Chương 2296. Ăn no rửng mỡ hả
Chương 2296. Ăn no rửng mỡ hả
Diệp Tri Mệnh ngồi khoanh chân dưới đất, hai tay bấm quyết: “Lát nữa ta sẽ dụ chú thuật kia ra, sau đó ngươi dùng Kiếm Vực để trấn áp nó rồi dùng kiếm chém vỡ nó ngay.”
Diệp Huyền hơi nhíu mày: “Cưỡng ép luôn hả?”
Diệp Tri Mệnh nói với vẻ hờ hững: “Bộ ngươi còn cách nào khác nữa sao?”
Diệp Huyền cười lấy lòng: “Tri Mệnh, ngươi bắt đầu đi!”
Hai mắt của Diệp Tri Mệnh từ từ nhắm lại, miệng nàng bắt đầu nhanh chóng đọc khẩu quyết, không bao lâu sau, cơ thể của Mạn Châu bắt đầu run rẩy, qua một lúc, một đạo phù ấn màu đỏ như máu đột nhiên bay ra khỏi cơ thể nàng!
Trông thấy một màn này, Diệp Huyền đâm một nhát kiếm tới.
Phập!
Một kiếm này trực tiếp chém lên phù ấn màu đỏ kia, thế nhưng, Diệp Huyền lập tức bị đánh bay ngược ra sau, cùng lúc đó, phù ấn màu đỏ như máu kia lại chui vào trong cơ thể của Mạn Châu!
Trông thấy cảnh này, hắn nhíu chặt mày lại, nhìn về phía Diệp Tri Mệnh ở bên cạnh.
Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Kiếm của ngươi vẫn chưa đủ để chém vỡ thuật nguyền rủa này!”
Diệp Huyền thấp giọng hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Diệp Tri Mệnh im lặng.
Mạn Châu ở một bên đột nhiên nói: “Hai vị, thôi cứ như vậy đi!”
Diệp Huyền nhìn về phía nàng.
Mạn Châu mỉm cười: “Ta và Sa Hoa xin nhận tâm ý của hai vị! Có khả năng đây chính là mệnh của ta và Sa Hoa, chúng ta cũng đã từng cảm thấy bất công nhưng bây giờ cũng đã chịu khuất phục trước số phận rồi!”
Đột nhiên Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía Diệp Tri Mệnh: “Ta có thể dụ thuật nguyền rủa đó vào trong cơ thể mình được không?”
Diệp Tri Mệnh hơi nhíu mày: “Ngươi không nói đùa đấy chứ?”
Diệp Huyền trầm giọng bảo: “Ta đã có ách nạn chi nhân luôn rồi, cảm thấy có thêm một thuật nguyền rủa gì đó nữa có khả năng lại là lấy độc trị độc ấy chứ, biết đâu lại xử được ách nạn chi nhân!”
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn mà không nói gì cả.
Diệp Huyền cười xán lạn: “Có được không?”
Diệp Tri Mệnh nhìn chằm chằm vào đối phương: “Ngươi chắc chắn muốn làm như vậy sao?”
Diệp Huyền gật đầu: “Nếu như có thể thì cứ làm như vậy đi!”
Mạn Châu chợt nói: “Diệp công tử… ngươi…”
Diệp Huyền cười bảo: “Mạn Châu cô nương, thật không dám giấu gì, ta có làm một giao dịch nho nhỏ với Mục Sênh ở ngoài kia, đã đồng ý với nàng ta sẽ cứu các ngươi ra rồi.”
“Mục Sênh…”
Mạn Châu lắc đầu: “Diệp công tử, ngươi đã cố hết sức rồi, không cần thiết phải làm như vậy đâu.”
Diệp Huyền lại nghiêm túc nói: “Mạn Châu cô nương, ta làm như vậy một là vì quả thật rất chướng mắt cách làm việc của nữ nhân kia, hai là cũng coi như vì bản thân mình mà thôi.”
Diệp Tri Mệnh chợt hỏi: “Ngươi với Mục Sênh đã làm giao dịch gì vậy?”
