Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 601 - Chương 2291. Không Tin Thì Thôi

Chương 2291. Không tin thì thôi Chương 2291. Không tin thì thôi

Diệp Huyền nhìn Mục Sênh, cười nói: "Tiền bối, ta hứa với ngươi, nhưng ta cần ngươi giúp ta một vài chuyện nhỏ."

Mục Sênh nhìn hắn: "Vốn dĩ ta muốn tự mình đi, nhưng ta không thể rời khỏi đây, một khi ta rời đi, Âm Gian và Dương Gian sẽ mất cân bằng, đến lúc đó, Âm Gian sẽ nhân cơ hội này mà gây chuyện! Tất nhiên ngươi là một người thật thà, ta không muốn lừa gạt ngươi, sẽ rất nguy hiểm khi ngươi làm chuyện này, đặc biệt là ngươi có thể sẽ bị nhiễm một chút nhân quả thị phi.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiền bối, thật không dám giấu, ta cũng không muốn đi, nhưng vừa rồi tiền bối đã chỉ điểm cho ta, Diệp Huyền ta là người biết báo đáp ân tình, nếu tiền bối đã cần, vậy thì Diệp Huyền ta sẽ không ngại lên núi đao xuống biển lửa để giúp tiền bối làm điều đó!"

Nghe vậy, Mục Sênh do dự một chút, sau đó nói: "Ngươi... Thật tốt bụng!"

Đúng lúc này, trong lòng nàng dâng lên cảm giác tội lỗi.

Diệp Tri Mệnh: "..."

Mục Sênh đột nhiên thấp giọng thở dài: "Thật sự có hơi không nhân nghĩa khi để ngươi đi như thế này!"

Nói xong, nàng lấy ra một viên đá to bằng lòng bàn tay đưa cho Diệp Huyền: "Thứ này là Giới Thạch, trong nó chứa đựng sức mạnh của ta, vào thời khắc mấu chốt, ngươi có thể thúc giục nó, nó sẽ thi triển một kết giới, cho dù là Âm Gian chi chủ thì ngươi cũng có thể vây khốn đối phương lại trong một khoảng thời gian!"

Diệp Huyền vội vàng cất Giới Thạch đi, sau đó nói: "Đa tạ!"

Mục Sênh đột nhiên búng tay một cái, hai luồng sáng đen tràn vào trong cơ thể Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh, đúng lúc này, nhục thân của hai người bọn họ lặng lẽ biến mất!

Nhục thân vẫn còn đó, nhưng nó không thể nhìn thấy được bằng mắt thường!

Mục Sênh nói: "Ta đã che giấu nhục thân và sinh khí trên thân thể của hai ngươi, để sau khi hai ngươi xuống Âm Gian sẽ không bị phát hiện, nhưng các ngươi vẫn phải cẩn thận!"

Diệp Huyền gật đầu: "Vậy Mục Sênh, chúng ta xin cáo từ trước đây!"

Mục Sênh gật đầu: "Nếu không làm được thì đừng quá cưỡng ép bản thân!"

Diệp Huyền mỉm cười, hắn kéo Diệp Tri Mệnh đang có vẻ mặt rất khó coi bên cạnh rời đi, sau khi đi được vài bước, hắn đột nhiên dừng lại, sau đó quay sang nhìn Mục Sênh: "Mục Sênh, ta không thể đảm bảo có thể cứu được bằng hữu của ngươi, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức... ..."

Nói đến đây, hắn đột nhiên dùng huyền khí truyền âm cho Mục Sênh.

Mục Sênh nhìn hắn, sau một lát, nàng gật đầu: "Được!"

Diệp Huyền cười toe toét, sau đó kéo Diệp Tri Mệnh biến mất ở phía xa.

Mục Sênh nhìn về hướng Âm Gian, không biết đang nghĩ gì.

Bọn họ đã làm một giao dịch nho nhỏ!



Xa xa, Diệp Tri Mệnh không nói lời nào, vẻ mặt rất lạnh lùng.

Diệp Huyền mỉm cười: "Đừng giận!"

Diệp Tri Mệnh cười lạnh: "Ta tức giận cái gì chứ? Dù sao cũng không phải ta gặp xui xẻo!"

Diệp Huyền cười khẽ, nói: "Nếu không có sự giúp đỡ của Mục Sênh thì chúng ta không thể vào được!"

