.
Chính là Diệp Huyền!
Diệp Huyền bị đánh lui trăm trượng, mà hắn còn chưa dừng lại, nam tử mặc hắc bào đã lần nữa xuất hiện, Diệp Huyền đấm ra một kiếm, nam tử mặc hắc bào không tránh không né, mặc cho Diệp Huyền chém tới một kiếm.
Oanh!
Kiếm rung lên kịch liệt, nam tử mặc hắc bào không chút hề hấn, không chỉ thế, nắm đấm của hắn đã đánh tới bụng Diệp Huyền.
Ầm!
Diệp Huyền lần nữa bị đánh bay!
Bên dưới, nam tử mặc hắc bào nắm chặt nắm đấm, cách không đánh tới Diệp Huyền:
Không Gian toái!
Một quyền đánh ra!
Không gian trước mặt Diệp Huyền lập tức nổ tung.
Oanh!
Diệp Huyền lần nữa bị chấn bay trăm trượng!
Hắn vừa dừng lịa, nam tử mặc hắc bào đột nhiên thả người nhảy lên, nhảy cao trăm trượng, tay phải đột nhiên mở ra, không gian trong phạm vi vạn trượng đột nhiên rung lên kịch liệt.
Hai mắt nam tử mặc hắc bào chậm rãi khép lại, yên lặng, đột nhiên vỗ ra một chưởng.
Oanh!
Thiên địa rung lên kịch liệt, không gian vạn trượng nháy mắt rạn nứt!
Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng cường đại từ trong không gian vẩy ra, bắn thẳng tới Diệp Huyền!
Lực lượng mạnh mẽ, tựa như hủy thiên diệt địa!
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu, hai tay nắm kiếm, lại rút kiếm chém tới!
Ngay khi hắn rút kiếm chém, linh hồn hắn đột nhiên ly thể, linh hồn cũng rút kiếm chém…
Cảnh thượng vô cùng quỷ dị…
Bởi hiện tại, thân thể cùng linh hồn Diệp Huyền đều xuất kiếm!
Nhìn thấy cảnh này, đám Mạc Tà đột nhiên khẽ nhíu mày.
Phóng tác: xonevictory
Chương 719: So Trang Bị?
Thân thể Diệp Huyền cùng linh hồn của hắn gần như đồng thời xuất kiếm, mà hai kiếm hạ xuống, lại tựa như một kiếm!
Chém ra một kiếm!
Một cỗ kiếm thế cường đại bức ngừng tới cỗ lực lượng kia, chớp mắt yên lặng…
Oanh!
Cỗ lực lượng kia nháy mắt tan vỡ!
Một đạo kiếm quang phóng lên, bức thẳng tới nam tử mặc hắc bào.
Trên không, nam tử mặc hắc bào nắm chắc thành quyền, đánh xuống.
Oanh!
Thiên địa rung lên, nam tử mặc hắc bào lui lại mấy chục trượng, mà lúc này, hắn đột nhiên hơi híp mắt, hai tay đưa trước chặn lại!
Một đạo kiếm quang đã bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn.
Ầm!
Hai tay nam tử mặc hắc bào rung lên, thân hình liên tục lui về sau, mà hắn vừa lui, một đạo kiếm quang khác đã chém tới!
Nhanh!
Nam tử mặc hắc bào đánh ra một quyền!
Oanh!
Quyền thế mạnh mẽ lập tức đánh nát kiếm quang, nhưng, đã lại có một đạo kiếm quang khác nữa chém tới!
Cơ hồ nối liền không khe hở!
Nam tử mặc hắc bào cũng không kịp xuất quyền thứ hai, trực tiếp bị kiếm này chém lên ngực.
Oanh!
Thân hình nam tử mặc hắc bào lập tức bại đánh bay ra trăm trượng!
Mà vừa dừng lại, nam tử mặc hắc bào đột nhiên đưa hai tay giơ lên:
Ngự!
Thanh âm vừa dứt, một vòng sáng đột nhiên xuất hiện bao lấy hắn!
Lúc này, từng đạo kiếm quang cũng lặng yên đánh tới.
Ầm ầm ầm ầm ầm oanh!
Từng tiếng nổ lớn không ngừng vang vọng.
Vô số kiếm qunag tựa như cuồng phòng vũ bão không ngừng đánh tới hộ thuẫn, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Trên đỉnh núi, thần sắc Tả Thanh có chút âm u.
Mạc Tà cũng yên lặng không nói.
