Chương 2300. Ngươi đến từ nơi đó
Chương 2300. Ngươi đến từ nơi đó
Vụt!
Một tiếng khí phá vang lên, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Diệp Huyền kinh ngạc, sức mạnh của đại đạo pháp tắc có hơi quỷ dị!
Hắn nhìn Diệp Tri Mệnh, Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Đại đạo pháp tắc áp chế đấy!”
Nói đoạn, nàng lại nhìn Diệp Huyền: “Trừ phi ngươi có thể phá đạo, hoặc thực lực của ngươi đạt đến Chứng Đạo cảnh thì mới được, bởi đại đạo cũng có yếu có mạnh, nếu ngươi đạt được Chứng Đạo cảnh thì cái này không làm khó ngươi được đâu!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi trong chốc lát, đang định thi triển huyết mạch chi lực thì lúc này, Diệp Tri Mệnh bỗng nói: “Đừng ra tay vội, chúng ta qua đó xem sao đã!”
Diệp Huyền gật đầu: “Cũng được!”
Hai người bèn đi tới Nại Hà Kiều.
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Tri Mệnh, ngươi thấy ai là người muốn giết ta?”
Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Ngươi được Mục Sênh giúp đỡ, chắc Âm Gian không biết ngươi và ta đến nơi này đâu…”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Thế thì chỉ còn lại hai người thôi. Người thứ nhất là người mà Thanh Nhi phải đối phó, và cũng chính là người đã khiến ta gặp ách nạn chi nhân. Có điều, ta thấy chắc không phải người này đâu! Trừ người này ra thì còn một người nữa!”
Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Là nàng ta!”
Nàng ta!
Là nữ nhân đã hạ lời nguyền với Mạn Châu và Sa Hoa!
Diệp Huyền gật đầu: “Chắc là nàng ta rồi!”
Diệp Tri Mệnh khẽ nói: “Đối phương báo thù cũng nhanh thật đấy!”
Diệp Huyền nói: “Bản thể của đối phương chắc không ở đây rồi.”
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn: “Ta có thể đoán được lai lịch của nữ nhân đó!”
Diệp Huyền có hơi tò mò: “Lai lịch gì?”
Diệp Tri Mệnh nhìn về phía xa xa, nàng nói: “Người có thể sử dụng thủ đoạn này chắc chắn đến từ nơi đó…”
Diệp Huyền đang định lên tiếng thì đúng lúc ấy, hắn phát hiện không gian xung quanh mình và Diệp Tri Mệnh dần trở nên mờ ảo!
Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Đi thôi, qua Nại Hà Kiều!”
Nói đoạn, nàng bèn đưa Diệp Huyền đi về phía Nại Hà Kiều. Khi hai người tới được cây cầu, Diệp Huyền đang định bước lên tầng cao nhất thì một luồng sức mạnh thần bí bỗng nhiên ngăn hắn lại!
Hắn nhìn Diệp Tri Mệnh, Diệp Tri Mệnh bèn trầm giọng nói: “Đi tầng thứ hai!”
Diệp Huyền gật đầu, hắn đưa Diệp Tri Mệnh bước về phía tầng thứ hai. Mà lần này, hai người cũng thuận lợi lên được tầng thứ hai này.
Diệp Tri Mệnh nói: “Nửa thiện nửa ác!
Diệp Huyền mỉm cười: “Đi thôi!”
Nửa thiện nửa ác!
Thực ra hắn đã đoán được điều này từ lâu rồi!
Bởi vì kiếm ý của hắn ngày xưa là thiện ác kiếm ý!
Còn về bây giờ thì kiếm ý của hắn đã vô hình, đạt đến Kiếm Biến. Do đó hắn đã không còn xoắn xuýt về thiện với ác nữa.
Hai người chầm chậm bước đi. Trong lúc đó, vô số ác quỷ điên cuồng gào hét với bọn họ. Những âm hồn ác quỷ này có mặt mũi dữ tợn, nhe nanh múa vuốt, thậm chí còn có một vài con không ngừng xông về phía Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh!
