Chương 2277. Nói cho hai người nghe đấy
Chương 2277. Nói cho hai người nghe đấy
Chương 2277: Nói cho hai người nghe đấy
Đạo Tam Sinh nhìn hắn: “Ngươi coi ta là bạn sao?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đúng vậy.”
Đạo Tam Sinh trầm mặc.
Bạn bè của nàng rất ít, à không, phải nói là trừ vị kia ở Âm Gian thì nàng không còn người bạn nào khác.
Diệp Huyền đột nhiên mỉm cười: “Ngươi không kết bạn với nhân loại sao?”
Đạo Tam Sinh gật đầu.
Diệp Huyền bật cười ha ha: “Thế thì ngươi có thể thử kết bạn xem sao.”
Đạo Tam Sinh gật đầu: “Được!”
Diệp Huyền lại nói: “Ban nãy ngươi nói trong này có đạo ấn kí của ngươi, hiện giờ ta đưa nó cho ngươi, ngươi tự xem sao mà làm nhé!”
Nói đoạn, hắn bèn đưa dây xích sắt cho Đạo Tam Sinh, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Trong mắt hắn hiện vẻ lo âu.
Nam tử trung niên kia đã đạt đến Chứng Đạo cảnh!
Niệm tỷ có thể đối phó được sao?
Diệp Huyền thấy hơi không yên tâm, hắn lập tức hóa thành một đường kiếm quang và biến mất.
Thấy vậy, Đạo Tam Sinh cũng vội vàng đi theo.
…
Trong tinh không.
Mộ Niệm Niệm ngồi trên một chiếc ghế gỗ, trước mặt nàng là một đống lửa.
Nàng đang nướng cá!
Thực ra cảnh tượng này rất kì lạ.
Ở phía đối diện Mộ Niệm Niệm là nam tử trung niên ở Âm Giới kia.
Nam tử trung niên nhìn nàng, hắn ta mỉm cười: “Ngươi chính là vị cường giả Chứng Đạo cảnh kia sao?”
Mộ Niệm Niệm nhìn nam tử trung niên và mỉm cười: “Âm Gian phái ngươi tới à?”
Nam tử trung niên khẽ mỉm cười: “Chẳng lẽ không đủ sao?”
Nói đoạn, hắn ta bèn liếc nhìn xung quanh: “Nói thật nhé, hiện giờ Dương Gian rất yếu.”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Đúng thật là rất yếu. Nói thật thì ta cũng không muốn đối địch với các ngươi đâu!”
“Đối địch?”
Nam tử trung niên lắc đầu cười: “Đính chính một chút nhé, ngươi không có tư cách đối địch với Âm Gian chúng ta đâu. Người như ngươi có lẽ có thể xưng vương xưng bá ở Dương Gian, thế nhưng nếu ở Âm Gian chúng ta thì thực sự vẫn chưa đủ sức. Lời nói của ta có thể sẽ có chỗ mạo phạm, nhưng sự thật đúng là như vậy!”
Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Ta yếu vậy sao?”
Nam tử trung niên nở nụ cười, nụ cười của hắn ta rất thong dong: “Không phải ngươi yếu mà là chúng ta quá mạnh!”
Mộ Niệm Niệm giơ ngón tay cái lên: “Ngươi đúng là kiêu ngạo!”
Nam tử trung niên mỉm cười: “Nhưng mà ngươi không làm gì được ta!”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu mỉm cười: “Thực ra nếu như ta là ngươi thì ta sẽ phái người đi điều tra về Diệp Huyền và ta, điều tra xem sự tình chi tiết như thế nào… Thế nhưng ngươi không làm như vậy. Tại sao ngươi không làm như vậy? Bởi vì ngươi rất tự tin! Trong lòng ngươi, ngươi luôn cho rằng Âm Gian các ngươi mạnh hơn Dương Gian, thế nên ngươi đến đây, trong lòng vốn đã mang cảm giác ưu việt. Ngươi biết không? Nhân loại có một câu là ‘kẻ địch lớn nhất chính là bản thân mình.’ Ta cho rằng câu nói này rất có đạo lí, sở dĩ rất nhiều người phải chết thực ra không phải bởi họ bắt buộc phải chết mà là họ tự đâm đầu vào chỗ chết.”
