Chương 2259. Nằm trong tay ai
Chương 2259. Nằm trong tay ai
Chương 2259: Nằm trong tay ai
Di Tôn lại nói: “Diệp công tử, mặc dù hai bên chúng ta là đối thủ, thế nhưng chúng ta vẫn luôn tôn trọng Diệp công tử, cũng mong Diệp công tử hãy tôn trọng chúng ta, đừng có chơi mấy chiêu âm hiểm với chúng ta nữa! Mọi người đều có thể chiến đấu quang minh chính đại, thật đấy!”
Diệp Huyền thở dài một hơi: “Đại sư, ngươi nói vậy là không hợp ý ta rồi! Lúc nào ngươi cũng nói rằng ra vu oan cho các ngươi, nhưng ngươi có chứng cứ không? Với cả ngươi luôn nói rằng vị Bồ Tát kia chết trong tay ta, thế nhưng các ngươi lại không có bất cứ chứng cứ gì để chứng minh điều đó. Theo ta thấy ấy à, các ngươi có được thư ốc xong bèn muốn Diệp Huyền ta đội nồi, các ngươi mới là những kẻ âm hiểm thực sự!”
Di Tôn nhìn hắn: “Diệp công tử, ngươi vô địch rồi. Ta chẳng còn gì để nói với ngươi cả!”
Nói đoạn, hắn ta bèn chắp hai tay lại, miệng lẩm nhẩm kinh văn, cố kiềm chế cơn giận trong lòng.
Không được tức giận!
Người xuất gia phải luôn bình tĩnh!
Diệp Huyền bỗng nhiên xòe tay ra, trong tay hắn là một vầng Phật quang.
Linh Minh Kiến Tính!
Di Tôn liếc nhìn Phật quang trong tay Diệp Huyền, ánh mắt hắn ta hiện lên vẻ phức tạp: “Lão tăng tu hành trăm năm nay mới đạt được Linh Minh Kiến Tính, tại sao Diệp công tử lại có thể đạt được Linh Minh Kiến Tính chứ? Là mắt của Phật ta mù rồi hay sao?”
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi: “Đại sư, ta nhớ Phật gia có câu chúng sinh bình đẳng. Sao nào, Di Tôn đại sư cũng có lòng riêng à?”
Di Tôn nhìn hắn: “Diệp công tử, ngươi đừng có dùng những lời lẽ ấy để bêu xấu tâm cảnh của ta nữa! Nếu xét về tu hành Phật pháp thì Diệp công tử cũng không phải đối thủ của ta đâu. Đương nhiên, nếu xét về
mức độ vô liêm sỉ, âm hiểm giảo hoạt thì mười lão tăng cũng không bằng Diệp công tử!”
Diệp Huyền: “…”
Lúc này, Khương Vũ đột nhiên nói: “Đại hòa thượng, ta thấy đề nghị ban nãy của Diệp công tử cũng không tồi, nếu các ngươi đã có thư ốc, mà Diệp công tử lại có thể mở được thư ốc thì chi bằng ba bên chúng ta hợp tác đi, ngươi thấy thế nào?”
Di Tôn liếc nhìn hắn ta: “Khương các chủ, ngươi đã bị Diệp công tử bán rồi còn giúp hắn đếm tiền!”
Khương Vũ nhíu chặt mày: “Đại hòa thượng, đã đến lúc này rồi mà ngươi còn giở kế li gián, thú vị lắm à?”
Di Tôn thở dài một hơi: “Diệp công tử thủ đoạn cao siêu, lão tăng bội phục!”
Lúc này, Lý Thanh ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Đại sư, ngươi nói Diệp công tử đã giết vị Bồ Tát kia của các ngươi, nhưng theo ta được biết thì Diệp công tử còn chưa đạt tới Độn Nhất cảnh, các ngươi cho rằng hắn có thể giết Bồ Tát của các ngươi kiểu gì?”
Di Tôn nhìn Diệp Huyền: “Diệp công tử, ngươi thực sự là cường giả Độn Nhất cảnh sao?”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta là Độn Nhất cảnh giả! Hơn nữa, gần đây ta mới đạt được cảnh giới này! Ngày xưa thì không phải đâu!”
Di Tôn chắp hai tay lại: “Diệp công tử thâm sâu khó lường!”
