Chương 2292. Quỷ môn quan
Chương 2292. Quỷ môn quan
Diệp Tri Mệnh ở bên cạnh chợt nói: “Ta đã sai rồi!”
Diệp Huyền nghe được câu này mà chẳng hiểu gì cả.
Diệp Tri Mệnh lại nói: “Chỉ có người mạnh hơn ngươi thì mới ngươi đi lừa thôi.”
Diệp Huyền: “…”
Diệp Tri Mệnh lại đi về phía xa.
Diệp Huyền hỏi: “Tri Mệnh, có phải ngươi coi thường ta vì hành động trước đó của ta với Mục Sênh không?”
Tri Mệnh lại chẳng nói gì hết.
Diệp Huyền cười bảo: “Cảm thấy ta không có khí phách?”
Diệp Tri Mệnh đáp: “Ngươi với nàng ta không cần thiết phải trở thành kẻ địch, sở dĩ nàng ta ra tay đả thương ngươi chính là vì ngươi tùy tiện xông vào, nàng ta ra tay không phải nhắm vào ngươi mà là do chức trách còn ở trên người.
Nói một cách đơn giản thì là ngươi không cần thiết phải kết thù kết oán với nàng ta, mà ngươi dùng phương pháp này để làm dịu mối quan hệ với nàng ta, thậm chí có thể nói là kết giao với nàng ta, đây là thủ đoạn.
Người sống ở trên đời, thật lực rất quan trọng nhưng trí tuệ cảm xúc và thủ đoạn lại càng quan trọng hơn. Một điểm này ta rất khâm phục ngươi, bởi vì ở phương diện này ngươi lợi hại hơn ta rất nhiều.”
Diệp Huyền nói: “Vậy ngươi cũng cảm thấy ta ở bên cạnh ngươi cũng là đang lừa ngươi, lợi dụng ngươi sao?”
Diệp Tri Mệnh liếc mắt nhìn hắn rồi cười tự giễu: “Là ta vẫn luôn lợi dụng ngươi mới phải! Ta tiếp cận ngươi vốn đã mang theo mục đích không đơn giản rồi, cho dù ngươi quay ngược lại lợi dụng ta thì cũng không sao cả, ta có tư cách gì oán trách ngươi chứ?”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Vậy tại sao ngươi lại giận?”
Diệp Tri Mệnh đáp: “Ta không giận!”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì đột nhiên Diệp Tri Mệnh dừng bước chân, nàng nhìn về phía hắn: “Tại sao ngươi lại ngu thế nhỉ?”
Diệp Huyền: “…”
Diệp Tri Mệnh chỉ vào mình: “Ngươi biết rõ ràng ta đang lợi dụng ngươi nhưng ngươi vẫn cho ta đi theo ngươi, tại sao vậy?”
Diệp Huyền cười đáp: “Tri Mệnh, tại sao ngươi không đổi một góc độ khác để nhìn nhận vấn đề xem?”
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn mà không nói gì cả.
Diệp Huyền nói: “Ngươi đi theo ta đúng là có mục đích không đơn giản, nhưng ngươi cũng giúp ta mà nhỉ? Không có ngươi thì ta không có cách nào đạt đến Độn Nhất cảnh chân chính. Không có ngươi thì ta cũng không có cách nào tu luyện Đạo Kinh võ học, không có ngươi thì đám người A La cũng không khả năng đạt đến Độn Nhất Cảnh chân chính trong khoảng thời gian ngắn như thế. Không có ngươi thì ta càng không có cách nào có được quyển Đạo Kinh ở Phật Gia kia…”
Diệp Tri Mệnh im lặng.
Diệp Huyền cười bảo: “Tri Mệnh, có lẽ cuộc gặp gỡ giữa chúng ta là một âm mưu, là một ác duyên, nhưng ta cảm thấy con người ngươi không tồi, cho nên ta bằng lòng làm bạn với ngươi.”