Nam tử trung niên mỉm cười: “Nào, ra tay đi, để ta hối hận xem nào.”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười, nàng rút một cái xương của con cá nướng ra. Ngay sau đó, xương cá bèn biến thành một đường kiếm quang và biến mất.
Kiếm quang vô thanh vô tức, cứ như một làn khói vậy.
Khoảnh khắc ấy, nụ cười trên gương mặt nam tử trung niên vụt tắt.
Đường kiếm này!
Trong đầu hắn ta có vô số ý nghĩ, hắn ta biết mình đã khinh địch rồi!
Một lần khinh địch đã làm mất đi tiên cơ.
Có điều hắn ta là cường giả Chứng Đạo cảnh, dù khinh địch nhưng cũng không đến nỗi một kích mất mạng!
Nam tử trung niên nhấc tay phải lên, sau đó chỉ về phía trước, nhắm thẳng vào đường kiếm quang kia.
Không có sức mạnh nào trỗi dậy cả!
Đây là một cuộc đọ sức trong im lặng!
Chỉ thấy đường kiếm quang kia xuyên qua ngón tay của nam tử trung niên, sau đó thâm nhập vào cơ thể của hắn ta.
Cơ thể nam tử trung niên kia sững lại, hắn ta ngơ ngác nhìn Mộ Niệm Niệm ở phía xa xa: “Sao có thể! Ngươi không thể giết được ta… ta đã dung hợp với đại đạo…”
Mộ Niệm Niệm trợn mắt nhìn nam tử trung niên: “Nếu dung hợp với đại đạo có thể vô địch thì còn cần Phá Đạo làm gì nữa?”
Đôi đồng tử của nam tử trung niên co lại, hắn ta run rẩy nói: “Ngươi… ngươi đã đạt đến Phá Đạo rồi sao?”
Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Ngươi đoán xem!”
Vẻ mặt nam tử trung niên dần trở nên dữ tợn: “Không! Tuyệt đối không thể nào!”
Mộ Niệm Niệm thở dài một hơi: “Dáng vẻ này của ngươi làm ta nhớ đến một người!”
Nam tử trung niên nhìn chằm chằm vào nàng: “Ai?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Một nữ nhân trước nay chưa bao giờ đổi y phục, ban đầu lúc ta gặp nàng ta cũng thấy ngạc nhiên như lúc ta gặp ngươi ấy, ta cho rằng chuyện này không thể nào xảy ra! Ôi trời ơi, sao trên đời này lại có nữ nhân mạnh hơn cả Mộ Niệm Niệm ta cơ chứ?
Hơn nữa kiếm đạo của đối phương cũng mạnh hơn ta, điều này quá bi kịch rồi. Nếu đã sinh ra nữ nhân đó rồi tại sao còn sinh ra ta nữa? Điều này chẳng phải khiến ta khó chịu chết đi được rồi sao?
Thế nhưng ta vẫn còn tốt hơn ngươi, ta đã nhanh chóng chấp nhận được điều này! Chuyện mà chúng ta không làm được dựa vào đâu mà cũng cho rằng người khác không làm được?”
Nam tử trung niên chầm chậm nhắm mắt lại: “Còn có người mạnh hơn cả các hạ ư?”
Các hạ!
Xưng hô đã thay đổi!
Mộ Niệm Niệm không biết lấy đâu ra một con cá nướng: “Có biết tại sao ta lại không chết không? Bởi vì ta thông minh hơn ngươi, ta không hề cao cao tại thượng, không cho rằng mình ưu tú hơn người khác, không có cảm giác ưu việt chẳng có chút ý nghĩa nào kia.”
Nói đoạn, nàng bèn liếc nhìn nam tử trung niên, nhếch khóe miệng nói: “Sự khiêm tốn của ta đã cứu ta, ta luôn cho rằng làm người thì phải khiêm tốn một chút. Có lẽ điều này sẽ không mang lại cho ngươi lợi ích gì to lớn, song ít nhất sẽ không đẩy ngươi vào tình cảnh xấu.”
Nói đến đây, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền và Đạo Tam Sinh: “Câu nói này là nói cho hai người các ngươi nghe đấy!”