Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 562 - Chương 2252. Đánh Được Không?

Chương 2252. Đánh được không? Chương 2252. Đánh được không?

Chương 2252: Đánh được không?

Hoán tổ!

Diệp Huyền đã có ý nghĩ này từ lâu rồi!

Có điều hắn cũng biết, nó không uy tín cho lắm!

Bởi lẽ hắn còn chẳng biết tổ tiên của mình là vị nào. Thực ra Diệp Huyền cũng rất tò mò xem rốt cuộc tổ tiên của mình là ai?

Huyết mạch của hắn rất kinh khủng, theo lí mà nói thì chắc tổ tiên của hắn cũng ghê gớm lắm!

Diệp Huyền lắc đầu cười, hắn không nghĩ vấn đề này nữa mà nhìn bầu trời phía xa xa. Lúc này, huyết dịch của hắn cũng đang rục rịch, song chỉ là rục rịch mà thôi, không hề bị Tổ Huyết kia áp chế.

Huyết mạch kia không hề ảnh hưởng đến hắn dù chỉ một chút, thế nhưng hắn không thể coi thường nó được.

Diệp Huyền liếc nhìn Đạo Tam Sinh, Đạo Tam Sinh ngẩng đầu nhìn trời, khẽ nói: “Trông có vẻ lợi hại đấy!”

Diệp Huyền: “…”

Đúng lúc đó, một nam tử trung niên đột nhiên bước tới. Nam tử trung niên này mặc huyền sắc trường bào, trên trường bào có thêu một con kim sắc phi long, khí thế phi phàm.

Hắn ta chính là thần chủ đời thứ nhất của Tu Di Thần Quốc!

Trông thấy người này, các cường giả Tu Di Thần Quốc bèn đồng loạt quỳ xuống, trong đó một số thành viên hoàng thất còn cúi rạp xuống mặt đất.

Huyết mạch áp chế!

Đối mặt với Tổ Huyết, hơn nữa còn là Tổ Huyết của nhà mình nên bọn họ cũng không còn cách nào khác.

Có thể nói, bọn họ thành bởi huyết mạch, bại cũng bởi huyết mạch!

Bởi lẽ tổ tiên của bọn họ quá mạnh, những người thế hệ sau về cơ bản không thể vượt qua huyết mạch này. Mà đứng trên một góc độ nào đó thì huyết mạch này đã trở thành xiềng xích trói buộc bọn họ!

Trên không trung, nam tử trung niên kia khẽ phất tay, sức uy hiếp đến từ huyết mạch của hắn ta lập tức biến mất.

Các cường giả Tu Di Thần Quốc bèn thấy nhẹ nhõm hẳn.

Nam tử trung niên nhìn Đạo Tam Sinh, hắn ta híp mắt lại: “Đạo Thạch!”

Đạo Thạch!

Sắc mặt Diệp Huyền bèn sầm lại, ấy thế mà cái tên này có thể nhận ra lai lịch của Đạo Tam Sinh!

Đạo Tam Sinh liếc nhìn nam tử trung niên, nàng cũng hơi ngạc nhiên: “Ngươi nhận ra ta?”

Nam tử trung niên nói: “Ta đã từng tới Âm Gian, theo ta được biết thì các hạ đã trốn khỏi Âm Gian!”

Đạo Tam Sinh híp mắt lại: “Ta thèm vào mà trốn ấy! Lão tử chiến đấu để ra ngoài đấy! Chiến đấu hẳn hoi!”

Nói đoạn, nàng lại đánh một chưởng!

Uỳnh!

Một luồng sức mạnh lập tức cuộn trào lên.

Ở phía không xa, nam tử trung niên cũng xuất chưởng, chưởng ấn màu máu lóe lên trong lòng bàn tay hắn ta.

Uỳnh!

Không gian trước mặt nam tử trung niên và Đạo Tam Sinh lập tức nứt vỡ và hóa thành hư vô. Song rất nhanh sau đó, không gian lại khôi phục trạng thái bình thường.

Nam tử trung niên đó vẫn ở đay, hắn ta chỉ lùi lại khoảng mười mấy trượng, thế nhưng đã đỡ được đòn tấn công này của Đạo Tam Sinh.

Chứng Đạo cảnh!

