Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 613 - Chương 2303. Đúng Là Nằm Mơ

Chương 2303. Đúng là nằm mơ Chương 2303. Đúng là nằm mơ

Chương 2303: Đúng là nằm mơ

Mạnh Bà lại nói: “Ta là người bảo vệ đại đạo pháp tắc, thế nhưng điều này không có nghĩa là ta có thể hành sự công bằng. Đương nhiên, cũng có một vài người công bằng, ví dụ như người tiền nhiệm của ta, nàng ta hành sự công bằng lắm, chẳng chịu nể mặt ai cả. Công tử có biết hiện giờ nàng ta thế nào không? Khi ấy nàng ta đã bị tước chức thần linh, bị đày xuống làm người bình thường, sau đó đã ra đi vào chục vạn năm trước! Mà thật châm biếm rằng sau khi nàng ta tới đây, nàng ta lại mong ta nể mặt nàng ta, đừng bắt nàng ta uống canh để chuyển thế!”

Diệp Huyền khẽ nói: “Ta hiểu rồi.”

Đại đạo pháp tắc công bằng, nhưng nhân loại thì rất ích kỉ.

Cũng không thể nói là ích kỉ, chỉ có thể nói nhân loại sống trên đời này nhiều khi bắt buộc phải thay đổi, không thay đổi, không hiểu nhân tình thế cố thì sẽ bị người khác gây khó dễ.

Chính trực?

Vô tư?

Nhân gian không cho phép những điều ấy!

Hơn nữa không cần nói người khác, chính bản thân Diệp Huyền hắn đây cũng không làm được những chuyện công bằng, vô tư thực sự.

Nếu để hắn nấu canh ở đây mà gặp được những người bạn ở kiếp trước thì chắc chắn hắn cũng sẽ gian lận.

Đại đạo thiết lập trật tự, nhưng trật tự lại được bảo vệ bởi nhân loại!

Mạnh Bà lại nói: “Cứ thế, trong tình thế bình thường, ta nên cho công tử uống một bát canh, thế nhưng ta không thể bắt công tử uống canh được, bởi vì nếu ta mà làm vậy thì sau này có khả năng sẽ bị những người phía sau công tử báo thù!”

Nói đoạn, nàng bèn lắc đầu mỉm cười: “Ai mà chẳng muốn làm người tốt việc tốt, thế nhưng nếu làm người tốt việc tốt mà phải trả giá thì sẽ chẳng còn ai muốn làm nữa. Mà nếu làm người xấu việc xấu lại được lợi ích thì ai cũng sẽ làm!”

Diệp Huyền trầm tư.

Mạnh Bà lại nói: “Công tử, ngươi không sợ kẻ địch mạnh mà cứu Bỉ Ngạn Hoa, tại sao lại như vậy? Bởi vì tự bản thân công tử có đủ sức mạnh, trong lòng công tử còn không hề hoảng loạn. Thế nhưng cho ta mạo muội hỏi một câu, nếu phía sau công tử không có người thì sao? Công tử, ngươi có dám ra tay cứu giúp không?”

Nói đoạn, nàng bèn lắc đầu cười: “Trào phúng không? Dẫu có làm chuyện tốt, người tốt thì cũng bắt buộc phải có thực lực. Giống như thế giới nào đó muốn đỡ một người ngã gục vực dậy cũng phải suy nghĩ xem mình có đỡ được hay không đã…”

Diệp Huyền khẽ nói: “Là ta đã suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản!”

Mạnh Bà mỉm cười: “Không phải công tử suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản mà là ngươi nghĩ mọi người quá đơn giản!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Tiền bối, ta thấy ngươi đang ngụy biện. Đương nhiên, những lời ngươi nói cũng không phải không có đạo lí. Thế nhưng, thứ lỗi cho ta nói thẳng, ngươi có quyền lợi mà đại đạo pháp tắc ban cho, nhưng ngươi lại không thực hiện sự công bằng của đại đạo pháp tắc, vậy thì ngươi đồng nghĩa với điều gì? Ngươi đồng nghĩa với việc phản bội lại đại đạo pháp tắc! Nếu ngươi đã không thể hành sự công bằng thì tại sao ngươi còn bảo vệ trật tự của đại đạo pháp tắc? Đương nhiên phải hiểu nhân tình thế thái, nhưng đây không phải cái cớ cho sự ích kỉ của ngươi! Suy cho cùng thì ngươi đang dùng quyền lợi mà đại đạo pháp tắc ban cho ngươi vào mục đích riêng của mình.”