Có điều chúng đều không thể lại gần Nại Hà Kiều.
Diệp Huyền liếc nhìn những âm hồn ác quỷ kia, cũng may mà không ra tay cứu chúng. Những âm hồn ác quỷ này cũng chẳng phải thứ tốt lành gì cho cam!
Hình như nhớ tới điều gì đó, hắn bỗng nhiên xòe tay ra, Trấn Hồn Kiếm bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn: “Ngươi định làm gì thế?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tri Mệnh, ngươi nói xem ở Vong Xuyên Hà này có bao nhiêu âm hồn ác quỷ nhỉ?”
Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Nhiều không đếm xuể!”
Diệp Huyền nhếch khóe miệng, Trấn Hồn Kiếm trong tay hắn bèn bay đi, sau đó đâm xuống Vong Xuyên Hà.
Rất nhanh sau đó, một luồng khí tức cực lớn truyền tới từ Vong Xuyên Hà. Tiếp đó, phía cách hai người không xa xuất hiện một cơn lốc xoáy đen ngòm, vô số âm hồn ác quỷ đang bị cuốn vào trong lốc xoáy ấy…
Diệp Tri Mệnh nhìn chằm chằm vào lốc xoáy đen ngòm, nàng biết khi Trấn Hồn Kiếm xuất hiện trở lại, chắc chắn nó sẽ thay đổi lớn!
Đương nhiên, tiền đề là nàng và Diệp Huyền phải còn sống.
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Tri Mệnh!”
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn, trong mắt nàng hiện vẻ nghi hoặc: “Gì thế?’
Diệp Huyền nhếch miệng, hắn lấy một vật ra rồi đặt vào trong tay nàng.
Diệp Tri Mệnh liếc nhìn lòng bàn tay mình, đó là một hòn Bảo Mệnh Thạch mà Mục Sênh cho hắn!
Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền mỉm cười: “Tí nữa nếu có chuyện gì không hay xảy ra thì ngươi cứ đi đi, có vật này trong tay ngươi sẽ có thể thoát ra ngoài!”
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn: “Ý ngươi là sao?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Không có ý gì hết, đây là kiếp nạn của ta, không liên lụy đến ngươi được!”
Diệp Tri Mệnh đột nhiên ném hòn đá lại cho hắn, nàng quát: “Liên lụy đến ta? Hiện giờ ngươi lại nói với ta là ngươi sợ liên lụy đến ta, thế trước kia ngươi đang làm những gì?”
Diệp Huyền đang định đáp lời thì Diệp Tri Mệnh lại nói: “Với cả ngươi tưởng ta sợ nữ nhân đó sao? Ta cho ngươi hay, dù bản tôn của nàng ta có tới thì cũng không giết được ta đâu! Ngươi cứ tự lo cho mình đi!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người bước về phía Mạnh Bà.
Diệp Huyền đứng tại chỗ sững sờ, sau đó vội vàng đuổi theo.
Hắn khẽ kéo tay áo của Diệp Tri Mệnh: “Ngươi giận hả?”
Diệp Tri Mệnh giật tay khỏi tay hắn, vẻ mặt lạnh lùng và chẳng nói gì cả.
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Ta chỉ không muốn liên lụy đến ngươi mà thôi!”
Diệp Tri Mệnh dừng lại, nàng nhìn hắn: “Trước kia ngươi nói ngươi xem ta là bạn, đúng chứ?”
Diệp Huyền gật đầu.
Diệp Tri Mệnh mỉm cười lạnh lùng: “Nếu như ngươi thật sự xem ta là bạn thì sẽ không để ta rời đi một mình vào những lúc như thế này. Ngươi đưa hòn đá kia cho ta, rất rõ ràng là ngươi không coi ta là bạn! Ta tin rằng nếu An cô nương ở đây thì chắc chắn ngươi sẽ không để nàng ấy rời đi một mình, đúng chứ?”