Chương 2274. Chỉ có thể tới đó một chuyến
Chương 2274. Chỉ có thể tới đó một chuyến
Chương 2274: Chỉ có thể tới đó một chuyến
Về quyển Đạo Kinh kia thì hắn chưa nghiên cứu vội, bởi lẽ vận mệnh vẫn là thứ mà hiện giờ hắn chưa thể tiếp xúc. Hắn mà đi nghiên cứu thì dễ tăng thêm phiền não. Với Diệp Huyền hiện giờ mà nói thì hắn có hai chuyện cần phải làm, đó chính là tu luyện Vạn Phật Bất Diệt Thể và nâng cao trình độ võ học cùng kiếm đạo của mình.
Hiện giờ kiếm đạo của hắn đã đạt đến Kiếm Biến, hắn đã bước đi trên một con đường mới, mà tương lai con đường này hắn sẽ phải tự mày mò tìm hiểu!
Trong lúc Diệp Huyền bế quan tu luyện, Diệp Tri Mệnh phụ trách chỉ điểm. Đương nhiên, cũng không phải ai nàng cũng chỉ điểm, nàng chỉ chỉ điểm cho những người đáng tin cậy, dẫu sao thì Diệp Huyền cũng không muốn nuôi một đám sói đội lốt cừu.
Đạo Tam Sinh cũng không hề rảnh rỗi, khoảng thời gian này nàng cũng chỉ điểm cho rất nhiều cường giả!
Những cường giả Độn Nhất đến Ngũ Duy vũ trụ khiến Đạo Tam Sinh vui lắm!
Đối với nàng mà nói thì những cường giả Độn Nhất cảnh này kính trọng nàng vô cùng. Kể cả Khương Vũ khi gặp nàng cũng tỏ vẻ kính trọng. Thực lực của Đạo Tam Sinh cũng chỉ sau Mộ Niệm Niệm mà thôi!
Mặc dù hiện giờ Ngũ Duy vũ trụ có rất nhiều cường giả, thế nhưng tình thế lại không hề hỗn loạn, bởi lẽ không một ai dám làm loạn cả!
Nếu những cường giả Độn Nhất cảnh này đánh nhau ở Ngũ Duy vũ trụ thì sẽ ảnh hưởng đến vũ trụ này rất nhiều. Do vậy, Diệp Huyền đã hạ lệnh, cường giả Độn Nhất cảnh không được đánh nhau ở Ngũ Duy vũ trụ, càng không được ảnh hưởng đến căn nguyên của Ngũ Duy vũ trụ…
Điều đáng chú ý là Ngũ Duy Đại Trận!
Lý lão đã đưa Ngũ Duy Đại Trận lên một trình độ cực kì kinh khủng!
Bởi lẽ hiện giờ hắn ta đã dùng cường giả Độn Nhất cảnh để tăng cường trận pháp…
…
Ở một vùng hoang vu nào đó, có hai người đang chầm chậm bước đi.
Hai người này chính là Nam Vô của Cực Lạc Chi Giới và Nam Sở của Tu Di Thần Quốc.
Không biết đã đi được bao lâu, hai người bỗng nhiên dừng lại. Mà lúc này, bầu trời trên đỉnh đầu hai người bỗng xám xịt. Không gian xung quanh bọn họ cũng trở nên u ám.
Phía trước cách hai người khoảng vài trượng có một bia đá, trên bia đá này có khắc vài chữ to: Người sống chớ lại gần.
Người sống chớ lại gần!
Âm Gian!
Nam Sở nhìn bia đá trước mặt mà nở một nụ cười.
Đúng lúc đó, cơ thể hai người bắt đầu mục rữa.
Nam Sở nhíu mày, vội chắn hai tay về phía trước. Một luồng sức mạnh vô hình bắt đầu cuộn trào.
Nam Vô cũng chắp hai tay lại, một vầng Phật quang bao trọn lấy hắn ta.
Thế nhưng đều vô dụng cả!
Cơ thể hai người vẫn đang mục rữa.
Nam Sở vội vàng nhìn về phía Âm Gian: “Đạo Thạch đã xuất hiện và đang ở Dương Gian!”
