Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 582 - Chương 2272. Không Hề Đoán Sai

Chương 2272. Không hề đoán sai Chương 2272. Không hề đoán sai

Chương 2272: Không hề đoán sai

Đúng lúc đó, cao tăng kia lại bảo: “Tiểu huynh đệ, nếu như ta cho ngươi Đạo Kinh thì ngươi còn đối địch với Cực Lạc Chi Giới chúng ta nữa không?”

Diệp Huyền dừng bước, hắn nhìn cao tăng: “Có!”

Cao tăng chắp hai tay lại: “Tiểu huynh đệ, nếu có một ngày trở nên vô địch, tới khi ấy ngươi định đối phó với Cực Lạc Chi Giới chúng ta như thế nào?”

Diệp Huyền liếc nhìn cao tăng: “Giết hết những kẻ đối địch với ta, dù là người tốt hay người xấu, chỉ cần hắn ta đối địch với ta thì ta sẽ giết hắn ta.”

Cao tăng nhìn Diệp Huyền hồi lâu, hắn ta xòe tay ra, một cuốn cổ tịch bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta: “Tiểu huynh đệ, đây là quyển Đạo Kinh thứ tư, hiện giờ nó là của ngươi!”

Nói đoạn, quyển Đạo Kinh bèn bay về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền tỏ vẻ nghi hoặc, hắn nói: “Đại sư, hạnh phúc này đến quá đột ngột ấy! Ngươi nói thật cho ta biết đi, ngươi có thù với Cực Lạc Chi Giới đúng không?”

Cao tăng: “…”



Đừng nói Diệp Huyền, đến cả Diệp Tri Mệnh ở bên cạnh cũng chẳng hiểu.

Diệp Huyền muốn giết tất cả mọi người ở Cực Lạc Chi Giới, ấy thế mà vị cao tăng này lại còn đưa Đạo Kinh cho hắn!

Hắn ta có thù với Cực Lạc Chi Giới đúng không?

Cao tăng khẽ mỉm cười: “Ta và Cực Lạc Chi Giới không hề có thù, dù tiểu huynh đệ trả lời như thế nào thì ta đều sẽ đưa vật này cho tiểu huynh đệ.”

Diệp Huyền nhíu mày: “Tại sao?”

Cao tăng chỉ cười mà không đáp.

Diệp Huyền còn đang định nói gì đó thì Diệp Tri Mệnh ở bên cạnh đột nhiên nói: “Chúng ta đi thôi!”

Diệp Huyền nhìn Diệp Tri Mệnh, Diệp Tri Mệnh khẽ nói: “Đi thôi!”

Diệp Huyền cất cuốn Đạo Kinh đi, hắn gật đầu rồi cùng Diệp Tri Mệnh rời đi.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại dừng lại rồi quay người nhìn về phía cao tăng: “Đại sư, ngươi có biết Vạn Phật Bất Diệt Thể không?”

Cao tăng gật đầu: “Biết chứ.”

Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Ngươi có thể đưa Vạn Phật Bất Diệt Thể cho ta không?”

Diệp Tri Mệnh: “…”

Cao tăng nhìn Diệp Huyền, hắn ta trầm mặc một hồi rồi búng tay một cái, một đường Phật quang bèn nhập vào trán Diệp Huyền!

Một lát sau, Diệp Huyền bèn hành lễ với cao tăng: “Đa tạ!”

Nói đoạn, hắn bèn đưa Diệp Tri Mệnh rời đi.

Bên trong điện, cao tăng chắp tay, khẽ nói: “Thiện nhân đã gieo, hi vọng có thể kết thiện quả!”

Nói đoạn, cơ thể hắn ta dần trở nên hư ảo.



Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh vừa ra khỏi Phật Điện thì Di Tôn đã xuất hiện trước mặt hai người.

Chuyện xảy ra trong Phật Điện vừa rồi Di Tôn không hề hay biết, bởi lẽ Diệp Huyền đã dùng Kiếm Vực để ngăn cách thế giới trong điện và thế giới bên ngoài.

Di Tôn nhìn Diệp Huyền: “Diệp công tử định đi à?”

Diệp Huyền gật đầu, mỉm cười: “Đúng vậy! Di Tôn đại sư luyến tiếc ta à?”

Di Tôn chắp hai tay lại: “Diệp công tử, ngươi nghĩ nhiều rồi!”

Diệp Tri Mệnh lắc đầu cười.

Diệp Huyền bật cười ha ha: “Đại sư, cáo từ nhé!”

Nói đoạn, hắn bèn đưa Diệp Tri Mệnh biến mất nơi cuối chân trời.



Di Tôn nhanh chóng bước vào Phật Điện, đống kinh thư trong Phật Điện vẫn đó, chẳng thiếu quyển nào.

Di Tôn nhíu mày: “Chẳng lẽ cái tên đó thực sự đến đây chỉ để học Phật Kinh?”



Diệp Huyền tới một tinh không, mấy người Khương Vũ vẫn ở đó.

Trông thấy Diệp Huyền, Khương Vũ vội vàng tiến lên đón hắn: “Diệp công tử.”

Diệp Huyền liếc nhìn sang bên cạnh Khương Vũ: “Lý cô nương đâu rồi?”

Khương Vũ trầm giọng nói: “Nàng ta đi rồi!”

Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Tại sao?”

Khương Vũ mỉm cười: “Ta nói với nàng ta rằng chúng ta muốn lập chiến đội, một là lập chiến đội với Diệp công tử, hai là lập chiến đội với Cực Lạc Chi Giới… Có lẽ nàng ta có ý nghĩ khác!”

Diệp Huyền nhìn Khương Vũ: “Ngươi chọn ta!”

Khương Vũ gật đầu.

Diệp Huyền trầm mặc một lát rồi nói: “Khương các chủ, đổi nơi khác nói chuyện đi!”

Nói đoạn, hắn bèn quay người đi về phía không xa.

Khương Vũ vội vàng đuổi theo.

Trong tinh không, Diệp Huyền và Khương Vũ chầm chậm đi về phía xa xa.

Diệp Huyền bỗng nhiên nói: “Khương các chủ, thực không dám giấu, ta đã có được Đạo Kinh!”

Khương Vũ sững sờ, sau đó hắn ta cười khổ: “Ta cũng đoán được rồi! Nhưng mà không dám xác nhận!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Tại sao?”

Khương Vũ trầm giọng nói: “Diệp công tử cho ta cảm giác rất nguy hiểm, sự nguy hiểm này không giống với ngày xưa. Hơn nữa, Mộ cô nương kia cũng đã đạt tới Chứng Đạo cảnh, theo lí mà nói thì dù Diệp công tử không có Đạo Kinh thì chắc chắn cũng sẽ đạt đến Độn Nhất cảnh. Hơn nữa còn là Độn Nhất cảnh thực sự!”

Thực ra, có rất nhiều người đã bỏ quên điều này.

Mộ Niệm Niệm là cường giả Chứng Đạo cảnh!

Nàng phải dựa vào Đạo Kinh mới đạt đến Chứng Đạo cảnh sao?

Dù có phải thì Diệp Huyền có quan hệ tốt với nàng như vậy, sao nàng có thể không chỉ điểm cho hắn?

Sự chú ý của mọi người đều đặt vào Đạo Kinh, thế nhưng lại quên mất một người đã đạt tới Chứng Đạo cảnh từ lâu là Mộ Niệm Niệm!

Thế nên theo Khương Vũ thì thực ra Diệp Huyền phải đạt Độn Nhất cảnh từ lâu mới phải!

Mà sự thật chứng minh, hắn ta không hề đoán sai.
Bình Luận (0)
Comment