Chương 2276. Cho ngươi cái này
Chương 2276. Cho ngươi cái này
Chương 2276: Cho ngươi cái này
Vụt!
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, kiếm của Diệp Huyền đã xuyên qua trán A Đồng.
Một kiếm lấy mạng!
A Đồng nhìn Diệp Huyền với vẻ ngơ ngác. Lúc này hắn ta mới phát hiện mình không phải khinh địch mà là cực kì khinh địch!
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên mỉm cười: “Giết ngươi là niềm vinh hạnh của ngươi.”
Nói đoạn, hắn bèn quay người, nói: “Mạo muội hỏi một câu, hiện giờ ngươi thấy thế nào?”
Giết người thôi chưa đủ, lại còn phải xát muối lên vết thương nữa!
A Đồng nhìn Diệp Huyền mà không lên tiếng, cơ thể thì càng lúc càng trở nên mờ ảo.
Diệp Huyền mỉm cười: “Ban đầu ta định nói chuyện với các ngươi, thế nhưng cái dáng vẻ khinh khỉnh của ngươi thật khiến người ta chán ghét. Không giết ngươi thì ta không thể tha thứ cho bản thân được.”
Nói đoạn, hắn bèn xòe tay ra, dây xích sắt trong tay A Đồng bèn bay đến tay Diệp Huyền.
Diệp Huyền quan sát dây xích sắt rồi nói: “Các hạ cũng thật là, đến cũng đã đến rồi, sao cứ phải tặng quà lớn thế này làm chi, ta thật sự ngại lắm!”
A Đồng nhìn chằm chằm vào đối phương: “Ngươi tưởng ngươi thắng rồi hay sao?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta có thắng hay không thì không biết, ta chỉ biết ngươi đã chết rồi!”
Nói đoạn, hắn bèn xòe tay ra, Trấn Hồn Kiếm bèn đâm vào cơ thể của A Đồng.
Uỳnh!
Chỉ trong chốc lát, linh hồn của A Đồng đã bị hấp thụ.
Đúng lúc đó, Nam Sở bỗng nhiên quay người chạy.
Hắn ta đã đánh giá thấp Diệp Huyền rồi!
Lúc này Diệp Huyền đã không còn là người mà bọn họ có thể đối địch nữa.
Đúng lúc đó, hắn ta dừng lại, trước mặt là một nữ tử đang đứng, đó là chính là A La.
Ở phía xa xa, Diệp Huyền bỗng nhiên nói: “A La, đừng giết chết, để cho hắn ta một con đường sống, ta còn có việc cần hắn ta.”
A La gật đầu, sau đó rút kiếm xông về phía Nam Sở.
Ở một bên khác, Diệp Huyền nhìn Nam Vô, Nam Vô chắp tay: “Diệp công tử, lão tăng chỉ đi ngang qua thôi, thật đấy!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đại sư yên tâm, ta từ bi lắm, không giết ngươi đâu!”
Nam Vô bèn thở phào một hơi, song đúng lúc đó một thanh kiếm bỗng xuyên qua giữa trán hắn ta.
Vụt!
Máu bắn tung tóe.
Nam Vô nhìn Diệp Huyền, trong mắt là vẻ khó tin: “Diệp công tử, chẳng phải ngươi nói không giết ta hay sao?”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Thấy ngươi nghịch ngợm như vậy nên ta cũng muốn nghịch ngơm một chút!”
Nam Vô: “…”
Diệp Huyền búng ngón tay, Trấn Hồn Kiếm bèn đâm thẳng vào cơ thể Nam Vô. Chỉ trong chốc lát, linh hồn Nam Vô đã lập tức bị hấp thụ!
Thần hồn câu diệt!
Diệp Huyền xòe tay ra, thanh Trấn Hồn Kiếm bèn trở lại tay hắn, nó khẽ rung lên như đang hưng phấn.
Diệp Huyền nhìn về phía hai cường giả Âm Gian còn lại. Lúc này, sắc mặt hai người họ đầy vẻ đề phòng.
Diệp Huyền đột nhiên biến mất.
Vụt!
Một đường kiếm quang lóe lên.
Khoảnh khắc Diệp Huyền biến mất, hai cường giả Âm Gian kia cũng biến mất theo.
Một đánh hai!