Diệp Tri Mệnh hít sâu một hơi, nàng nhìn hắn: "Ngươi cho rằng mình hời rồi sao? Ngươi có biết Mạn Châu và Sa Hoa đó là gì không? Đó là vật tà ác nhất của Âm Gian – Bỉ Ngạn Hoa, hay còn được gọi là cấm kỵ chi hoa, quan trọng nhất là loài hoa này có nhân quả rất lớn!"

Diệp Huyền khẽ cau mày: "Một đóa hoa?"

Diệp Tri Mệnh lắc đầu: "Đó không phải là một đóa hoa bình thường!"

Vừa nói, nàng vừa thấp giọng thở dài: "Bỉ Ngạn Hoa, nở mất một vạn năm, tàn cũng phải mất một vạn năm, hoa và lá sẽ không bao giờ gặp được nhau. Tình không vì nhân quả, duyên đã định sinh tử!”

Diệp Huyền khẽ cau mày: "Không phải Mạn Châu và Sa Hoa đều là nữ sao? Yêu nhau á?"

Vẻ mặt Diệp Tri Mệnh vô cảm: "Hai nữ nhân không thể yêu nhau sao?"

Diệp Huyền: "..."

Diệp Tri Mệnh lại nói: "Đức Phật nói: Người khác giới chỉ để sinh sản, người đồng giới mới là tình yêu đích thực!"

Diệp Huyền chết lặng khi nghe đến đây.

Khác giới tính chỉ là sinh sản, còn cùng giới tính mới là chân ái!

Diệp Huyền liếc mắt quan sát Diệp Tri Mệnh, tư tưởng của tiểu nữ hài này có hơi nguy hiểm đấy!

Dường như nghĩ đến gì đó, hắn hỏi với vẻ hơi nghi ngờ: “Tri Mệnh này, câu nói kia thật sự là Phật nói sao?”

Diệp Tri Mệnh không thay đổi sắc mặt: “Thích tin thì tin, không thì thôi!”

Diệp Huyền lại liếc mắt nhìn nàng: “Ta đã từng đọc qua không ít Phật Kinh nhưng hình như không có vị Phật nào từng nói như vậy cả!”

Vẻ mặt của Diệp Tri Mệnh vẫn chẳng có cảm xúc gì hết: “Ngươi chưa từng đọc qua thì có nghĩa là không có sao?”

Diệp Huyền cũng chịu rồi.

Vị Phật nào lại đi nói mấy lời vớ vẩn như vậy chứ?

Thật hài hước!

Ngay đúng lúc này, Diệp Tri Mệnh dừng lại, nàng nhìn về phía xa, cách đó không xa có một luồng khí tức âm u đang lan tới!

Diệp Huyền cũng dừng lại và nhìn về phía đó. Cách bọn họ khoảng mấy trăm trượng có một luồng khí tức âm u đang trải rộng, rất nhanh, hắn đã trông thấy một vài âm hồn đang bay tà tà về phía bọn họ!

Linh hồn thể!

Một khắc này, Trấn Hồn Kiếm trong cơ thể hắn bắt đầu rục rịch!

Thật ra thì hắn vừa mới bước chân vào Âm Gian thì Trấn Hồn Kiếm đã hơi xao động rồi!

Nơi này đối với nó mà nói đúng là một thiên đường ở nhân gian!

Nhưng Diệp Huyền cũng không cho nó ra ngoài hấp thụ, lần này hắn tới đây vẫn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, về phần hấp thụ linh hồn, hắn tin rằng sau này chắc chắn sẽ còn nhiều cơ hội hơn!

Đột nhiên Diệp Tri Mệnh nói: “Mấy thứ này chắc là âm binh!”

Diệp Huyền bảo: “Hình như bọn họ đang bay về phía chúng ta!”

Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Thì đúng rồi! Ngươi mau nghĩ cách lừa bọn họ thế nào đi!”

Diệp Huyền: “…”

Lúc này, mấy âm hồn kia đã bay đến trước mặt Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh.

Âm hồn dẫn đầu nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt bất thiện: “Các ngươi…”

Ngay đúng lúc này, Diệp Huyền bất chợt lôi Trấn Hồn Kiếm ra. Ngay sau đó, mấy âm binh trước mặt hắn trực tiếp bị Trấn Hồn Kiếm hấp thụ sạch!

Xong chuyện, Diệp Huyền nhanh chóng cất Trấn Hồn Kiếm vào trong Giới Ngục tháp.
Bình Luận (0)
Comment