Một hồi sau, Tả Thanh nói khẽ:
Tốc độ cùng uy lực này… nếu trong quần chiến, hắn lại ở ẩn thân ám sát, hậu quả vô cùng kinh khủng!
Mạc Tà khẽ gật đầu.
Diệp Huyền đang đơn đấu cùng nam tử mặc hắc bào kia, bởi vậy uy lực lộ ra còn không quá khủng bố, vì đây là Minh kiếm! Một khi quần chiến, Diệp Huyền ẩn thân ám sát, như vậy thực sự không mấy người tránh được!
Dù là Tả Thanh, cũng vô cùng kiêng kỵ!
Nếu đánh trực diện với Diệp Huyền, hắn không sợ, nhưng nếu Diệp Huyền ẩn thân đánh lén, hắn không thể không đề phòng!
Lúc này, Mạc Tà nói khẽ:
Có nắm chắc đối phó hắn không?
Tả Thanh trầm giọng:
Ta chỉ có thể chặn được hắn!
Mạc Tà khẽ gật:
Đủ rồi!
Tả Thanh nhìn Mạc Tà:
Đám dị vực không giải quyết được hắn?
Mạc Tà nói khẽ:
Phải xem bọn hắn có dốc hết vốn liếng hay không.
Bên dưới, Diệp Huyền đột nhiên vọt tới trước mặt nam tử mặc hắc bào, đám phi kiếm kia vẫn chưa hề dừng lại!
Diệp Huyền vừa tới trước mặt đối phương, lập tức chém ra một kiếm.
Oanh!
Quang mạc quanh thân nam tử lập tức vỡ tan!
Mà lúc này, hắn cũng đánh một quyền tới trước mặt Diệp Huyền!
Diệp Huyền không né không tránh, đâm ra một kiếm.
Oanh!
Hai người liên tục lui lại, nhưng trong lúc Diệp Huyền lui, đã lại có vô số phi kiếm chém lên người nam tử mặc hắc bào.
Ầm ầm ầm ầm!
Nam tử mặc hắc bào liên tục lui lại, vừa lui, đã trọn vẹn mấy trăm trượng!
Hắn vừa dừng lại, áo bào đã ầm ầm vỡ vụn, dưới áo bào, lộ ra một bộ hắc giáp!
Bảo vật cấp Tạo Hóa cảnh!
Nơi xa, Diệp Huyền thơ ra một hơi:
Chơi trang bị sao?!
Cho tới hiện tại, hắn đều không muốn tùy tiện dùng Trấn Hồn kiếm!
Không phải tự đại, mà là hắn không muốn bản thân ỷ lại vào ngoại vật, bởi Trấn Hồn kiếm quá mạnh, và cũng không phải lực lượng của hắn. Đương nhiên, nếu người khác dùng ngoại vật, vậy hắn cũng không ngu tới mức không dùng!
Nơi xa, nam tử mặc hắc bào, không, mặc hắc giáp nhìn chằm chằm Diệp Huyền:
Là ta đánh giá thấp ngươi!
Diệp Huyền lau máu nơi khóe miệng, nhếch miệng:
Tới, tiếp tục chiến!
Phóng tác: xonevictory
Chương 720: Thương Thảo
Thanh âm vừa dứt, hắn trực tiếp cầm kiếm vọt tới.
Chiến!
Hiện hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là chiến cho thống khoái! Bởi hắn phát hiện, hắn có chút thích cảm giác chiến đấu như này!
Thấy Diệp Huyền rút kiếm vọt tới, nam tử mặc hắc giáp lập tức trở nên dữ tợn, hắn đang muốn xuất thủ, đã thấy một đạo kiếm quang chém tới.
Ánh mắt nam tử mặc hắc giáp hơi co lại, đưa tay đánh ra một quyền.
Quyền xuất, tựa như Giang Hà vỡ đập, một cỗ lực lượng cường đại nháy mắt đánh nát kiếm quang!
Mà lúc này, lại một đạo kiếm quang xuất hiện, hắn đã không kịp xuất quyền thứ hai, thế nên lập tức đưa tay chặn ngang.
Ầm!
Kiếm của Diệp Huyền chém lên tay đối phương, người sau lập tức bị đánh lui, mà lúc này, một đạo kiếm quang chém tới, một kiếm này cực nhanh, hắn còn chưa kịp ứng đối, kiếm qunag đã chém lên người hắn.
Ầm!
