Chương 2267. Không đưa thì đánh hắn ta
Chương 2267. Không đưa thì đánh hắn ta
Chương 2267: Không đưa thì đánh hắn ta
Cấm chủ ngẩng đầu liếc nhìn, đoạn nói: “Ngươi có biết tại sao Ngũ Duy vũ trụ lại trải qua nhiều lần Ngũ Duy Kiếp thế mà vẫn có thể tồn tại không?”
Giản Tự Tại trầm giọng nói: “Ngươi cứ nói thẳng!”
Cấm chủ gật đầu: “Bởi vì Ngũ Duy Thiên Đạo vẫn còn, tiền bối từng đánh giá về nữ nhân này.”
Thanh sam nam tử!
Giản Tự Tại có hơi tò mò: “Đánh giá như thế nào?”
Cấm chủ trầm giọng nói: “Nhân gian đệ tứ kiếm!”
Nhân gian đệ tứ kiếm!
Giản Tự Tại trầm giọng nói: “Ba kiếm trước đó là ba người bên trong tiểu tháp à?”
Cấm chủ gật đầu.
Giản Tự Tai trầm ngâm.
Đánh giá này thật kinh khủng, cực kì kinh khủng!
Cấm chủ lại nói: “Nàng ta lựa chọn Diệp công tử… Thực ra thực lực của nàng ta rất ghê gớm, nếu không phải nàng ta bị kìm hãm thì… Đừng nói là Âm Gian, đến cả Bà Sa Thế Giới với Đạo Chủng và Đạo Đình trong truyền thuyết cũng phải kiêng dè nàng ta ba phần.”
Giản Tự Tại nhíu mày: “Đạo Chủng? Đạo Đình?”
Cấm chủ nói: “Đó là hai nơi cực kì kinh khủng, nhất là Đạo Chủng. Nơi đó có chôn một vài thứ…”
Đúng lúc đó, không gian xung quanh cấm chủ bỗng rung chuyển.
Uỳnh!
Cấm chủ lập tức lùi về phía sau cả ngàn trượng!
Giản Tự Tại híp hai mắt lại, nàng liếc nhìn bốn phía, thế nhưng không phát hiện ra ai cả.
Ở phía xa xa, cấm chủ lau vết máu bên khóe môi, đoạn nói: “Đúng là đáng sợ thật đấy!”
Giản Tự Tại nhìn cấm chủ: “Tại sao không thể nói được vậy?”
Cấm chủ lắc đầu: “Bởi vì đối phương rất mạnh!”
Giản Tự Tại nhíu mày: “Nữ tử váy trắng cũng rất mạnh nhưng khi nói về nàng ta cũng có sao đâu!”
Cấm chủ bảo: “Không giống nhau.”
Giản Tự Tại hỏi: “Không giống chỗ nào?”
Cấm chủ nói: “Không thể nói về nơi đó, trừ việc bởi đối phương rất mạnh ra thì còn bởi liên quan đến một đại đạo, mà đại đạo này có liên quan đến chúng ta.”
Giản Tự Tại nhìn cấm chủ, đợi hắn ta nói tiếp.
Cấm chủ trầm giọng nói: “Ngôn đạo! Không được nói, không được niệm.”
Giản Tự Tại liếc nhìn bầu trời, nàng nói: “Vũ trụ này rất thú vị! À đúng rồi, ban nãy ngươi nói nữ nhân ở Ngũ Duy vũ trụ kia bị kĩm hãm, nàng ta bị cái gì kìm hãm vậy? Đạo Chủng sao?”
Cấm chủ lắc đầu: “Nàng ta bị kìm hãm bởi chính mình.”
Giản Tự Tại nói: “Tiểu đệ đệ này của ta là người mà nàng ta chọn à?”
Cấm chủ gật đầu: “Đúng vậy!”
Giản Tự Tại hít một hơi thật sâu, nàng mỉm cười: “Đã lâu không gặp hắn rồi! Đi thôi!”
Nói đoạn, nàng bèn phất tay rồi biến mất.
Cấm chủ trầm mặc một hồi rồi nói: “Tiền bối, hậu nhân này của ngươi không biết học ai cái bản lĩnh gây thị phi… Đúng là quá giỏi gây thị phi luôn!”
…
Cực Lạc Chi Giới.
Diệp Huyền bỏ cuốn kinh văn xuống, mỉm cười nói: “Thú vị, rất thú vị.”
Diệp Tri Mệnh nói: “Phật Kinh ở đây đều ẩn chứa một vài đại đạo chân lí!”
