Chương 2295. Cường nhị đại
Chương 2295. Cường nhị đại
Ngay đúng lúc này, đột nhiên một nữ tử xuất hiện trên Hoàng Tuyền Lộ, nàng ta mặc một bộ váy dài màu đen, tóc đen như mực xoa bên vai, trong tay nàng ta cầm một chiếc quạt gấp màu đen, trên quạt là tranh sơn thủy thần bí, mà trên vai nàng ta còn có một con tiểu thú vừa giống rồng vừa giống phượng.
Đột nhiên ánh mắt của nữ tử này liếc về phía Bỉ Ngạn Hoa, nàng ta quan sát bông hoa một lúc, khóe miệng hơi nhếch lên: “Vậy mà một bông hoa cũng bày đặt yêu với chả đương, thật nực cười!”
Nói xong, đột nhiên nàng ta búng ngón tay một cái, một phù văn kỳ lạ trực tiếp chui vào trong Bỉ Ngạn Hoa.
Ầm!
Trong phút chốc, bên trong Bỉ Ngạn Hoa kia truyền ra hai tiếng kêu thảm thiết, sau đó nhanh chóng héo rũ.
Mà lúc này, đột nhiên nữ tử lắc đầu cười một tiếng: “Cứ xóa sổ như vậy lại có hơi nhàm chán! Không phải các ngươi muốn yêu đương hay sao? Ta sẽ cho các ngươi yêu đủ luôn!”
Nói rồi, nàng ta ngoắc nhẹ ngón tay, trong nháy mắt, bông Bỉ Ngạn Hoa kia bắt đầu xuất hiện sức sống.
Khóe môi của nữ tử hơi nhếch lên: “Ta nguyền rủa các ngươi, một vạn năm hoa nở, một vạn năm hoa tàn, hoa và lá mãi mãi không thể gặp nhua, đời đời kiếp kiếp luân hồi vô hạn…”
Nói xong, nàng ta bước về phía xa, mà ngay khi nàng ta định bước ra khỏi Hoàng Tuyền Lộ kia lại đột nhiên dừng lại, sau đó quay người, đúng lúc này, sắc mặt của Diệp Huyền lập tức thay đổi, bởi vì hắn phát hiện ra hình như nữ nhân kia đang nhìn mình!
Sao có thể như vậy được?
Nữ tử này cứ nhìn về phía trước như thế, cười bảo: “Chính ta đã hạ lời nguyền này đấy, ngươi cứ giải thử xem!”
Nói xong, nàng ta quay người rời đi.
Hình ảnh đến đây là kết thúc.
Diệp Huyền ở bên cạnh im lặng, hắn biết một câu nói cuối cùng của nữ nhân kia là nói với mình.
Nhưng thế này cũng kỳ quái quá rồi thì phải!
Vậy mà đối phương lại có thể dự đoán trước được tương lai?
Nghịch thiên như vậy luôn sao?
Lúc này, đột nhiên Mạn Châu kia bảo: “Công tử, ngươi cảm thấy chúng ta có mạo phạm nàng ta không?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Không có!”
Nói xong, hắn thấp giọng thở dài.
Tùy tiện!
Một khắc này, đột nhiên hắn nhớ đến một câu nói mà Mộ Niệm Niệm đã từng nói, người càng lớn mạnh thì có khả năng càng tùy tiện, mà một sự tùy tiện của mấy cường giả siêu cấp kia có khả năng chính là tai họa đối với người khác!
Cũng giống như hắn bây giờ vậy, chỉ cần Diệp Huyền hắn tùy tiện một cái là toàn bộ Ngũ Duy vũ trụ đều có khả năng gặp phải tai ương ngay!
Hắn nhìn về phía Diệp Tri Mệnh, Diệp Tri Mệnh lại nhẹ giọng nói: “Biết cái quạt mà nữ nhân vừa rồi cầm trong tay là quạt gì không?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Không biết!”