Diệp Huyền liếc nhìn nam tử trung niên, người trước mắt này chắc chắn đã đạt tới Chứng Đạo cảnh, hơn nữa còn là Chứng Đạo cảnh thật sự, bằng không hắn ta chắc chắn không thể đỡ được một chưởng của Đạo Tam Sinh chỉ bằng một phân hồn như thế được!

Xem ra hắn vẫn xem nhẹ mấy thế lực lâu đời như thế này rồi.

Đạo Tam Sinh đang định ra tay lần nữa thì nam tử trung nhiên đột nhiên mỉm cười: “Ngươi mà còn ra tay nữa là ta sẽ thông báo cho Âm Gian biết tung tích của ngươi đấy!”

Nghe vậy, Đạo Tam Sinh bèn nhíu mày: “Ngươi uy hiếp ta à?”

Nam tử trung niên khẽ mỉm cười: “Không, ta sợ ngươi thôi! Một phân hồn như ta không đánh nổi ngươi, thế nhưng nếu ngươi tiếp tục ra tay, không sợ sẽ gọi cường giả Âm Gian tới à?”

Đạo Tam Sinh trầm mặc.

Âm Gian!

Diệp Huyền liếc nhìn Đạo Tam Sinh, hắn có thể nhận ra được rằng nha đầu này rất kiêng dè Âm Gian.

Thực lực của nha đầu này kinh khủng như vậy mà nàng vẫn phải kiêng dè Âm Gian, có thể tưởng tượng được Âm Gian phải ghê gớm đến mức nào!

Lúc này, nam tử trung niên lại bảo: “Các hạ, chúng ta không hề muốn đối địch với ngươi, cũng không muốn chọc vào Âm Gian.”

Đạo Tam Sinh chỉ nói: “Ta muốn tấn công Âm Gian.”

Nam tử trung niên nhướng mày, hắn ta do dự một lát rồi nói: “Ngươi muốn tấn công Âm Gian?”

Đạo Tam Sinh lạnh lùng nói: “Không được sao?”

Nam tử trung niên hỏi: “Một mình ngươi sao?”

Đạo Tam Sinh chỉ vào Diệp Huyền ở bên cạnh: “Cả hắn nữa!”

Diệp Huyền: “…”

Nam tử trung niên liếc nhìn Diệp Huyền. Rất nhanh sau đó, ánh mắt hắn ta thoáng hiện vẻ ngạc nhiên: “Ách nạn chi nhân!”

Diệp Huyền liếc nhìn nam tử trung niên mà không đáp lời.

Nam tử trung nhiên nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi rất không đơn giản!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ý các hạ là tại sao ta vẫn còn sống đến bây giờ đúng không?”

Nam tử trung niên quan sát Diệp Huyền thật kĩ rồi quay đầu nhìn bạch phát lão giả ở bên cạnh: “Tu Di Thần Quốc chúng ta có ân oán gì với hai người họ không?”

Bạch phát lão giả do dự một lát rồi kể lại chuyện về Đạo Kinh của Diệp Huyền cho đối phương nghe.

Một lát sau, nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền, ánh mắt hắn ta hiện vẻ kinh ngạc: “Ngươi có Đạo Kinh!”

Diệp Huyền vội vàng lắc đầu: “Trước kia thì ta có, nhưng giờ thì không có rồi! Nó đã bị Cực Lạc Chi Giới cướp mất!”

Bạch phát lão giả nhìn hắn: “Diệp công tử, người ở đây không ai ngu xuẩn cả, ngươi cần gì phải chơi mấy trò này?”

Diệp Huyền lạnh lùng nói: “Các ngươi thích tin thì tin không tin thì thôi.”

Dẫu sao có đánh chết thì hắn cũng không thừa nhận chuyện này!

Một khi thừa nhận thì Đạo Giới sẽ nghiêng về phe Tu Di Thần Quốc và Cực Lạc Chi Giới mất.

Lúc này, Đạo Tam Sinh bỗng bước tới bên cạnh Diệp Huyền, nàng khẽ hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi đánh lại được hắn ta không?”

Đạo Tam Sinh gật đầu: “Đánh được, nhưng mà…”

Diệp Huyền nói: “Ngươi sợ hắn ta gọi cường giả của Âm Gian đến à?”
Bình Luận (0)
Comment