Chương 2288. Ta yếu lắm sao?
Chương 2288. Ta yếu lắm sao?
Kiếm Vực!
Diệp Huyền gật đầu, hắn đi tới trước Đạo Chi Giới kia và khai triển Kiếm Vực, sau khi Kiếm Vực bao phủ lấy Đạo Chi Giới, sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt trong nháy mắt, hắn vội vàng rút Kiếm Vực về, sau đó nhìn về phía Diệp Tri Mệnh: "Này..."
Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: "Không được, Kiếm Vực của ngươi không chịu được sức mạnh của Đạo Chi Giới này!"
Lông mày Diệp Huyền nhíu lại: "Vậy thì phải làm sao?"
Diệp Tri Mệnh nhìn Đạo Chi Giới một lúc lâu rồi nói: "Ngươi có thể thử giao tiếp với nó xem sao!"
Diệp Huyền chớp mắt: "Ý ngươi là nó có linh?"
Diệp Tri Mệnh gật đầu: "Đúng vậy! Nhưng ta cảm thấy nó có thể sẽ không thèm quan tâm đến ngươi!"
Diệp Huyền cảm thấy hơi khó hiểu: "Tại sao?"
Diệp Tri Mệnh khẽ nói: "Thực lực của ngươi vẫn chưa đủ mạnh!"
Khóe miệng Diệp Huyền khẽ nhếch lên: "Ta có cách!"
Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyền, chỉ thấy hắn lấy ra một thanh kiếm, đó chính là kiếm của thanh sam nam tử.
Kiếm linh!
Diệp Huyền cầm lấy kiếm linh rồi đi tới trước Đạo Chi Giới, sau đó hắn cầm kiếm, nhẹ nhàng đập vào Đạo Chi Giới kia.
Ầm!
Một luồng sức mạnh cường đại đột nhiên bùng phát khiến Diệp Huyền vội vàng rút lui!
Sau khi dừng lại, hắn nhìn thanh kiếm, trong mắt có chút nghi hoặc, thể diện của thanh sam nam tử không hữu dụng nữa rồi?
Đúng lúc này, Đạo Chi Giới đột nhiên khẽ run lên, sau đó, một luồng sáng đỏ lóe lên từ trong đó, có một tiểu cô nương đột nhiên xuất hiện ở trong luồng ánh sáng màu đỏ đó.
Tiểu cô nương khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, cao hơn Diệp Tri Mệnh một chút, nàng mặc một thân váy đỏ, mi mục như họa, mặc dù còn tuổi còn nhỏ nhưng lại đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Linh hồn của Đạo Chi Giới!
Diệp Tri Mệnh ở bên cạnh nhìn Diệp Huyền, tên này lại thật sự lôi ra linh hồn của Đạo Chi Giới này rồi!
Đúng là một nhân tài mà!
Tiểu cô nương nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền: "Ngươi không phải là chủ nhân của thanh kiếm này!"
Diệp Huyền gật đầu: "Đúng vậy!"
Tiểu cô nương đột nhiên tiến lên phía trước một bước, chỉ một bước đã lập tức xuất hiện ngay trước mặt hắn, nàng cứ nhìn hắn như vậy: "Chủ nhân của thanh kiếm này đang ở đâu?"
Mí mắt Diệp Huyền nhảy lên: "Không có ở đây!"
Tiểu cô nương tức giận: "Không có ở đây! Ngươi đang đùa ta sao?"
Nói xong, nàng đột nhiên tung ra một cú đấm.
Sắc mặt Diệp Huyền đột nhiên thay đổi, hắn cầm kiếm chắn ngang.
Ầm!
Diệp Huyền lập tức lui về phía sau cả ngàn trượng, mà khi hắn vừa dừng lại, nhục thân trước ngực hắn lập tức bị nứt ra, một luồng sức mạnh cường đại đang điên cuồng hủy diệt nhục thân của hắn!
Diệp Huyền chấn động trong lòng, hắn vội vàng thúc giục Kiếm Vực, dùng Kiếm Vực để trấn áp sức mạnh thần bí kia!
