Chương 2302. Không nể mặt
Chương 2302. Không nể mặt
Chương 2302: Không nể mặt
Diệp Huyền thở dài một hơi: “Sở dĩ ta có thể sống được đến hiện tại là nhờ việc Thanh Nhi giúp ta đối kháng lại ách nạn chi nhân … Nhưng mà hiện giờ ta tự biết mình không phải đối thủ của Mạnh Bà, tí nữa sau khi Mạnh Bà giết ta…”
Mạnh Bà đột nhiên nói: “Ngươi nói cái người tên Thanh Nhi kia đang giúp ngươi đối kháng lại ách nạn chi nhân?”
Diệp Huyền chớp mắt: “Đúng vậy! Có vấn đề gì sao?”
Mạnh Bà nhìn thẳng vào hắn: “Không một ai có thể ngăn cản được ách nạn chi nhân!”
Diệp Huyền xòe tay ra: “Nhưng mà ta vẫn sống đó thôi.”
Đôi mắt của Mạnh Bà bỗng lóe lên hai đường lục quang. Khoảnh khắc ấy, dường như nàng đã nhìn thấu được Diệp Huyền… Một lát sau, hai tay nàng bỗng run rẩy, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin, thực sự có người đang thay cái tên này chống lại ách nạn chi nhân!
Rốt cuộc cái tên này là ai?
Chẳng lẽ là vị đại năng siêu cấp chuyển thế kia?
Diệp Huyền đột nhiên nhắm hai mắt lại: “Cha ơi… đại ca… sư phụ… Thanh Nhi… vĩnh biệt nhé! Mạnh Bà, ngươi ra tay đi! Ta không phản kháng đâu!”
Mạnh Bà nhìn hai thanh kiếm và giọt máu trước mắt, nàng trầm ngâm một lúc rồi nói: “Công tử, ngươi đừng như vậy, ta chỉ là một người nấu canh, chưa từng nghĩ đến việc giết người…”
Diệp Tri Mệnh: “…”
Nấu canh!
Sắc mặt Diệp Tri Mệnh ở bên cạnh có hơi khó coi.
Nàng biết Mạnh Bà này đang kiêng dè!
Có điều như vậy cũng bình thường thôi, ai trông thấy huyết mạch của cái tên này rồi mà không kiêng dè chứ?
Có thể nói, người có thực lực càng mạnh thì càng có thể cảm nhận được sự đặc biệt trong huyết mạch của Diệp Huyền cùng sức mạnh của hai thanh kiếm kia.
Bên cạnh đó còn có ách nạn chi nhân nữa!
Mặc dù ách nạn chi nhân không đại diện cho khổ nạn, thế nhưng người mắc ách nạn chi nhân trên người mà vẫn có thể sống được thì có nghĩa là gì? Có nghĩa là có người đang giúp hắn ngăn chặn ách nạn chi nhân.
Người đó phải mạnh đến mức nào mới có thể ngăn chặn ách nạn chi nhân chứ?
Diệp Huyền không nói, nhưng trong lòng Mạnh Bà tự biết.
Mạnh Bà từ từ nấu canh, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Huyền chớp mắt: “Mạnh Bà, ngươi không giết ta sao?”
Mạnh Bà liếc nhìn hắn: “Công tử để lại máu rồi lấy cả kiếm ra là để nói cho ta biết ngươi có người chống lưng, chẳng phải sao?”
Diệp Huyền khẽ hành lễ: “Tiền bối, ta không đánh lại được ngươi.”
Mạnh Bà nói: “Công tử yên tâm, ta đánh lại được ngươi nhưng không dám đánh ngươi.”
Hai người đều rất thẳng thắn.
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Tiền bối biến mất đã mấy vạn năm, nay lại đột nhiên xuất hiện, chắc là vì ta. Không biết tiền bối được ai phó thác?”
Mạnh Bà khẽ mỉm cười: “Công tử cần gì phải cố hỏi?”
Nữ nhân cầm quạt đó!
Diệp Huyền lắc đầu mỉm cười: “Nàng ta báo thù hơi nhanh nhỉ!”
