Chương 2294. Bỉ Ngạn hoa
Chương 2294. Bỉ Ngạn hoa
Nghe xong, đột nhiên trong lòng Diệp Huyền bùng cháy lên một ngọn lửa không tên: “Là đại năng siêu cấp nào mà lại thiếu đạo đức như thế?”
Nghe được câu này của hắn, sắc mặt Diệp Tri Mệnh chợt thay đổi: “Đối phương đã Phá Đạo rồi, ngươi tuyệt đối đừng ăn nói lung tung, cẩn thận lại rước tới họa lớn.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nhưng thiếu đạo đức thật mà! Người ta yêu nhau thì có liên quan mẹ gì đến tên đại năng chó má kia đâu chứ! Ghen tỵ mà đi nguyền rủa người khác, loại hành vi này…”
Nói đến đây, hắn lắc đầu: “Ta khinh bỉ!”
Ngay đúng lúc này, đột nhiên quanh người hắn có thêm một vài sợi tơ màu đỏ…
Trông thấy một màn này, sắc mặt Diệp Tri Mệnh trở nên càng khó cơi hơn: “Đối phương biết ngươi rồi đấy!”
Nói xong, nàng nhìn thẳng vào Diệp Huyền rồi tức giận quát: “Thằng ngu này, không gây họa thì ngươi không chịu được đúng không?”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn quanh người mình, nhẹ giọng bảo: “Mới mắng có một câu như vậy mà cũng phát hiện ra… nói nè, nếu như ta nói về Thanh Nhi vậy liệu nàng ấy có cảm giác được không?”
Thanh Nhi, không thể không nói hắn có hơi nhớ nàng rồi!
Đột nhiên Diệp Tri Mệnh nổi giận nói: “Thanh cái đầu nhà ngươi ấy! Ngươi có biết tại sao đến ngay cả Âm Gian cũng không dám bước chân vào nơi này không?
Bởi vì cả Âm Gian này đều sợ đắc tội với vị đại năng đó, cho nên bọn họ mới không dám bước chân vào đây, sợ dính phải nhân quả thị phi ở nơi này!
Còn nữa, ngươi thật sự cho rằng Mục Sênh ở ngoài kia không có cách nào vào Âm Gian sao?
Nàng ta có năng lực để tới đây đấy nhé, cũng có năng lực giải trừ lời nguyền và cấm thuật trên người Bỉ Ngạn Hoa này, nhưng nàng ta không dám tới bởi vì nếu làm như vậy sẽ đồng nghĩa với việc đắc tội với vị đại năng kia.
Ngay cả Mục Sênh mà ngươi còn không đánh lại được vậy dựa vào cái gì mà xen vào chuyện của người khác chứ?
Dựa vào cái gì hả?
Dựa vào nữ tử váy trắng sao?
Ngươi cho rằng Thanh Nhi nhà ngươi…”
Nói đến đây, đột nhiên nàng tắt đài.
Mẹ nó chứ, hình như Thanh Nhi kia không cần phải sợ vị đại năng đó…
Ở đó, cùng với sự im lặng của Diệp Tri Mệnh đột nhiên không gian trở nên tĩnh lặng.
Thanh Nhi!
Cuối cùng nữ nhân này đã kết thúc chủ đề này.
Diệp Tri Mệnh chưa từng gặp nữ tử váy trắng nhưng nàng biết nữ nhân này mạnh đến cỡ nào!
Nàng thấp giọng thở dài một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Diệp Huyền chợt bảo: “Tri Mệnh, thật ra ngươi cũng không nhúng tay vào mà, đúng không?”
Diệp Tri Mệnh lườm hắn một cái: “Ta không muốn nhúng tay vào!”
Diệp Huyền im lặng.
Vẻ mặt của Diệp Tri Mệnh khá phức tạp: “Chuyện bất công trên đời này nhiều như thế, ngươi có quản hết được không?”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn bông Bỉ Ngạn Hoa kia mà thấp giọng nói: “Chuyện bất công trên đời này nhiều như vậy hiển nhiên chúng ta không thể quản hết được rồi, nhưng nếu đã gặp được vậy chúng ta cũng nên giúp một chút chứ!”