Kiếm quang vỡ nát, nam tử mặc hắc giáp lần nữa lui lại, trực tiếp lui xa trăm trượng. Mà hắn còn chưa dừng lại, Diệp Huyền đã lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, nam tử mặc hắc giáp đột nhiên đưa tay hợp lại, gầm thét:
Ngự!
Thanh âm vừa dứt, không gian trước mặt hắn đột nhiên áp súc, tạp thành một tấm không gian chi bích thật dày.
Diệp Huyền trực tiếp chém lên không gian chi bích, không gian chi bích đột nhiên rung lên, cánh tay Diệp Huyền tê dại, khi hắn xuất thủ lần nữa, nam tử mặc hắc giáp đã lui hơn hai trăm trượng.
Ngoài ba trăm trượng trượng, tốc độ phi kiếm của hắn sẽ không thể duy trì được cực hạn!
Diệp Huyền ngừng lại, nam tử mặc hắc giáp lau máu nơi khóe miệng, hắn gắt gao nhìn Diệp Huyền, tay phải nắm thật chặt.
Diệp Huyền cười nói:
Không đánh nữa sao?
Nam tử mặc hắc bào lạnh lùng nói:
Có vẻ ngươi rất đắc ý?!
Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:
Không muốn tranh miệng lưỡi với ngươi, một câu, đánh hay không?
Nam tử mặc hắc giáp nắm chặt tay, sau đó đột nhiên đấm xuống đất.
Oanh!
Mặt đất lập tức nổ tung!
Một cỗ lực lượng cường đại bắn tới Diệp Huyền.
Nơi xa, Diệp Huyền chém ra một kiếm.
Xùy!
Một đạo kiếm qunag nháy mắt chém vỡ cỗ lực lượng kia, có điều nam tử mặc hắc giáp đã lui sau trăm trương!
Thấy thế, Diệp Huyền đang chuẩn bị xuất thủ lại lắc đầu:
Không có ý nghĩa!
Nói xong hắn đã quay người rời đi.
Nếu đối phương không muốn đánh, hắn thực sự cũng không có cách nào làm gì được đối phương.
Thấy Diệp Huyền quay người rời đi, nam tử mặc hắc giáp đột nhiên gầm thét:
Diệp Huyền!
Diệp Huyền không để ý tới đối phương, tăng tốc độ, chỉ một chốc đã cùng hai người Chiến Quân biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nam tử mặc hắc giáp liền trở nên cực khó coi.
Trên đỉnh núi, Mạc Tà khẽ lắc đầu:
Hắn sợ chết!
Tả Thanh nhìn nam tử mặc hắc bào:
Hắn?
Mạc Tà gật đầu:
Thực lực của hắn không yếu hơn Diệp Huyền kia, đáng tiếc hắn lại sinh e ngại, không dám quyết sinh tử, bởi vậy mới bị Diệp Huyền ép xuống hạ phong.
Tả Thanh trầm giọng:
Nếu cận chiến với Diệp Huyền, nêu đối phó với phi kiếm của hắn thế nào?
Mạc Tà cười nói:
Có hai cách, thứ nhất là nhanh hơn hắn! Thứ hai, thân thể vô địch, trực tiếp đón đỡ phi kiếm.
Nói tới đây, hắn nhìn về phía Tả Thanh:
Ngươi khác, ngươi có thể chất đặc thù, nếu đối chiến với hắn, như vậy cứ phát huy như bình thường là đủ!
Tả Thanh khẽ gật:
Ta hiểu!
Mạc Tà nói:
Đi thôi!
Thiên Sát đột nhiên nói:
Kệ Diệp Huyền này sao?
Mạc Tà cười nói:
Hiện chúng ta xuất thủ, chẳng phải sẽ khiến người ta nói chúng ta chơi xa luân chiến? Yên tâm, ngày sau còn nhiều cơ hội.
Nói xong, hắn quay người rời đi.
…
Một bên khác, Diệp Huyền cùng đám Chiến Quân rời đi, trực tiếp về lại Táng Thiên trường thành.
Mà sau khi trở lại Táng Thiên trường thành, Diệp Huyền lại phát hiện, trên đường có thêm một số người, những người này đều từ Vị Ương Tinh vực mà tới!
Đương nhiên, điểm này không phải quan trọng, trọng điểm là hắn phát hiện đám người này nhìn hắn với ánh mắt không bình thường.
Diệp Huyền không để ý đám người này, trực tiếp tới dãy sơn mạch mà hắn hay tu luyện kia.
Dừng trên một chỗ đất trống, Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu chữa thương.
