Chương 2293. Tình không vì nhân quả, duyên đã định sống chết
Chương 2293. Tình không vì nhân quả, duyên đã định sống chết
Sau khi tiến vào Quỷ Môn Quan, bọn họ bước vào một con đường nhỏ lát đá xanh, con đường nhỏ này hơi dài và thông thẳng đến cuối tầm nhìn.
Diệp Tri Mệnh liếc mắt nhìn con đường đá xanh ở dưới chân, nhẹ giọng nói: “Đây chính là Hoàng Tuyền Lộ cũng được gọi là tiếp dẫn chi lộ, ngươi có nhìn mấy quỷ hồn bay qua bay lại kia không, đó mới là cô hồn dã quỷ chân chính đấy!”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn mấy quỷ hồn vất vưởng kia: “Hình như bọn họ không có ý thức thì phải?”
Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Bọn họ đang mê man bởi vì đã ở nơi này quá lâu rồi!”
Diệp Huyền có hơi khó hiểu: “Vậy tại sao họ không rời đi?”
Diệp Tri Mệnh đáp: “Vì bọn họ chết một cách bất thường, vừa không thể lên trời vừa không thể đầu thai, lại càng không thể đến Luân Hồi Điện ở Âm Gian, mà chỉ có thể vất vưởng trên Hoàng Tuyền Lộ này! Chỉ có đợi đến sau khi dương thọ cạn hết thì mới có thể đến Luân Hồi Điện báo cáo.
Nhưng bây giờ luân hồi đại đạo đã sụp đổ rồi, nơi đó chỉ còn là thùng rỗng kêu to, mà mấy cô hồn dã quỷ không có thực lực và bối cảnh gì này hiển nhiên sẽ bị người lãng quên mất!
Vì thế, bọn họ cứ bị giam cầm ở nơi này mãi, lâu dần rồi cũng đã quên mất bản thân mình là ai!”
Diệp Huyền im lặng.
Diệp Tri Mệnh nói: “Đi nào!”
Diệp Huyền chợt hỏi: “Hay là chúng ta dẫn cả họ đi luôn được không?”
Diệp Tri Mệnh nhìn về phía hắn.
Diệp Huyền cười bảo: “Cứ coi như làm một việc tốt đi!”
Diệp Tri Mệnh gật đầu.
Diệp Huyền lấy Trấn Hồn Kiếm ra trực tiếp thu mấy cô hồn dã quỷ này vào trong kiếm, trấn Hồn Kiếm có thể hấp thụ linh hồn và cũng có thể dưỡng hồn.
Sau khi thu mấy cô hồn dã quỷ này xong, đột nhiên hắn nói: “Nếu chỗ này đã là Hoàng Tuyền Lộ vậy chắc chẳn cũng có Hoàng Tuyền Hà chứ nhỉ?”
Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Ngày xưa con sông đó ở ngay hai bên Hoàng Tuyền Lộ này thôi, nhưng sau khi Âm Gian phát hiện ra bên trong Hoàng Tuyền Hà có thể ngưng tụ ra Hoàng Tuyền Thánh Thủy thì bọn họ đã chuyển con sông đi rồi!
Bây giờ Hoàng Tuyền Hà chính là thánh địa ở Âm Gian. Đừng nói là người ngoài mà ngay cả Âm Gian cũng không có bao nhiêu người có được tư cách đến thánh địa Hoàng Tuyền Hà ấy!”
Diệp Huyền gật đầu, không biết đang nghĩ gì nữa.
Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Chúng có thể nhanh chóng gặp được Bỉ Ngạn Hoa thôi!”
Diệp Huyền nói: “Mạn Châu và Sa Hoa?”
Diệp Tri Mệnh gật đầu.
Diệp Huyền phát hiện ra bọn họ cứ đi mãi đi mãi, xung quanh dần xuất hiện rất nhiều cơn gió lạnh thấu xương. Mấy cơn gió này rất đau, không phải xác thịt đau mà là linh hồn đau, cứ như thể linh hồn bị kim đâm trúng vậy, nhưng cũng may mà Trấn Hồn Kiếm đã trấn thủ linh hồn cho hắn.
Hắn nhìn về phía Diệp Tri Mệnh: “Tri Mệnh, ngươi không sao chứ?”
Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Nơi này không đả thương được ta đâu!”
Diệp Huyền gật nhẹ đầu. Hắn biết có khả năng nàng cũng đã khôi phục một ít thực lực rồi, cho dù không biết thực lực của nàng đã đạt đến trình độ nào nữa!