Diệp Tri Mệnh thấp giọng thở dài một tiếng, vẻ mặt lại càng phức tạp hơn.
Diệp Huyền đi đến trước Bỉ Ngạn Hoa kia, lúc này, Bỉ Ngạn Hoa hơi run lên, rất nhanh, lệ khí và tà khí vô cùng vô tận phun ra từ trong bông hoa đó.
Đột nhiên Diệp Huyền nói: “Mạn Châu, nếu ngươi có linh thì hiện thân đi!”
Bầu không khí thoáng trầm lặng rồi Mạn Châu kia đột nhiên rung mạnh một cái, ngay sau đó, một nữ tử mặc hồng y xuất hiện trước mặt Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh.
Mạn Châu!
Mạn Châu nhìn hắn với đôi mắt đỏ ngầu, không chứa bất cứ một cảm xúc nào hết.
Diệp Huyền nói: “Mạn Châu cô nương, ta chỉ hỏi một câu mà thôi, lý do khiến vị cường giả kia phong ấn các ngươi thật sự chỉ là vì đố kỵ thôi sao?”
Mạn Châu chỉ nhìn hắn mà chẳng nói gì cả.
Diệp Huyền bảo: “Ta có thể cứu các ngươi!”
Vẻ mặt của Mạn Châu thoáng dịu đi, nàng im lặng một lúc rồi nói: “Vị công tử này, ngươi đi đi!”
Diệp Huyền hơi nhíu mày lại, hắn không hiểu nổi: “Tại sao? Lẽ nào các ngươi không muốn tự do sao?”
Mạn Châu liếc mắt nhìn hắn: “Ta đã nghe thấy hết những lời trước đó của công tử rồi! Công tử có tấm lòng lương thiện, ta đây xin nhận nhưng người đã nguyền rủa chúng ta cũng không phải người mà công tử có thể đối địch được đâu, công tử chớ có tự làm hại mình!”
Lúc này, Diệp Tri Mệnh ở bên cạnh đột nhiên nói: “Cho dù muốn nhúng tay vào chuyện của người khác thì cũng phải cân nhắc đến thực lực của bản thân một chút đi chứ!”
Diệp Huyền im lặng.
Không cứu?
Thấy chuyện này mà mặc kệ vậy trong lòng hắn sẽ bức bối lắm, cảm thấy không thoải mái nổi!
Mà cứu thì sao?
Cứu hai nữ nhân này rồi sẽ phải đắc tội với một vị đại năng, mà còn có khả năng sẽ liên lụy đến những người bên cạnh mình nữa.
Diệp Huyền gần như không hề do dự gì mà nhìn về phía Mạn Châu: “Mạn Châu cô nương, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, lúc trước, tại sao vị đại năng kia lại muốn phong ấn các ngươi? Lẽ nào thật sự chỉ là vì đố kỵ thôi sao? Nhưng theo quan điểm của ta thì một vị cường giả siêu cấp chắc hẳn sẽ không hẹp hòi như vậy đâu.”
Nhìn thấy một màn này, Diệp Tri Mệnh ở bên cạnh lại thấp giọng thở dài.
Mạn Châu liếc mắt nhìn Diệp Huyền sau đó đáp: “Có rất nhiều lúc, một người càng mạnh thì tâm nhãn sẽ càng nhỏ, vì bọn họ không thể tha thứ cho việc người khác có bất cứ một hành vi nào mạo phạm đến bọn họ.”
Diệp Huyền hơi nhíu mày: “Các ngươi đã mạo phạm đối phương?”
Mạn Châu cười lạnh mà chẳng nói gì hết, nàng vung tay phải một cái, đột nhiên trước mặt ba người xuất hiện một quầng sáng màu đỏ như máu.
Cảnh tượng bên trong quần sáng ấy chính là Hoàng Tuyền Lộ.
Phía tận cùng của Hoàng Tuyền Lộ có một bông hoa đỏ diễm lệ!
Đó chính là Bỉ Ngạn Hoa!
Nhưng, Bỉ Ngạn Hoa bên trong quầng sáng đó lại có mỗi lá, mà được lá xanh tôn lên khiến cho Bỉ Ngạn Hoa trông vô cùng rực rỡ.
Hoa lá ôm nhau thật sự rất đẹp mắt!