Chiến với nam tử mặc hắc bào một trận, không thể không nói, vốn có chút mạo hiểm, bởi ban đầu, hắn bị ép tới không có cả sức chống trả. Đáng tiếc, đối phương lại kiêng kỵ phi kiếm của hắn, không dám liều mạng với hắn, chính vì vậy, hắn mới có thể lật bàn, áp chế ngược đối phương.
Chiến đấu, nhiều khi phải xem ai ác hơn ai, kẻ nào càng liều mạng hơn, kẻ đó nắm hơn một phần thắng!
Một hồi sau, thương thế của hắn dần như khôi phục lại, hắn lại lấy ra bản bí thuật kia!
Trong bí thuật, ghi lại bốn loại bí pháp: Thần Hành, Thiên Quân, Quy Nguyên, Lôi Phạt.
Bốn loại bí thuật, tương ứng với bốn loại thuộc tính: tốc độ, lực lượng, phòng ngự cùng với lôi thuật.
Hắn đã lĩnh giáo Thần Hành cùng Thiên Quân của nam tử kia, còn Quy Nguyên cùng Lôi Phạt, đối phương chưa kịp thi triển đã bị hắn chém giết.
Diệp Huyền quyết định luyện Thần Hành!
Hắn cần tốc độ!
Phi kiếm của hắn chủ yếu trên một chữ “nhanh”, càng nhanh càng tốt!
Trước khi luyện, Diệp Huyền hỏi:
Tiểu Hồn, muốn luyện bí thật này, có cần chú ý chuyện gì không?
Tiểu Hồn hơi chút trầm mặc, sau đó nói:
Chú ý an toàn!
Diệp Huyền: “…”
Một hồi sau, Diệp Huyền bắt đầu tu luyện.
Vừa bắt tay vào tu luyện, Diệp Huyền phát hiện, bí thuật này còn cường đại hơn cả hắn dự liệu!
Ví như Thần Hành, nếu hắn luyện thành công, tốc độ của hắn có thể tăng gấp mấy lần trong thời gian ngắn!
Mấy lần!
Đặc biệt là phi kiếm của hắn, nếu tốc độ này mà còn tăng lên mấy lần, sẽ nhanh tới mức chính hắn cũng không cảm ứng được!
Vừa nghĩ tới cảnh kia, Diệp Huyền có chút nóng máu.
Luyện!
Diệp Huyền bắt đầu điên cuồng tu luyện, có điều, đây là lần đầu hắn luyện bí thuật. Cho nên hắn vẫn phải cẩn thận từng tí một, không dám làm loạn! Hơn nữa, hắn phát hiện, đúng như Tiểu Hồn nói, loại bí thuật này thực sự sẽ để lại di chứng, một khi thi triển xong, toàn thân sẽ như bị rút khô, rơi vào trạng thái mệt mỏi. Có thể nói, bí thuật này không thể dùng trong tình huống bình thường, chỉ khi liều mạng, hoặc chạy trốn mới nên dùng!
Bất kể thế nào, đây cũng là một thủ đoạn bảo mệnh tốt.
Táng Thiên trường thành, Vị Ương Thiên lẳng lặng đứng đó.
Sau lưng nàng, còn có Các chủ Bách Hiểu các Bách Hiểu Tiên, cùng với Bạch tiên sinh, Môn chủ Quỷ môn Lý Trường Phong, Thánh chủ Thánh địa Mục Tu Nhiên, Môn chủ Bạch Y môn Tiết Lĩnh, ngoài ra, còn có một lão giả.
Có thể nói, cường giả đỉnh phong nhất của Vị Ương Tinh vực, đều có mặt ở đây.
Một bên, Thánh chủ Thánh địa Mục Tu Nhiên nhìn qua Vị Ương Thiên, nói:
Cung chủ, ai cũng biết dị vực chưa từng trở mặt với Vị Ương Tinh vực ta, thế nhưng bởi vì Diệp Huyền kia, dị vực đã liên hợp với Ma Kha tộc!
Đám người cùng nhìn Vị Ương Thiên.
Vị Ương Thiên không chút biểu tình:
Ý ngươi thế nào?
Mạc Tu nhiên lãnh đạm nói:
Hoặc là cung chủ tự mình thu món chí bảo kia, dùng chí bảo đó để đối kháng Ma Kha tộc, hoặc là giao Diệp Huyền ra, bình cơn giận của dị vực.
Nghe vậy, đám người lập tức trở nên yên tĩnh.
Phóng tác: xonevictory
Chương 721: Thương Thảo 2