Hai người tiếp tục đi, đột nhiên hắn cảm giác được một vài khí tức tà ác, trong luồng khí tức tà ác này còn có sự oán độc và lệ khí vô cùng vôt ận.
Mấy lệ khí và khí tức tà ác này đã có thể ảnh hưởng đến hắn!
Diệp Huyền hơi nhíu mày, vẻ mặt khá kinh ngạc: “Bỉ Ngạn Hoa?”
Diệp Tri Mệnh đột nhiên dừng bước chân rồi quay đầu nhìn về phía hắn: “Bây giờ chúng ta rút lui vẫn còn kịp đấy.”
Diệp Huyền hỏi: “Nguy hiểm?”
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn: “Ngươi cũng biết ta biết xem bói mà, nếu như ngươi quản việc này thì thật sự sẽ xảy ra rất nhiều chuyện không hay đấy, mà bây giờ chúng ta rút lui cũng vẫn còn kịp.”
Diệp Huyền im lặng một lúc lâu rồi cười bảo: “Chúng ta cứ đi xem sao trước đã nhé!”
Diệp Tri Mệnh thấp giọng thở dài, nàng không còn khuyên thêm nữa bởi vì đã nhìn thấy được đáp án trong mắt hắn rồi.
Hai người tiếp tục tiến lên, càng đi về phía trước thì luồng khí tức tà ác và lệ khí kia càng mệnh, cho dù Diệp Huyền có Phong Ma Huyết Mạch nhưng vẫn không có cách nào hoàn toàn chống lại được chúng!
Rất nhanh, hai người đã dừng lại. Phía trước, cách bọn họ không xa cũng chính là điểm cuối của Hoàng Tuyền Lộ, nơi ấy có một bông hoa màu đỏ thẫm, đỏ đến diễm lệ, đỏ như máu!
Chỉ thấy hoa chứ không thấy lá!
Diệp Tri Mệnh nhẹ giọng nói: “Bỉ Ngạn Hoa, một nghìn năm nở, một nghìn năm tàn, hoa và lá vĩnh viễn không thể gặp nhau. Hoa là Mạn Châu, lá là Sa Hoa, khi hoa nở thì không thấy lá, khi lá rụng thì không thấy hoa… Tình không vì nhân quả, duyên đã định sống chết!”
Diệp Huyền hơi nhíu mày lại: “Hoa này có linh, lá này cũng có linh vậy tại sao bọn họ lại không thể gặp được nhau?”
Diệp Tri Mệnh liếc mắt nhìn hắn, sau đó trầm giọng nói: “Vì bọn họ bị người giam cầm ở nơi này, hơn nữa còn hạ một lời nguyền và cấm thuật cực kỳ đáng sợ.”
Nói xong, nàng hơi dừng lại một lúc rồi mới bảo: “Rất lâu trước đây, Mạn Châu và Sa Hoa còn được gọi là Chỉ Dẫn Hoa, bất cứ một người nào muốn luân hồi đi tới nơi này ngửi được hương hoa sẽ nhớ lại những chuyện ở kiếp trước!
Khi linh hồn đi khỏi nơi này sẽ quên mất các chuyện ở kiếp trước, tất cả mọi thứ trong qua khứ đều sẽ ở lại bờ bên này, người chết sẽ đi theo sự chỉ dẫn của bông hoa này để đến Luân Hồi Đại Điện, cho nên nàng ta mới được gọi la Bỉ Ngạn Hoa.
Mà sau này, hoa và lá này tu đạo thành công mà có linh, hai nữ tử này đều ái mộ đối phương, vì thế các nàng mới gặp nhau… nhưng, nghe nói một vị đại năng vì ghen tỵ vì thế đã thi triển một lời nguyền và cấm thuật cực kỳ lớn mạnh lên bọn họ, khiến cả đời bọn họ không có cách nào được gặp lại nhau.
Có điều, Mạn Châu và Sa Hoa cũng không bất tử, các nàng cũng sẽ chết, nhưng sau khi các nàng chết sẽ đến nơi này, sẽ ngửi được hương hoa ngày xưa và lại nhớ về kiếp trước, vì thế, bọn họ đã thề với nhau sẽ không phân ly nữa, nhưng bọn họ sẽ lại một lần nữa bước vào vòng tuần hoàn của lời nguyền kia, cứ lặp đi lặp lại như vậy mãi…”