Diệp Huyền nhìn Lý Thanh: “Bọn họ không có chứng cứ, nhưng lại cứ nhất quyết bảo ta đã giết Bồ Tát của bọn họ!”
Lý Thanh trầm mặc.
Thực ra nàng cũng thấy chuyện này có nhiều uẩn khúc!
Thế nhưng nàng cũng không tin Diệp Huyền có thể giết một cường giả Độn Nhất cực cảnh bằng cảnh giới Quy Nguyên Phá Giới của mình!
Dưới tình huống khi ấy, Diệp Huyền chỉ có thể miểu sát đối phương, đồng thời còn dọn hết vết tích thì mới có thể che giấu được!
Nhưng sao hắn có thể làm được điều này chứ?
Di Tôn đột nhiên nói: “Ngũ Duy Thiên Đạo!”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Di Tôn, Di Tôn trầm giọng nói: “Diệp công tử có lẽ không thể làm được, thế nhưng vị Ngũ Duy Thiên Đạo kia chắc chắn có thể làm được!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đại sư, ban nãy ngươi bảo ta giết Bồ Tát của các ngươi cơ mà? Sao bây giờ lại đổi thành Ngũ Duy Thiên Đạo thế?”
Di Tôn nói: “Ta thấy vị Mộ cô nương kia đang giúp ngươi!”
Ngũ Duy Thiên Đạo!
Khương Vũ và Lý Thanh liếc mắt nhìn nhau. Mặc dù Diệp Huyền không có năng lực giết một cường giả Độn Nhất cực cảnh, song Ngũ Duy Thiên Đạo thì có!
Chẳng lẽ thư ốc thực sự đang nằm trong tay Diệp Huyền?
Khương Vũ và Lý Thanh nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền mỉm cười: “Hai vị, thứ lỗi cho ta nói thẳng, nếu như thư ốc thực sự nằm trong tay ta thì ta hoàn toàn có thể bảo nàng ta giúp ta mở thư ốc và lấy được Đạo Kinh ở bên trong, cần gì phải chậm trễ đến bây giờ?”
Khương Vũ trầm mặc.
Diệp Huyền nhìn Di Tôn: “Đại sư, chúng ta nói chuyện đi được không?”
Di Tôn nhìn hắn: “Được!”
Diệp Huyền bước tới bên cạnh Khương Vũ, hắn khẽ nói: “Khương các chủ, tí nữa ta sẽ nghĩ cách tiến vào Cực Lạc Chi Giới, chỉ cần ta vào được đó là sẽ cảm nhận được thư ốc!”
Khương Vũ gật đầu: “Ta hiểu rồi! Diệp công tử cẩn thận.”
Diệp Huyền gật đầu, đang định rời đi thì bỗng Khương Vũ lại gọi: “Diệp công tử!”
Diệp Huyền liếc nhìn hắn ta, Khương Vũ trầm giọng nói: “Diệp công tử, ta tin ngươi!”
Diệp Huyền thấy hơi “cảm động”: “Đa tạ!”
Nói đoạn, hắn và Di Tôn bèn biến mất mãi nơi cuối chân trời.
Ở một tinh không, hai người chầm chậm bước đi.
Diệp Huyền bỗng nói: “Đại sư, thực không dám giấu, thư ốc không nằm trong tay Cực Lạc Chi Giới nhưng cũng không nằm trong tay ra!”
Di Tôn khẽ sững sờ, hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Thế nằm trong tay ai?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đại sư, ngươu thấy nên nằm trong tay ai?”
Di Tôn trầm giọng nói: “Ngũ Duy Thiên Đạo!”
Diệp Huyền lắc đầu.
Di Tôn không khỏi nhíu mày: “Thế nằm trong tay ai?”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Âm Gian!”
Di Tôn sững sờ, sau đó hắn ta chắp hai tay lại: “Diệp công tử, ngươi làm gì cũng được, nhưng đừng lừa ta nữa! Lão tăng tu hành Phật pháp hàng nghìn năm nay, thực sự chưa từng thấy ai âm hiểm như Diệp công tử, ngươi cứ nói thẳng rốt cuộc ngươi muốn làm gì đi! Về lời ngươi nói, lão tăng vẫn chỉ giữ ba phần tin tưởng.”
Diệp Huyền: “…”