Chương 2281. Ta che chở cho ngươi
Chương 2281. Ta che chở cho ngươi
Vụt!
Đầu của bạch phát lão giả bèn lìa khỏi cổ!
Máu chảy thành sông!
Hắn ta đã bị miểu sát!
Tất cả các cường giả Tu Di Thần Quốc đều kinh ngạc!
Vậy thôi đã bị giết rồi?
Diệp Huyền đột nhiên nhìn về phía Đạo Tam Sinh: “Bên trong thành này không giữ một cường giả nào trên Quy Nguyên Phá Giới cảnh!”
Đạo Tam Sinh do dự một lát rồi nói: “Hay là đồ sát luôn đi?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Không!”
Đạo Tam Sinh nhíu mày: “Tại sao?’
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Ta muốn phái người đến tiếp quản Tu Di Thần Quốc!”
Nghe vậy, Đạo Tam Sinh bèn hiểu ngay.
Rất nhanh sau đó, hai người đã biến mất.
Không lâu sau, trong thành vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Đầu hàng?
Diệp Huyền còn chẳng nghĩ đến điều này, bởi vì hắn không cần.
Chưa đến một khắc, tất cả các cường giả đẳng cấp ở Tu Di Thần Quốc đều bị giết. Đầu của những cường giả này được treo bên ngoài tường thành.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Tu Di Thần Quốc đã lâm vào tình cảnh nguy nan vô cùng.
Bên trong hoàng cung, Diệp Huyền cầm kiếm tiến vào một tòa địa điện. Phía sau lưng hắn là hai lão giả. Hai người này là cường giả Độn Nhất cảnh.
Bên trong điện, hắn nhìn thấy một thiếu niên. Thiếu niên này khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Ở bên cạnh thiếu niên đó còn có một tiểu nữ hài, trông khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.
Thiếu niên nọ kéo chặt lấy tiểu nữ hài, hai người đều rất sợ hãi.
Diệp Huyền nhìn thiếu niên: “Ngươi là hoàng tử Tu Di Thần Quốc?”
Thiếu niên gật đầu, mặc dù hắn ta trông có vẻ bình tĩnh như Diệp Huyền biết, đối phương đang giả vờ.
Diệp Huyền chỉ vào tiểu nữ hài: “Nàng ta là muội muội của ngươi?”
Thiếu niên gật đầu: “Đúng…”
Giọng nói của hắn ta có hơi run rẩy.
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi thấy ta sẽ giết các ngươi không?”
Thiếu niên nhìn hắn: “Có! Bởi vì diệt cỏ phải diệt tận gốc!”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Hiểu nhiều chuyện đấy!”
Thiếu niên do dự một lát rồi nói: “Ngươi giết ta thôi, bỏ qua cho muội muội của ta được không?”
Diệp Huyền nhìn thiếu niên, hắn mỉm cười: “Ngươi đang tính lừa ta đấy à.”
Bị Diệp Huyền nói trúng tim đen, sắc mặt thiếu niên bèn thay đổi!
Diệp Huyền bỗng bảo: “Ta có thể cho muội muội ngươi một con đường sống, nhưng mà ngươi phải chết!”
Nói đoạn, hắn bèn búng tay một cái, một thanh kiếm xuất hiện trước mặt thiếu niên.
Diệp Huyền mỉm cười: “Nếu ngươi chịu tự sát thì ta có thể cho muội muội ngươi một con đường sống!”
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào hắn: “Điều này không công bằng!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ngươi không có tư cách nói chuyện công bằng với ta! Ngươi chỉ có thể lựa chọn làm hoặc không làm!”
Thiếu niên liếc nhìn thanh kiếm trước mặt, cơ thể hắn ta run lên.
Đúng lúc đó, tiểu nữ hài đột nhiên cầm kiếm lên. Nàng nhìn Diệp Huyền, run rẩy nói: “Ta cũng được chọn, đúng chứ?”
Diệp Huyền gật đầu.
Tiểu nữ hài đột nhiên đưa kiếm lên cổ mình.
Rất quả quyết!
Không hề do dự một chút nào!
Có điều khi thanh kiếm đưa đến cổ nàng thì dừng lại.
Tiểu nữ hài ngơ ngác, sau đó nàng ngã gục xuống mặt đất.
Có thể tưởng tượng được, ban nãy nàng đã phải dũng cảm như thế nào mới có thể cầm kiếm tự sát.
Diệp Huyền bước đến trước mặt tiểu nữ hài, hắn nhặt kiếm lên, khẽ mỉm cười: “Ta không muốn chơi đùa người khác một cách cao cao tại thượng như thế, ta chỉ muốn xem xem hắn ta có phải một ca ca đạt tiêu chuẩn hay không thôi. Rất rõ ràng, hắn ta không phải!”
Nói đoạn, hắn búng tay một cái, một đường kiếm quang bèn nhập vào giữa trán tiểu nữ hài.
Diệp Huyền mỉm cười: “Đây là ta tặng ngươi đấy!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Tiểu nữ hài đột nhiên nói: “Ngươi… ngươi nên đuổi cùng giết tận mới phải chứ?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta không sợ các ngươi trả thủ đâu!”
Tiểu nữ hài nhìn Diệp Huyền: “Chúng ta không đánh lại được ngươi, nhưng hậu nhân của ngươi thì sao? Ngươi không sợ chúng ta sẽ gây phiền phức cho hậu nhân của ngươi sao?”
Diệp Huyền bật cười ha ha: “Nếu như hậu nhân mạnh thì ta cần gì phải lo lắng? Nếu hậu nhân yếu thì cũng chẳng liên quan gì đến ta, lão tử đây không muốn quan tâm đến nhiều chuyện như vậy.”
Nói đoạn, hắn bèn rời khỏi đại điện.
Bên trong điện, thiếu niên thở phào một hơi, tiểu nữ hài cũng thở dài.
Nàng biết, kiểu người này không phải là người mà huynh muội nàng có thể báo thù được.
Báo thủ ư?
Trong thế giới của bọn họ, Diệp Huyền đã tán sát hoàng thất Tu Di Thần Quốc, nên đương nhiên hắn chính là kẻ thù của bọn họ.
Thế nhưng nam nhân đó lại không sợ bọn họ đi báo thù.
Bên ngoài điện.
Đạo Tam Sinh liếc nhìn phía bên trong điện, đoạn bảo: “Giờ tới Cực Lạc Chi Giới hả?”
Diệp Huyền gật đầu, hắn liếc mắt nhìn xung quanh rồi nói: “Tam Sinh, từ giờ trở đi Tu Di Thần Quốc là của chúng ta rồi, ngươi có ý kiến gì không?”
Đạo Tam Sinh trầm mặc.
Diệp Huyền phát hiện từ sau khi người của Âm Gian xuất hiện, nụ cười của Tam Sinh đã ít đi rất nhiều, nàng cũng không đùa nghịch nữa!
Diệp Huyền khẽ vỗ vai nàng: “Đừng nghĩ nhiều nữa, ta che chở cho ngươi!”
Đạo Tam Sinh trừng mắt với hắn: “Ngươi còn cần người khác che chở kia kìa!”
Diệp Huyền bật cười ha ha: “Đi thôi, tới Cực Lạc Chi Giới.”
Nói đoạn, hai người bèn biến mất.