Nói đoạn, hắn ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Giống như ban nãy, tiền bối đã biến mất nhưng vì lấy lòng một nữ tử thần bí, ngươi lại xuất hiện để gây khó dễ cho ta! Tiền bối, hành vi này của ngươi là sao? Là ví dụ điển hình cho việc mềm nắn rắn buông! Ta thấy đại đạo pháp tắc không hề sai, mấy người bảo vệ nó như các ngươi mới sai.”

Nghe vậy, Mạnh Bà bèn híp mắt lại, ánh mắt nàng thoáng hiện sát ý.

Mí mắt Diệp Huyền giật giật.

Mẹ kiếp, đã bảo quân tử động khẩu không động thủ cơ mà?

Đúng lúc đó, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên quỷ dị, chỉ thấy cơ thể Mạnh Bà đột nhiên rung lên. Rất nhanh sau đó, trên người nàng bỗng xuất hiện vô số những đốm sáng màu đen. Những đốm sáng này còn đang từ từ lan ra khắp xung quanh!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền bèn sững sờ.

Mạnh Bà nhìn cơ thể mình với ánh mắt kinh sợ: “Không, không… không…”

Diệp Huyền nhìn Diệp Tri Mệnh: “Nàng ta làm sao thế?”

Diệp Tri Mệnh nhìn chằm chằm Mạnh Bà: “Sức mạnh đại đạo pháp tắc trên người nàng ta đang biến mất… Đại đạo pháp tắc đang tước đi thần vị của nàng ta!”

Nghe vậy, mí mắt Diệp Huyền bèn giật giật: “Đừng bảo là bởi vì ta đó nhé?’

Diệp Tri Mệnh nhìn hắn: “Lần đầu tiên ta thấy một cái miệng mà cũng có thể lợi hại đến mức độ này! Ngươi đúng là nhân tài! Sau này ngươi đừng tu luyện kiếm nữa, ngươi tu luyện miệng đi! Cái miệng của ngươi vô địch!”

Diệp Huyền: “…”

Đúng lúc đó, Mạnh Bà ở phía không xa đột nhiên gào lên: “Đừng! Đừng mà!”

Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh nhìn Mạnh Bà. Những đốm sáng màu đen trên người nàng đang biến mất với một tốc độ cực nhanh.

Mạnh Bà bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Huyền, vẻ mặt nàng trở nên dữ tợn: “Là ngươi! Là ngươi!”

Diệp Huyền vội vàng nói: “Mạnh Bà, chuyện này không liên quan đến ta, ta có biết đại đạo pháp tắc đâu!”

Mạnh Bà nhìn hắn bằng đôi mắt phẫn nộ, nàng ta gào lên: “Ngươi dùng lời nói để gây ảnh hưởng đến tâm cảnh của ta, hủy hoại đạo hành của ta! Là ngươi! Chính là ngươi!”

Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Ngươi đã nói như vậy thì ngươi cũng có thể dùng lời nói để hủy hoại tâm cảnh, hủy hoại đạo hành của ta mà! Làm đi! Ta sẽ không phản kháng đâu, ngươi cứ mắng đi!”

“Phụt!”

Diệp Tri Mệnh ở bên cạnh không nhịn được mà phì cười.

Dùng lời nói để hủy hoại tâm cảnh đạo hành của Diệp Huyền ư?

Nàng thấy chẳng ai có thể làm được điều này đâu!

Bởi vì cái tên này mặt dày lắm, một người không biết xấu hổ như hắn, ngươi còn muốn dùng lời nói để công kích hắn ư? Đúng là nằm mơ!

Nghe Diệp Huyền nói vậy, Mạnh Bà đột nhiên gào lên. Nàng đang định ra tay thì lại nhận ra mình không còn điều động được sức mạnh của đại đạo pháp tắc nữa.

Khoảnh khắc ấy, Mạnh Bà kinh hãi tột độ, vội vàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Công tử… ta đã đồng ý không giết ngươi, tại sao ngươi còn muốn hại ta như vậy?”
Bình Luận (0)
Comment