Lúc này, phía trước hai người bỗng xuất hiện một âm ảnh kì dị. Trong tay âm ảnh đó là một cái khóa màu máu!
Cường giả Độn Nhất cảnh!
Hơn nữa còn là Độn Nhất cảnh thực sự!
Sở Nam vội vàng nói: “Đạo Thạch đã xuất hiện và đang ở Dương Gian.”
Hắn ta biết, thứ có thể xoay chuyển Âm Gian chỉ có Đạo Thạch và Đạo Kinh.
Đã thế địa vị của Đạo Thạch ở Âm Gian còn hơn cả Đạo Kinh.
Âm ảnh kia nói: “Dương Gian?”
Nam Sở gật đầu: “Đúng vậy!”
Âm ảnh bỗng nhiên lùi lại.
Nam Sở nhíu mày, hắn nhìn Nam Vô, Nam Vô trầm ngâm không lên tiếng.
Đúng lúc đó, không gian trước mặt hai người đột nhiên rung chuyển. Ngay sau đó, âm ảnh kia lại xuất hiện.
Cùng với đó là một nam tử trung niên.
Cơ thể nam tử trung niên mờ ảo, hắn ta có nhục thân nhưng lại rất kì dị, bởi lẽ hai người kia không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.
Nam tử trung niên liếc nhìn Nam Vô: “Phật Giới!”
Nam Vô chắp hai tay lại, khẽ hành lễ: “Các hạ, Nam Tạng Bồ Tát sư tổ của ta có khỏe không?”
Nam tử trung niên khẽ gật đầu: “Nam Tạng Bồ Tát vẫn khỏe.”
Nói đoạn, hắn ta bèn nhìn Nam Sở: “Đạo Thạch đang ở Dương Gian?”
Nam Sở gật đầu: “Đúng vậy, ta đã tận mắt nhìn thấy, hiện giờ nàng ta đang ở cùng một thiếu niên.”
Nam tử trung niên híp mắt lại: “Nàng ta có nhận thiếu niên đó làm chủ không?”
Nam Sở nghĩ một lát rồi nói: “Không biết! Có điều nàng ta và thiếu niên đó thân nhau lắm, quan hệ của hai người không đơn giản đâu!”
Nam tử trung niên nhíu mày.
Một lát sau, nam tử trung niên nói: “Hai người các ngươi đến đây là để nói cho ta biết chuyện này sao?”
Nam Sở lại bảo: “Không chỉ Đạo Thạch xuất hiện mà Đạo Kinh cũng xuất hiện.”
Đạo Kinh!
Nam tử trung niên nhìn Nam Sở: “Cũng ở trong tay thiếu niên đó à?”
Nam Sở gật đầu: “Đúng vậy.”
Nam tử trung niên trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Hai người các ngươi có thể đoạt lấy Đạo Thạch và Đạo Kinh giúp ta không?”
Nam Sở lắc đầu: “Thiếu niên đó có một nữ tử chống lưng phía sau, người này đã đạt đến Chứng Đạo cảnh, nàng ta không phải người mà hai người chúng ta có thể đối phó.”
Nam tử trung niên kia khẽ nói: “Xem ra chúng ta chỉ có thể đích thân tới đó một chuyến thôi!”
Nam Sở nhìn cơ thể vẫn đang mục rữa của mình, hắn ta đang tính nói gì đó thì nam tử trung niên lại bảo: “Hai người các ngươi đã bước vào địa giới của Âm Gian, âm khí nơi này không phải thứ mà hai người các ngươi có thể chịu đựng được đâu, mau lùi về phía sau trăm trượng đi.”
Hai người lập tức lùi về phía sau trăm trượng. Sau đó, cơ thể cả hai đã không còn mục rữa nữa.
Lúc này, hai người họ mới phát hiện trước mặt bọn họ có một sợi dây màu đỏ.
Đây chính là Đạo Giới giữa Âm Gian và Dương Gian.
Người Âm Gian không qua được mà người Dương Gian cũng không thể bước qua!
Mà lúc này, âm ảnh và nam tử trung niên kia đã biến mất.