Lúc này, tiểu cô nương lại xuất hiện trước mặt hắn, nàng đang chuẩn bị động thủ thì Diệp Huyền liền vội vàng nói: "Nếu ngươi tiếp tục ra tay thì ta sẽ gọi hắn ta ra đánh ngươi!"
Tiểu cô nương nhìn chằm chằm vào hắn mà không lên tiếng.
Đúng lúc này, tiểu cô nương đột nhiên nói: "Phía sau ngươi là ai vậy?"
Diệp Huyền vô thức quay đầu lại, nhưng phía sau hắn trống trơn, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi.
Hắn vội vàng quay đầu lại, mà lúc này, tiểu cô nương liền đấm vào bụng của hắn.
Bụp!
Diệp Huyền lập tức bay ra ngoài cả ngàn trượng, lúc này, không gian mà hắn đi qua lập tức sụp đổ từng tầng một, lúc này, không gian ngàn trượng trước mặt tiểu cô nương cũng biến thành hư vô ngay tức khắc.
Sau khi Diệp Huyền dừng lại, miệng lập tức phun ra vài ngụm máu tươi, mà nhục thân của hắn thì càng thê thảm hơn, nứt thành mạng nhện, dường như có thể vỡ nát bất cứ lúc nào!
Diệp Huyền lau máu trên khóe miệng, hắn nhìn tiểu cô nương ở phía xa, tức giận nói: "Ngươi chơi xấu!"
Chết tiệt!
Hắn thật sự không ngờ người này lại giở trò bẩn thỉu!
Tiểu cô nương này có sức mạnh đáng sợ như vậy, sao hắn có thể nghĩ đến việc nàng sẽ giở trò cơ chứ?
Phong phạm của cường giả ở đâu?
Tiểu cô nương vỗ tay, lạnh lùng nhìn Diệp Huyền: "Âm Gian không an phận thì cũng thôi đi! Dương Gian các ngươi cũng bắt đầu không an phận! Thật sự rất phiền phức đấy!”
Nói xong, nàng lại muốn ra tay.
Lúc này, hai tay Diệp Huyền đột nhiên chắp lại với nhau, trong chốc lát, một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa đột nhiên tập trung lại trong cơ thể hắn.
Mí mắt của Diệp Tri Mệnh nhảy lên sau khi nhìn thấy cảnh này.
Đạo Kinh võ học!
Lúc này, tiểu cô nương dừng lại, nàng nhìn Diệp Huyền, lông mày hơi nhíu lại: "Ngươi xài chiêu gì vậy? Xem ra cũng có chút lợi hại đấy!"
Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương: "Ngươi có muốn thử võ học mà ta tự sáng tạo ra không?"
Tự sáng tạo ra!
Diệp Tri Mệnh ở bên cạnh khẽ giật giật khóe miệng, ông trời ơi, hắn còn có mặt mũi để nói như vậy sao!
Tự sáng tạo ra!
Thật sự là quá vô liêm sỉ!
Tiểu cô nương nhìn Diệp Huyền: "Ngươi tự sáng tạo ra?"
Diệp Huyền gật đầu: "Đúng vậy!"
Tiểu cô nương suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Ngươi đừng ra chiêu này vội, chúng ta có thể nói chuyện một chút!"
Diệp Huyền: "..."
Tiểu cô nương nhìn thanh kiếm trong tay hắn, sau đó nói: "Ngươi có thể nói cho ta biết chủ nhân của thanh kiếm này đang ở đâu không?"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ở một nơi rất xa!"
Tiểu cô nương lại hỏi: "Ngươi rất thân với hắn ta sao?"
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Hắn ta là đại ca của ta!"
Diệp Tri Mệnh: "..."
Tiểu cô nương khẽ cau mày: "Vậy tại sao hắn ta mạnh như vậy mà ngươi lại yếu ớt thế?"
Khóe miệng Diệp Huyền khẽ giật giật: "Ta yếu lắm sao?"
Tiểu cô nương nhìn hắn: "Chẳng lẽ không yếu sao?"