Diệp Huyền gật đầu: “Dạo này ta gặt hái được nhiều điều lắm.”
Diệp Tri Mệnh nói: “Tu vi Phật đạo của ngươi tăng lên nhiều lần so với trước kia nhiều rồi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Diệp cô nương, ngươi có tìm thấy Đạo Kinh chưa?”
Diệp Tri Mệnh trầm mặc.
Diệp Huyền lắc đầu mỉm cười, lúc này, Diệp Tri Mệnh lại nói: “Ngươi cũng phát hiện rồi!”
Diệp Huyền gật đầu: “Những điều ta phát hiện ra chắc chắn không nhiều bằng Diệp cô nương!”
Diệp Tri Mệnh nói: “Ngươi nói đi xem nào!”
Diệp Huyền trầm mặc nói: “Vận mệnh, tức là túc mệnh và vận khí, để chỉ hình thức sự vật được định số và biến số kết hợp lại.”
Diệp Tri Mệnh nói: “Còn gì nữa không?”
Diệp Huyền cầm một đoạn kinh văn lên, nói: “Đoạn kinh văn này có rất nhiều điển cố, nhưng nếu thông suốt đoạn kinh văn này thì sẽ phát hiện, tư tưởng trọng tâm của đoạn nó là nói về vận mệnh. Vận và mệnh là hai khái niệm khác nhau, mệnh là định số, chỉ một đối tượng nhất định nào đó, còn vận là biến số, chỉ thời không xoay chuyển. Vận và mệnh kết hợp lại với nhau tức là chỉ quá trình một đối tượng nhất định nào đó xoay chuyển trong thời không. Vận khí mà tới thì vận mệnh cũng sẽ thay đổi! Đúng chứ?”
Diệp Tri Mệnh trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!”
Diệp Huyền nói: “Diệp cô nương, ngươi phát hiện ra điều gì thế?’
Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Ta có thể tổng kết cho ngươi như thế này: Cái gọi là vận mệnh, thứ nhất là mệnh, chỉ bản tính mà ông trời ban cho, hai là vận, chỉ sự biến hóa trong từng giai đoạn của nhân sinh. Mệnh là cả đời, vận là nhất thời. Mệnh và vận không thể tách rời, có mệnh mà không có vận là không được, có vận mà không có mệnh cũng không được.
Quyển Đạo Kinh thứ tư sẽ nói rất rõ về vận mệnh, nhưng tiếc là những bài kinh văn ở đây chỉ là một phần trong Đạo Kinh về vận mệnh. Còn về phải lợi dụng vận mệnh và tham ngộ vận mệnh như thế nào thì những bài kinh văn này không nhắc đến. Hoặc cũng có thể những bài kinh văn này không đầy đủ, cũng có thể là vị cao tăng kia chưa viết những vấn đề Đạo Kinh này vào Phật Kinh.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Diệp cô nương, ngươi lợi hại như vậy, có thể suy đoán ra Đạo Kinh vận mệnh không?”
Diệp Tri Mệnh nói: “Cảm ơn!”
Diệp Huyền chớp mắt, hắn có hơi không hiểu: “Cảm ơn? Ý ngươi là sao?’
Diệp Tri Mệnh nói: “Cảm ơn ngươi đã đánh giá ta cao như vậy!”
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Hiện giờ nên làm gì?”
Diệp Tri Mệnh nói: “Tìm cái tên Di Tôn kia, để hắn ta đưa cho chúng ta nhiều kinh văn hơn.”
Diệp Huyền nhíu mày: “Hắn ta còn đưa cho chúng ta nữa sao?”
Diệp Tri Mệnh nói: “Không đưa thì đánh hắn ta!”
Diệp Huyền: “…”
Diệp Tri Mệnh lại nói: “Nếu như ta đoán không nhầm thì Tu Di Thần Quốc và Cực Lạc Chi Giới chắc chắn sẽ nghĩ cách liên lạc với Âm Gian, ngươi hiểu ý của ta không?”
Diệp Huyền bỏ cuốn Phật Kinh xuống, hắn rời khỏi đại điện. Bên ngoài đại điện, Di Tôn vừa hay có mặt.
Diệp Huyền bước tới trước mặt Di Tôn: “Đại sư, ta đã đọc xong đống Phật Kinh đó rồi, còn Phật Kinh nào khác không?”
Di Tôn liếc nhìn Diệp Huyền: “Có, nhưng mà đó đều là điển tàng của Phật gia chúng ta, không cho người ngoài…”
Diệp Huyền bỗng nhiên quay người xuất quyền.