Chương 2298. Không thấy thì tốt
Chương 2298. Không thấy thì tốt
Sau khi Sa Hoa xuất hiện, hai nữ tử bèn ôm chầm lấy nhau!
Hai nàng ôm nhau rất chặt, im lặng hồi lâu.
Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi cảm thán.
Một cường giả siêu cấp tùy hứng khiến hai nữ tử này phải chịu không biết bao nhiêu trắc trở!
Lúc này, Mạn Châu và Sa Hoa đột nhiên bước đến trước mặt Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh. Hai người các nàng chầm chậm quỳ xuống.
Diệp Huyền vội vàng đỡ các nàng dậy, hắn mỉm cười: “Mạn Châu cô nương, không cần hành đại lễ như vậy!”
Mạn Châu nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt nàng phức tạp: “Công tử, vì cứu chúng ta mà ngươi…”
Diệp Huyền mỉm cười: “Trước kia ta đã nói rồi, ta giúp các ngươi ngoại trừ vì ngứa mắt cách hành sự của nữ nhân kia ra thì còn bởi một nguyên nhân nữa, đó chính là ta đã đồng y với Mục Sênh cô nương.”
Mạn Châu hành lễ một cách cung kính: “Dù thế nào thì đại ân này của công tử, ta và Sa Hoa sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên.”
Diệp Huyền mỉm cười: “Mau đi đi! Tìm một nơi rồi sống thật tốt. Sau này nếu có duyên thì chúng ta sẽ gặp lại!”
Mạn Châu và Sa Hoa nhìn nhau, sau đó hai người bước đến trước mặt Diệp Huyền. Diệp Huyền nghi hoặc, hai người các nàng bỗng hôn lên hai má hắn.
Diệp Huyền sững sờ.
Diệp Tri Mệnh liếc nhìn cảnh tượng ấy, không biết đang nghĩ gì.
Rất nhanh sau đó, hai nữ tử kia bèn rời đi.
Mà Diệp Huyền vẫn đang ngẩn người, hắn nhìn Diệp Tri Mệnh, Diệp Tri Mệnh nói: “Đó là Bỉ Ngạn Chi Hôn hay còn được gọi là nụ hôn chúc phúc, đây là lời chúc phúc của các nàng dành cho ngươi.”
Diệp Huyền chớp chớp mắt: “Vận may của ta sẽ tốt hơn à?”
Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Ta không biết, ta chỉ biết Bỉ Ngạn Chi Hôn cũng là nụ hôn chúc phúc, còn rốt cuộc nó có tác dụng hay không thì ta không biết! Cơ mà ta thấy các nàng hôn ngươi có thể chỉ là bởi các nàng có hảo cảm với ngươi!”
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tại sao lại thế?’
Diệp Tri Mệnh lạnh lùng nói: “Tại sao các nàng không hôn ta?”
Diệp Huyền: “…”
Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Ngươi đã giao dịch gì với Mục Sênh?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Một giao dịch nho nhỏ mà thôi!”
Diệp Tri Mệnh liếc nhìn hắn: “Dù ngươi và nàng ta có giao dịch gì với nhau thì ngươi vẫn là người chịu thiệt thôi! Bởi vì ngươi đã đắc tội một vị đại năng siêu cấp. Ác nhân này sau này sẽ mang đến cho ngươi không ít ác quả đấy.”
Diệp Huyền mỉm cười: “Thực ra dù không giao dịch với nàng ta thì ta vẫn sẽ ra tay tương trợ, mà ta tin rằng ngươi cũng sẽ làm vậy!”
Diệp Tri Mệnh lạnh lùng nói: “Ta sẽ không làm vậy.”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tri Mệnh, nếu ngươi không làm vậy thì trước kia ngươi sẽ không chủ đọng thi pháp để dụ huyết chú xuất hiện!”
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn: “Dù sao thì người đắc tội với vị đại lão đó cũng là ngươi, ta sợ gì chứ?”