Mạnh Bà lắc đầu ai oán: “Công tử không nên nhúng tay vào chuyện của Bỉ Ngạn Hoa!”
Diệp Huyền nhìn đối phương: “Ta nghe nói, tiền bối là một vị thần linh, là người bảo vệ quy tắc đại đạo. Trước kia tiền bối là một người có địa vị như vậy, tại sao…”
Mạnh Bà mỉm cười: “Bởi vì nàng ta còn có địa vị hơn cả ta!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Mạnh Bà khẽ cười: “Công tử yên tâm, ta không ra tay đâu! Trước khi tới, ta còn tưởng công tử là một người bình thường, thế nên định bán cho vị đó một nhân tình, kết một phần thiện duyên, xem sau này có thể vào Đạo Đình, đạt được một chức vị tốt hơn hay không.
Thế nhưng hiện giờ xem ra công tử không những không phải người bình thường mà sau lưng còn có rất nhiều người chống đỡ… Giết công tử mặc dù sẽ kết được thiện duyên với người kia, song sau đó cũng phải đón nhận một phần nhân quả cực lớn. Làm vậy thực sự không có lợi chút nào.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, nếu nàng ta đã muốn giết ta thì tại sao không tự mình tới?”
Mạnh Bà nhìn thẳng vào hắn: “Bởi vì theo nàng ta, ngươi không đủ tư cách để nàng ta đích thân tới!”
Diệp Huyền: “…”
Mạnh Bà lắc đầu, đoạn bảo: “Công tử, ngươi thực sự không nên nhúng tay vào chuyện của Bỉ Ngạn Hoa.”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tiền bối chắc cũng biết chi tiết chuyện đó nhỉ?”
Mạnh Bà gật đầu: “Chỉ có thể nói là mệnh các nàng không tốt!”
Diệp Huyền bật cười ha ha: “Mệnh không tốt ư? Cường giả tùy hứng cái là thành vận mệnh của những kẻ yếu, điều này nực cười quá đi mất.”
Mạnh Bà nhìn hắn: “Thế giới này chính là như vậy!”
Diệp Huyền nhìn Mạnh Bà: “Ta nghe Tri Mệnh nói, tiền bối là người bảo vệ đại đạo pháp tắc, mà ngày xưa đại đạo rất công bằng, chẳng lẽ tiền bối không nên hành sự công bằng sao? Chứ không thì có khác gì bôi đen đại đạo?”
Mạnh Bà buông cái muôi gỗ trong tay xuống, nàng nhìn Diệp Huyền: “Hành sự công bằng? Công tử, ngươi thấy thế giới này có cái gọi là công bằng sao?”
Diệp Huyền nhìn thẳng vào đối phương: “Ngươi là người bảo vệ đại đạo pháp tắc mà!”
Mạnh Bà khẽ mỉm cười: “Thế tục có một câu nói, thiên tử phạm pháp cũng phải chịu tội như dân thường. Công tử, ta hỏi ngươi, ngươi thật sự cho rằng có thể thiên tử phạm pháp chịu tội như dân thường sao?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Mạnh Bà lại nói: “Đại đạo pháp tắc cũng giống như luật pháp của thế tục vậy, nó công bằng, thế nhưng thế giới của chúng ta lại vô cùng phức tạp! Lão bà tử nấu canh ở đây đã chục vạn năm, theo đại đạo pháp tắc thì bất cứ ai đến đây cũng bắt buộc phải uống canh này để quên đi kiếp trước, chuyển thế làm lại từ đầu.
Thế nhưng có rất nhiều người lại là ngoại lệ, ví dụ như một vài người có địa vị, bọn họ tới đây hoàn toàn không cần uống canh, có thể chuyển thế với kí ức của mình… Điều này bất công đối với rất nhiều người, nhưng như vậy thì đã làm sao?
Bởi vì lão bà tử không thể không nể mặt người khác, ta không nể mặt người khác thì người khác cũng sẽ không nể mặt ta. Hôm nay ta là thần linh, ngày mai có thể ta phải đi quét rác!”
Diệp Huyền trầm mặc.