Chương 2282. Ngang tài ngang sức
Chương 2282. Ngang tài ngang sức
Không lâu sau, người của Ngũ Duy vũ trụ đã tới tiếp quản Tu Di Thần Quốc!
Rất thuận lợi, bởi vì Tu Di Thần Quốc còn chẳng có năng lực để phản kháng!
Tin tức hoàng thất của Tu Di Thần Quốc bị đồ sát cũng lan truyền khắp chư thiên vạn giới!
Đến cả cường giả của Ngũ Duy vũ trụ cũng phải kinh ngạc!
Diệp Huyền đã hủy diệt hoàng thất của Tu Di Thần Quốc!
Khoảnh khắc ấy, rất nhiều người đều kinh ngạc và kiêng dè.
Diệp Huyền nhân từ, nhưng hắn cũng có nhiều thủ đoạn!
Không lâu sau, Lý Nhĩ – thôn trưởng của Đạo Thôn bỗng dẫn cường giả Đạo Thôn tới Ngũ Duy vũ trụ…
Không phải tới để gây phiền phức mà là đến để nhờ vào Diệp Huyền!
Sau khi biết Tu Di Thần Quốc bị hủy diệt, Đạo Thôn cũng bắt đầu sợ!
Lúc này không cần phải quan sát gì nữa rồi!
Thế nhưng địa vị của Đạo Thôn không bằng Tiên Các. Khương Vũ ở Ngũ Duy vũ trụ đã có địa vị nhất định, quyền lợi cũng lớn, hơn nữa Quan Âm còn để hắn ta tiến vào đoàn trưởng lão!
Song Đạo Thôn thì không được đãi ngộ như thế!
Có thể nói, ở Ngũ Duy vũ trụ Đạo Thôn được đãi ngộ có hạn, song bọn họ không dám dị nghị một chút nào cả!
…
Cực Lạc Chi Giới
Diệp Huyền và Đạo Tam Sinh tới lối vào Cực Lạc Chi Giới, điều khiến Diệp Huyền ngông ngờ là lối vào Cực Lạc Chi Giới đã bị đóng!
Không cần nói cũng biết Cực Lạc Chi Giới biết hắn chắc chắn sẽ tới!
Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm chém.
Vụt!
Kết giới của Cực Lạc Chi Giới đã vỡ tan!
Lúc này, một tăng nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Người tới là người quen, chính là Di Tôn Đại Phật!
Di Tôn Đại Phật nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt rất phức tạp: “Diệp công tử, Tu Di Thần Quốc đã không còn! Đúng chứ?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy.”
Di Tôn chắp hai tay lại: “Diệp công tử, có một chuyện này mong Diệp công tử trả lời thành thật!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi hỏi đi!”
Di Tôn nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Nam Vô Phật Tổ và Nam Sở hoàng đế đưa cường giả Âm Gian tới Ngũ Duy, nhưng bọn họ đều chết hết. Đúng chứ?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Di Tôn chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Thực ra hắn ta đã đoán được điều này từ lâu, thế nhưng khi nghe Diệp Huyền nói vậy, hắn ta vẫn thấy chấn động vô cùng.
Chắc chắn Âm Gian đã cử cường giả Chứng Đạo tới, ấy vậy mà bọn họ cũng phải bỏ mạng!
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là thực lực của Diệp Huyền và Mộ Niệm Niệm đáng sợ hơn nhiều so với bọn họ tưởng tượng!
Nghĩ đến đây, Di Tôn không khỏi cảm thấy bất lực. Hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Diệp công tử, từ giờ trở đi Cực Lạc Chi Giới không nhúng tay vào chuyện thế tục nữa, vĩnh viễn không đối địch với Diệp công tử nữa, Diệp công tử thấy có được không?”
Diệp Huyền nhếch khóe miệng: “Các ngươi coi Diệp Huyền ta là cái gì? Muốn đánh là đánh, không muốn đánh là không đánh?”
Di Tôn cười khổ: “Diệp công tử, ngươi cũng cần gì phải đuổi cùng giết tận?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Trước kia lúc ta yếu, đại sư và Cực Lạc Chi Giới đối xử với ta như thế nào? Nếu Diệp Huyền ta thua thì ta tin rằng Cực Lạc Chi Giới sẽ rất tuyệt tình. Thế nên…”
Nói đoạn, hắn bèn biến mất.
Di Tôn lập tức trợn tròn mắt, hai tay vội chắp lại chắn ở phía trước. Hai tay hắn ta chắn được một thanh kiếm, song ngay sau đó thanh kiếm ấy đã xuyên thẳng vào cổ họng.
Phập!
Di Tôn trợn tròn mắt, máu tươi tuôn ra từ cổ họng hắn ta.
Còn Diệp Huyền thì lại xuất hiện trước mặt Di Tôn.
Hắn nhìn Di Tôn và mỉm cười: “Đại sư, ngươi biết thế gian này đâu là những kẻ buồn cười nhất không? Đó chính là những kẻ miệng nam mô bụng bồ dao găm. Buồn cười hơn nữa là những người này nhận ra mình không làm được chuyện ác xong còn quay sang chất vấn tại sao người khác lại tuyệt tình đến như vậy.
Đại sư à, ngươi có nhớ hay không, năm xưa ta cũng muốn từ bi với các ngươi, muốn nhân nghĩa với các ngươi, muốn nói đạo lí với các ngươi, nhưng các ngươi đã đối xử với ta như thế nào?
Các ngươi bảo ta rằng những điều đó chẳng có tác dụng gì cả, các ngươi nằng nặc muốn cướp đồ của ta, hơn nữa còn cướp một cách trắng trợn… Hiện giờ các ngươi lại muốn ta phải từ bi, phải nhân nghĩa à? Xin lỗi, ta không làm được.”
Nhân nghĩa?
Nhân từ?
Theo Diệp Huyền, dù là nhân nghĩa hay nhân từ thì đều phải xem đối tượng là ai.
Diệp Huyền hắn sẽ không làm một người tốt ngu ngốc.
Mấy chuyện lấy đức báo oán hắn sẽ không bao giờ làm.
Sau khi giết Di Tôn, Diệp Huyền bèn dùng Trấn Hồn Kiếm hấp thụ linh hồn của hắn ta.
Dạo này Trấn Hồn Kiếm đã hấp thụ được không ít linh hồn lớn mạnh. Lúc này nó đã có chiều hướng đột phá.
Đạo Tam Sinh đột nhiên nói: “Nếu như thanh kiếm này của ngươi hấp thụ được linh hồn của Âm Gian chi chủ thì chắc chắn sẽ trở thành đệ nhất kiếm ở cả Âm Gian và Dương Gian!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Âm Gian chi chủ?”
Đạo Tam Sinh gật đầu: “Đúng vậy, linh hồn đó là một trong những linh hồn mạnh nhất của Âm Gian. Với thanh kiếm này của ngươi mà nói thì chắc chắn cực kì bổ ích.”
Diệp Huyền chớp mắt: “Ta có đánh lại được Âm Gian chi chủ không?”
Đạo Tam Sinh do dự một lát rồi nói: “Ta thấy các ngươi ngang tài ngang sức!”