Diệp Huyền bật cười ha ha: “Đắc tội thì đắc tội thôi!”
Diệp Tri Mệnh khẽ thở dài: “Đi thôi!”
Diệp Huyền gật đầu, hai người bèn tiếp tục đi về phía trước.
Lần này mục đích của bọn họ chính là đi tìm Đạo Kinh!
Sau khi hai người rời khỏi Hoàng Tuyền Lộ, bọn họ tới một con sông. Con sông này rộng vô cùng, nước sông màu vàng. Trong dòng sông còn có một vài oan hồn ác quỷ mặt mày dữ tợn và một vài trùng thú xấu xí!
Cả con sông bốc lên mùi tanh tưởi và những tiếng kêu đinh tai nhức óc.
Diệp Huyền nhìn vậy mà kinh hãi!
Cái thứ gì thế này?
Hắn quay đầu nhìn Diệp Tri Mệnh, Diệp Tri Mệnh khẽ nói: “Vong Xuyên Hà! Ngươi nhìn thấy cái cầu kia không?”
Diệp Huyền nhìn về phía xa xa, trên dòng sông có một cây cầu, phân thành ba tầng.
Diệp Tri Mệnh tiếp tục nói: “Nại Hà Kiều thượng đạo Nại Hà, thị phi bất độ Vong Xuyên Hà. Tam Sinh Thạch tiền vô đối thác, Vọng Hương Đài biên hội Mạnh Bà. Trước kia, tảng đá kia nằm ở ngay bên Vong Xuyên Hà, mà tảng đá này được gọi là Tam Sinh Thạch, có thể quan sát tam sinh. Hiện giờ… Tam Sinh Thạch đã không còn, chắc Mạnh Bà cũng không còn nữa rồi.”
Diệp Huyền thấy hơi kì lạ: “Ngày xưa Tam Sinh ở đây ư?”
Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Đúng vậy. Ngày xưa nàng ta bị nhốt ở nơi này, có điều cuối cùng nàng ta vẫn thoát ra được!”
Diệp Huyền khẽ nói: “Chẳng trách nàng ta lại hận nơi này đến vậy!”
Nói đoạn, hắn bèn nhìn về phía Vong Xuyên Hà. Bên trong Vong Xuyên Hà thỉnh thoảng lại có oan hồn ác quỷ gào thét.
Diệp Huyền khẽ hỏi: “Đó là?”
Diệp Tri Mệnh nói: “Cô hồn dã quỷ bị nhốt trong đó!”
Nói đoạn, nàng bèn liếc nhìn hắn: “Đừng nghĩ đến việc cứu bọn họ!”
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tại sao?”
Diệp Tri Mệnh chỉ vào Nại Hà Kiều: “Nại Hà Kiều chia làm ba tầng, quỷ hồn của thiện nhân đi tầng trên, người nửa thiện nửa ác đi tầng giữa, quỷ hồn ác nhân thì đi tầng thứ ba. Còn những ác nhân cực kì hung ác thì không có tư cách qua cầu, bọn họ chỉ có thể bơi dưới dòng sông này. Nếu Vong Xuyên Hà có thể rửa sạch được tội ác của bọn họ thì bọn họ mới có thể bơi qua và đến được bở bên kia, bước vào Luân Hồi Đại Điện tiến hành luân hồi!”
Nói đoạn, nàng bèn liếc nhìn những cô hồn ác quỷ dưới Vong Xuyên Hà: “Hiện giờ ngươi có thể nhìn thấy bọn họ, điều này chứng tỏ tội nghiệt của bọn họ rất nặng, bọn họ không xứng đáng được cứu!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Người như thế nào mới được coi là người tốt?”
Diệp Tri Mệnh mỉm cười: “Phải tích lũy hành thiện từ rất lâu trước kia thì mới được coi là người tốt, thế nhưng bây giờ chỉ cần không làm điều ác là đã được coi là người tốt rồi!”
Diệp Huyền khẽ nói: “Như vậy cũng có nghĩa là ta không được tính là người tốt?”