Diệp Huyền cười đáp: “Một vụ giao dịch nho nhỏ ấy mà! Tri Mệnh, bắt đầu đi! Lần này ta sẽ trực tiếp hấp thụ nó!”
Diệp Tri Mệnh trầm giọng hỏi: “Ngươi chắc chưa?”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta chắc rồi!”
Diệp Tri Mệnh nhìn chằm chằm vào hắn một lúc: “Hy vọng thật sự có thể lấy độc trị độc!”
Nói xong, nàng bắt đầu niệm chú, rất nhanh, phù ấn màu đỏ như máu kia lại bay ra ngoài, mà Diệp Huyền thì lại trực tiếp hấp thụ nó…
Ầm!
Phù ấn màu đỏ như máu kia vừa mới tiến vào trong cơ thể của hắn đã khiến huyết dịch khắp cả người hắn lập tức sôi sục.
Sắc mặt Diệp Huyền thay đổi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Tri Mệnh liếc mắt quan sát hắn rồi nhẹ giọng đáp: “Ta đã hiểu rồi! Chú thuật kia là dựa vào huyết dịch để nguyền rủa, mà chú thuật này lại không phải là chú thuật bình thường, nó không chỉ nhắm vào huyết dịch của ngươi… đậu má, không phải đối phương muốn nguyền rủa cả cha ngươi đấy chứ?”
Diệp Huyền: “…”
Trong một tinh không xa xôi, một nam tử kiếm tu mặc thanh sam đột nhiên dừng lại, hắn ta quay đầu, đôi mày hơi nhíu lại: “Kẻ nào định xử ta cơ?”
Bên cạnh thanh sam nam tử còn có một nữ tử và một tiểu nữ hài.
Nữ tử mặc bạch bào, tóc cột đuôi ngựa, trong tay là một cây thương, vầng trán mang theo một cỗ anh khí, trông có vẻ đáng gờm.
Còn tiểu nữ hài thì ăn mặc có vẻ tùy tiện. Áo tay ngắn màu trắng, giữa áo là một hình tiểu yêu thú. Trông tiểu yêu thú này có vẻ vô hại, rất đáng yêu. Phía dưới là một cái quần dài đến đầu gối, còn có hai vết rách, trông hai vết rách này hơi kì lạ.
Dưới chân nàng là một đôi giày màu trắng. Mặc dù đôi giày này rất bình thường nhưng nàng lại đi ngược.
Đi giày ngược, rất cá tính!
Trên vai tiểu nữ hài là một tiểu gia hỏa màu trắng đầy lông. Trên đầu tiểu gia hỏa có đội một thứ gì đó kì lạ không biết tên, nàng còn đang rung lắc theo nhịp.
Lúc nghe thấy lời thanh sam nam tử nói, nữ tử nhìn về phía hắn ta, khẽ nhíu mày: “Xảy ra chuyện rồi sao?”
Thanh sam nam tử gật đầu, hắn ta nhìn những sợi dây màu máu đỏ đang không thể lại gần mình, đoạn nói: “Đây chắc là thuật nguyền rủa… Ta đã rời khỏi bên dưới lâu như thế rồi, kẻ nào rảnh rỗi đến gây chuyện với ta thế không biết? Ăn no rửng mỡ hả?”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay đầu nhìn.
Ánh mắt của thanh sam nam tử trải rộng khắp tinh vực.
Ở một tầng mây nào đó, trước một tòa cung điện cực lớn, một nữ tử đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt nàng ta híp lại rồi lập tức đứng dậy, lạnh lùng nói: “Kẻ nào ăn gan hùm, dám dòm ngó bổn công chúa, không sợ vạn kiếp bất phục hả?”
Nàng ta không hề phát hiện ra ai đang dòm ngó, nhưng lại có thể cảm nhận được có người đang nhìn mình!
Trong tinh không, thanh sam nam tử nghe thấy giọng nói của nữ tử xong lại khẽ nhíu mày: “Cái quái gì vậy? Có biết nói tiếng người không thế?”
Dứt lời, hắn ta bèn rút kiếm ra.