Hai bên vừa giao thủ thì Diệp Huyền đã áp chế thành công hai cường giả Âm Gian.
Kiếm tu!
Trong tình huống bình thường, nếu đôi bên cùng đẳng cấp thì kiếm tu sẽ có sức chiến đấu cao hơn so với người bình thường, hơn nữa Diệp Huyền còn không phải kiếm tu bình thường!
Trong không trung, kiếm quang giao thoa nhau, hai cường giả của Âm Gian bị những đường kiếm quang ấy đánh cho liên tiếp lùi về phía sau.
Đúng lúc đó, Diệp Huyền bỗng nhiên dừng lại, hắn để mặc một cường giả Âm Gian đánh một chưởng lên người mình. Một chưởng đó bao hàm một luồng tử khí vô cùng to lớn. Ngoài ra còn có một vài sức mạnh vô cùng quỷ dị nữa!
Thấy Diệp Huyền đột nhiên từ bỏ phòng ngự, cường giả Âm Gian kia lập tức sững sờ. Hắn ta thầm cảm thấy bất an, thế nhưng lúc này đã không còn đường lui nữa rồi.
Ầm!
Vị cường giả Âm Gian đó đánh một chưởng lên ngực Diệp Huyền, tuy nhiên Diệp Huyền lại đè kiếm lên cổ họng của cường giả Âm Gian đó.
Hắn lùi lại hơn chục trượng, đầu của cường giả Âm Gian kia đã lìa khỏi cổ, máu tươi phun ra khắp nơi, tanh tưởi vô cùng.
Với Diệp Huyền hiện giờ mà nói thì hắn đã không còn những động tác không cần thiết nữa.
Cứ chiêu nào hữu dụng nhất thì dùng chiêu đó!
Giết người mới là mục đích cuối cùng!
Sau khi Diệp Huyền dừng lại, hắn nhìn cơ thể mình, tử khí và âm khí ở trước ngực đã được cơ thể hắn hút sạch.
Cơ thể hắn có thể hấp thụ!
Diệp Huyền nhếch khóe miệng, xem ra bất tử chi thân của hắn còn có hiệu quả với cả cường giả Âm Gian nữa!
“Sao có thể!”
Ở phía không xa, cường giả Âm Gian còn lại nhìn chằm chằm vào hắn. Ánh mắt hắn ta hiện vẻ khó có thể tin được.
Ban nãy Diệp Huyền cứ thế đỡ một chưởng của vị cường giả Độn Nhất cảnh kia, nhưng hắn lại chẳng bị làm sao cả.
Nhục thân!
Vị cường giả Âm Gian kia nhìn Diệp Huyền, hắn ta đang định nói gì đó thì Diệp Huyền đột nhiên biến mất.
Ở phía xa xa, đôi đồng tử của cường giả Âm Gian bỗng nhiên co lại. Hắn ta lập tức đánh một chưởng về phía trước. Chỉ trong chốc lát, không gian trước mặt đã lập tức biến thành một tử tịch chi địa. Trong vùng tử tịch chi địa ấy toàn là tử khí và âm khí.
Còn Diệp Huyền thì xông thẳng vào vùng tử tịch chi địa ấy, những luồng tử khí và âm khí kia không ngăn nổi bước chân của hắn. Ngược lại, chúng còn bị Diệp Huyền hấp thụ sạch sẽ.
Một lát sau.
Một thanh kiếm xoẹt qua cổ họng của cường giả Âm Gian kia.
Vụt!
Đầu của cường giả Âm Gian kia lập tức lìa khỏi cổ. Gần như cùng lúc đó, Trấn Hồn Kiếm của Diệp Huyền lại đâm vào cổ của cường giả Âm Gian đó.
Thần hồn câu diệt!
Diệp Huyền quay người bước đến trước mặt Đạo Tam Sinh, hắn đưa dây xích kia cho nàng và nói: “Cho ngươi cái này!”
Đạo Tam Sinh liếc nhìn hắn: “Dùng cái này là có thể trói được ta đó!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta biết!”
Đạo Tam Sinh nhíu mày với vẻ hơi không hiểu: “Thế mà ngươi còn đưa cho ta?”
Diệp Huyền trợn mắt nhìn nàng: “Ngươi là quân sư của ta đấy, còn là bạn của ta nữa, ta trói ngươi làm chi?”