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn: “Nó tên là Thần Hợp Phiến, một loại thần vật siêu cấp thuộc về truyền thuyết, có thể nói với ngươi như vậy, nàng ta chỉ cần phẩy nhẹ một cái cũng đủ để hủy diệt một tiểu vũ trụ rồi!”
Diệp Huyền hơi nhíu mày: “Khoa trương như vậy cơ á?”
Diệp Tri Mệnh lại nói: “Ngươi có biết con tiểu thú trên vai nàng ta kia không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Có nhìn thấy rồi.”
Diệp Tri Mệnh đáp: “Đó là Thú Tổ, được gọi là đệ nhất yêu thú trong vũ trụ! Về phần chiến lực thì không rõ. Cho dù là cái quạt kia hay là con thú tộc đó đều chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là nữ nhân đó. Vừa rồi nàng ta đã nhìn thấy ngươi, điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là nàng ta đã có thể Phá Đạo rồi, không còn ở trong đạo nữa, mà nàng ta có thể cảm ứng được chuyện trong tương lai, điều này có nghĩa… ta chỉ có thể nói với ngươi rằng loại người này rất hiếm có trên đời!”
Diệp Huyền nở nụ cười, sau đó bảo: “Tri Mệnh, ngươi có cách phá giải lời nguyền này, đúng chứ?”
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn: “Ngươi chắc chắn mình muốn giúp sao?”
Diệp Huyền gật đầu: “Thật ra ngươi cũng hy vọng có thể giúp được bọn họ, đúng chứ?”
Diệp Tri Mệnh im lặng một lúc sau đó mới đáp: “Chuyện mà nữ nhân kia làm quả thật có hơi bất nhân.”
Thật ra, mới đầu nàng không hề muốn quản chuyện này bởi vì nàng không biết đầu đuôi ngọn ngành của sự việc, nhưng sau khi biết được rõ ràng mọi chuyện, nàng cũng muốn giúp họ!
Vì nàng cũng chướng mắt hành vi của nữ nhân kia.
Một hành động tùy hứng của nàng ta đã giam cầm hai linh này không biết bao nhiêu kiếp rồi, loại hành động này đã không thể nói là tàn nhẫn, mà phải nói là bất nhân.
Diệp Huyền cười bảo: “Vậy chúng ta cùng giúp bọn họ một phen đi! Ngươi nói với ta phải phá giải thế nào rồi để ta làm cho.”
Diệp Tri Mệnh lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ta sợ nàng ta báo thù sao?”
Diệp Huyền trầm giọng đáp: “Ta biết Tri Mệnh ngươi không sợ, nhưng việc này cứ để một mình ta gánh là được! Dù sao thì trên người ta thậm chí còn có cả ách nạn chi nhân nữa cơ mà, ta còn cái quỷ gì trên đời này nữa?”
Diệp Tri Mệnh đi đến trước mặt Mạn Châu và quan sát đối phương một cách nghiêm túc, sau đó trầm giọng nói: “Thuật nguyền rủa này không đơn giản đâu, thuật nguyền rủa của đối phương đã trực tiếp can thiệp vào quỹ đạo vận mệnh của ngươi, can thiệp một cách rất thô bạo!”
Mạn Châu liếc mắt nhìn hai người họ, sau đó nói: “Các ngươi thật sự không cần phải…”
Đột nhiên Diệp Tri Mệnh chỉ vào Diệp Huyền: “Ngươi có biết hắn là ai không?”
Mạn Châu nhìn về phía Diệp Huyền: “Vị công tử này là?”
Diệp Tri Mệnh lạnh lùng nói: “Hắn chính là cường nhị đại trong truyền thuyết đó!”
(Cường nhị đại ý chỉ hậu nhân của cường giả)
Diệp Huyền: “…”
Mạn Châu chớp mắt: “Chuyện này…”
Đột nhiên Diệp Tri Mệnh nhìn về phía Diệp Huyền: “Dùng Kiếm Vực của ngươi bao phủ lấy Mạn Châu cô nương đi!”
Diệp Huyền gật đầu rồi đi đến trước mặt Mạn Châu, sau đó dùng Kiếm Vực bao phủ lấy nàng.