Diệp Tri Mệnh liếc mắt nhìn hắn: “Sau này ngươi sẽ bị ta hại rất thảm đấy!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Là bạn bè thì Diệp Huyền ta thật sự có thể giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống.”
Diệp Tri Mệnh thấp giọng thở dài: “Một tên ngốc!”
Thật ra, từ lúc tiếp xúc với Diệp Huyền cho đến này, nàng đã phát hiện ra một vấn đề, đó chính là hắn rất không thực tế, nhưng hắn đối xử với bạn bè và người bên cạnh lại rất thật lòng.
Nàng biết sở dĩ bên cạnh hắn có thể tập trung được nhiều người như vậy, ngoại trừ Đạo Kinh ra thì nguyên nhân quan trọng nhất chính là cái này!
Ở thế giới đó của nàng, vì Đạo Kinh đừng nói là bạn bè mà ngay cả cha con cũng có thể tương tàn.
Nhưng Diệp Huyền lại bằng lòng chia sẻ Đạo Kinh với những người bên cạnh!
Mà đối với mình, người này cũng không hề đề phòng một chút nào cả.
Ngươi muốn nói hắn ngốc vậy ngươi đã lầm to rồi, người này sáng suốt hơn bất cứ ai, hắn chỉ biết “ngốc” trước mặt những người mà hắn thừa nhận mà thôi.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Diệp Tri Mệnh không khỏi dịu đi rất nhiều.
Đột nhiên Diệp Huyền nói: “Các ngươi đều nói trên người ta có ách nạn chi nhân sẽ mang tới tai họa cho ta, nhưng ta cảm thấy giống như trong Đạo Kinh đã nói, mọi chuyện đều không có tuyệt đối, phúc họa tương y.”
Diệp Tri Mệnh im lặng.
Diệp Huyền chợt dừng bước chân, ở trước mặt hai người bọn họ bất chợt xuất hiện một tòa thành, trên cổng thành treo một tấm biển to đùng, bên trên viết ba chữ to: Quỷ Môn Quan.
Hắn hơi nhíu mày lại, trong lòng có hơi tò mò: “Quỷ Môn Quan?”
Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Tiến vào Quỷ Môn Quan này rồi chúng ta mới được tính là bước vào Âm Gian chân chính!”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn cổng của Quỷ Môn Quan, ở đó có âm binh trấn thủ, mà trong đó thi thoảng còn có âm hồn bay qua bay lại trong cửa!
Hắn hỏi: “Sau khi người ở Dương Gian chết đều sẽ tới nơi này sao?”
Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Trước kia thì đúng, ngày trước khi mấy đại đạo như âm dương luân hồi vẫn còn thì chỉ cần người ở Dương Gian chết, linh hồn sẽ bị cưỡng chế dẫn về Âm Gian, sau này Âm Gian sẽ cho bọn họ đầu thai chuyển thế dựa vào công đức khi còn sống của họ.
Nhưng từ rất lâu trước đây, các đại đạo vỡ vụn, trật tự bị rối loạn cho nên hiện tại, sau khi người ở Dương Gian chết đi, chỉ cần thực lực đủ mạnh thì bọn họ có thể không cần tới Âm Gian này, mà Âm Gian cũng không có cách nào bước chân vào Dương Gian để câu hồn!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Là ai đã phá vỡ mấy đại đạo này thế?”
Diệp Tri Mệnh nhẹ giọng đáp: “Không biết! Ta chỉ biết từ rất lâu trước đây, trong thiên địa có đủ loại trật tự nhưng bây giờ, rất nhiều thứ đã không còn thấy đâu nữa! Ngược lại, trật tự ở vũ trụ hiện tại này rất hỗn loạn, một lời khó mà nói hết được!”
Diệp Huyền im lặng một lúc rồi mới nói: “Chúng ta đi thôi!”
Nói xong, hắn kéo Diệp Tri Mệnh chậm rãi bay về phía Quỷ Môn Quan kia. Lúc hai người đi vào Quỷ Môn Quan thì hai âm binh kia không hề chặn họ lại.