Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 585 - Chương 2275. Khinh Địch Rồi

Chương 2275. Khinh địch rồi Chương 2275. Khinh địch rồi

Chương 2275: Khinh địch rồi

Nam Sở khẽ nói: “Xem ra bọn họ phải nghĩ cách để phá Đạo Giới này!”

Hắn ta vừa dứt lời thì sợi dây trước mặt hai người bỗng nhiên rung chuyển. Dần dần, mặt đất xung quanh cũng bắt đầu rung lên và không gian nứt vỡ. Đúng lúc đó, sắc mặt hai người họ bèn thay đổi, bởi lẽ nhục thân của bọn họ lại bắt đầu mục rữa!

Hai người vội vàng lùi về phía sau, ở xung quanh bọn họ, bóng tối cũng dần lan rộng, cả trời đất bắt đầu tan chảy!

Khoảnh khắc ấy, đất trời xám xịt, không gian trong phạm vi cả trăm vạn dặm đang mục rữa từng chút một. Cả đất trời tràn ngập âm khí vô cùng vô tận.

Ở phía không xa, sợi dây màu đỏ kia đột nhiên rung lên, một luồng hồng quang xộc thẳng lên. Chỉ trong chớp mắt, âm khí xung quanh bỗng biến mất. Cùng lúc đó, bóng đêm bao trùm đất trời cũng rút đi, chỉ lát sau đã lui về địa giới của Âm Gian.

Nhưng lúc này, có bốn người xuất hiện trước mặt Nam Sở và Nam Vô.

Người đi đầu chính là nam tử trung niên ban nãy, bên cạnh hắn ta còn có ba người khác.

Ba người này đều là cường giả Độn Nhất cảnh thực sự!

Nam tử trung nhiên quay đầu liếc nhìn Đạo Chi Giới, hắn ta nói: “Đạo Chi Giới lợi hại, nếu không nhờ Âm Ti Vương ra tay thì đúng là không thể ra ngoài được!”

Nam Sở trầm giọng nói: “Các hạ, thiếu niên đó còn có một cường giả Chứng Đạo cảnh ở bên cạnh nữa đấy.”

Theo hắn ta thì bốn người này của Âm Gian e là vẫn chưa đủ!

Nam tử trung niên nhìn Nam Sở: “Không sao, ngươi dẫn đường đi!”

Nam Sở do dự một lát rồi gật đầu.

Cứ thế, đoàn người bèn biến mất nơi cuối chân trời.

Một canh giờ sau.

Ngũ Duy vũ trụ.

Đạo Tam Sinh đang giảng đạo bỗng nhiên ngẩng đầu. Ngay sau đó, nàng lập tức biến mất, xông thẳng tới phòng của Diệp Huyền. Nàng nhìn Diệp Huyền bằng vẻ mặt sợ hãi: “Bọn họ đến rồi!”

Diệp Huyền híp mắt lại: “Âm Gian?”

Đạo Tam Sinh gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Huyền nói: “Đi thôi!”

Nói đoạn, hắn bèn đưa Đạo Tam Sinh rời khỏi phòng.

Ở một căn phòng khác, Diệp Tri Mệnh bỏ cuốn cổ tịch trong tay xuống. Nàng ngẩng đầu, khẽ nói: “Nhanh vậy sao…”



Trong tinh không, nam tử trung niên nhìn xuống phía dưới: “Ta đã cảm nhận được nàng ta!”

Trong giọng nói của hắn ta còn mang theo vẻ hưng phấn.

Đúng lúc đó, nam tử trung niên đột nhiên ngẩng đầu. Ở tinh không xa xôi, một nữ tử đang nhìn chằm chằm vào hắn ta.

Nam tử trung niên khẽ mỉm cười: “Quả nhiên là cường giả Chứng Đạo cảnh, thú vị đấy!”

Nói đoạn, hắn ta bèn xòe tay ra, một dây xích sắt bèn bay ra, sau đó rơi xuống trước mặt nam tử bên cạnh hắn ta: “A Đồng, tí nữa ngươi dùng vật này trói Đạo Thạch lại, ta sẽ đi xem nữ nhân kia ra sao. À đúng rồi, phải lấy cả Đạo Kinh đấy nhé!”

Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.

Đúng lúc đó, Diệp Huyền và Đạo Tam Sinh xuất hiện trước mặt mấy người A Đồng.

Nam Sở liếc nhìn Diệp Huyền mà không lên tiếng.

Nam Vô thì chắp hai tay lại, hai mắt nhắm chặt, không biết đang nghĩ điều gì.

A Đồng ngó lơ Diệp Huyền và nhìn về phía Đạo Tam Sinh: “Ngươi tự theo ta trở về hay là để ta ép ngươi trở về đây?”

Đạo Tam Sinh chẳng tỏ vẻ gì cả mà nhìn sợi dây xích sắt kia, ánh mắt nghiêm nghị.

Diệp Huyền nói: “Đó là thứ gì thế?”

Đạo Tam Sinh trầm giọng nói: “Chí bảo của Âm Gian, bên trên có đại đạo pháp tắc của Âm Gian, dù có là cường giả Chứng Đạo nhưng một khi bị nó trói lại thì cũng không thể thoát ra được.”

Nói đoạn, nàng ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Bên trên còn có đạo ấn kí của ta, ta… ta không thể đối đầu với nó!”

Nghe vậy, Diệp Huyền hiểu ngay.

Cái thứ này khắc chế Đạo Tam Sinh!

Lần này Âm Gian tới là có chuẩn bị!

Lúc này, A Đồng đột nhiên nói: “Xem ra phải để ta cưỡng ép đưa ngươi về rồi!”

Nói đoạn, hắn ta đang định ra tay thì đúng lúc ấy, hình như chợt nhớ tới điều gì đó, hắn ta đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền: “Nghe nói trên người ngươi có Đạo Kinh!”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy.”

A Đồng phất tay: “Mang ra đây!”

Diệp Huyền cũng không hề tức giận với cái thái độ “là lẽ đương nhiên” của đối phương, ngược lại còn mỉm cười: “Dựa vào đâu mà ta phải đưa cho ngươi?”

A Đồng khẽ cười: “Ta tới tìm ngươi là đã xem trọng ngươi, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới phải!”

Diệp Huyền bật cười ha ha.

Khoảnh khắc hắn dứt lời, cả người hắn đã biến mất. Ngay sau đó, sắc mặt Nam Sở và Nam Vô lập tức thay đổi!

Độn Nhất!

Độn Nhất thật sự!

Khoảnh khắc ấy, trong mắt hai người bọn họ tràn ngập vẻ khó tin, bởi lẽ bọn họ không ngờ Diệp Huyền lại đạt đến Độn Nhất cảnh thực sự!

Lúc Diệp Huyền biến mất, đôi đồng tử của A Đồng cũng co lại!

Sở dĩ hắn ta cảm thấy kinh ngạc là bởi ban nãy hắn ta không hề cảm nhận được cảnh giới của đối phương. Mà trước đó Nam Sở cũng nói là cùng lắm Diệp Huyền mới chỉ đạt được ngụy Độn Nhất cảnh mà thôi!

Ngụy Độn Nhất cảnh với Độn Nhất cảnh thực sự có khác biệt vô cùng to lớn!

Hơn nữa, hắn ta còn bỏ quên mất một điểu rằng Diệp Huyền chính là kiếm tu, hơn nữa kiếm đạo của hắn còn đạt đến trình độ Kiếm Biến. Xét trên một góc độ nào đó thì Kiếm Biến thực sự chẳng khác gì Chứng Đạo.

Khinh địch rồi!

Khoảnh khắc Diệp Huyền ra tay, trong đầu A Đồng nảy sinh một ý nghĩ. Hắn ta muốn đối kháng, thế nhưng đã không còn kịp nữa. Bởi lẽ hắn ta đã bỏ lỡ mất cơ hội, đồng thời còn không có sự phòng bị nào. Điều quan trọng nhất là hắn ta không ngờ Diệp Huyền sẽ ra tay trực tiếp luôn.

Chẳng lẽ không nên nói vài câu trước khi bắt đầu sao?
Bình Luận (0)
Comment