Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 616 - Chương 2306. Muốn Nuốt Lời À?

Chương 2306. Muốn nuốt lời à? Chương 2306. Muốn nuốt lời à?

Chương 2306: Muốn nuốt lời à?

Diệp Huyền hỏi: “Có điều gì cơ?”

Mạnh Bà trầm giọng nói: “Tương truyền đạo này đã bị người ta trấn áp!”

Nghe vậy, mí mắt Diệp Huyền bèn giật giật: “Bị người ta trấn áp ư?”

Mạnh Bà gật đầu: “Cụ thể như thế nào thì ta cũng không biết, ta chỉ biết năm xưa rất nhiều đại đạo đã bị người ta nghịch chuyển, dẫn đến Đạo Đình gần như sụp đổ…”

Diệp Huyền đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Tri Mệnh: “Thanh Nhi có phải đang đối đầu với một đại đạo nào đó không?”

Diệp Tri Mệnh trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Ta không biết!”

Diệp Huyền trầm ngâm, một lúc sau hắn khẽ nói: “Thôi không quan tâm nữa! Sau này khi gặp Thanh Nhi, ta sẽ bảo nàng ấy tôn thờ ta một chút vậy. Ta phải xem xem Thần Kì Chi Ấn mà được Thanh Nhi tôn thờ thì sẽ mạnh đến mức nào? He he…”

Diệp Tri Mệnh nhìn hắn với vẻ mặt kì lạ.

Đừng bảo cái tên này định làm thế thật nhé?

Nếu nữ tử váy trắng mà tôn thờ Diệp Huyền thì nhân quả thần linh của cái tên này…

Diệp Huyền cất Thần Kì Chi Ấn đi, sau đó nhìn về phía Mạnh Bà.

Lúc này, Mạnh Bà càng lúc càng mờ ảo.

Diệp Huyền không hề cảm thấy nàng đáng thương, hắn vẫn chưa quên rằng đối phương muốn giết mình đâu.

Mạnh Bà nhìn hắn mà nở nụ cười đau thương: “Ra tay đi!”

Diệp Huyền lại lắc đầu cười: “Tại sao tiền bối cho rằng ta sẽ giết ngươi?”

Mạnh Bà cười chế giễu: “Tránh hậu hoạn!”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ngươi đi đi!”

Mạnh Bà híp mắt lại: “Ngươi không giết ta?”

Diệp Huyền gật đầu: “Không giết.”

Mạnh Bà nhìn hắn: “Ta không sợ ta sẽ quay lại báo thù à?”

Diệp Huyền mỉm cười, hắn hỏi: “Lúc ngươi ở thời kì đỉnh cao còn không dám làm gì ta, giờ ngươi có làm được sao?”

Mạnh Bà trầm mặc.

Diệp Huyền lại nói: “Mạnh Bà, ta hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng, ngươi biết Hoàng Tuyền Thánh Thủy của Âm Gian chứ?”

Mạnh Bà híp hai mắt lại: “Ngươi muốn Hoàng Tuyền Thánh Thủy!”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Mạnh Bà trầm giọng nói: “Ngươi không có được đâu!”

Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Tại sao?”

Mạnh Bà khẽ nói: “Hoàng Tuyền Thánh Thủy giúp ích cực kì nhiều cho thần hồn! Với những âm hồn ở Âm Gian, Hoàng Tuyền Thánh Thủy chẳng khác gì thần vật chí cao. Thần vật này được bảo quản ở chỗ chủ của Âm Gian, người ngoài muốn đến đó gần như là không thể.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Chẳng phải Hoàng Tuyền Thánh Thủy dùng để hồi phục thần hồn sao?”

Mạnh Bà gật đầu: “Đúng là dùng để hồi phục thần hồn, dù thần hồn có bị tổn thương lớn đến mức nào thì loại nước này vẫn có thể phục hồi được. Thế nhưng nó không chỉ có tác dụng phục hồi thần hồn mà còn có thể giúp thần hồn mạnh hơn! Có thể nói, nếu như ngươi có được một giọt Hoàng Tuyền Thánh Thủy thôi thì thần hồn của ngươi có thể mạnh lên ít nhất mười lần!”

Mười lần!

Vẻ mặt Diệp Huyền trở nên sinh động, điều này điên rồ quá!

Mạnh Bà nở nụ cười tự giễu: “Ta ở Âm Gian nhiều năm như vậy, chưa bàn đến chuyện có được Hoàng Tuyền Thánh Thủy mà thậm chí ta còn chưa từng nhìn thấy nó nữa kìa. Một thần vật như thế cũng chỉ có vài thiên thần ở Âm Gian mới có tư cách đạt được thôi.”

Diệp Huyền hỏi: “Hoàng Tuyền Hà ở đâu vậy?”

Mạnh Bà nhìn Diệp Huyền: “Ngươi muốn đi trộm?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Nào có, ta chỉ muốn mượn một chút thôi!”

Mạnh Bà lắc đầu: “Hoàng Tuyền Thánh Thủy ở Phong Đô thành, mà thành này lại được chủ của Âm Gian trấn thủ. Nếu ngươi dám bước vào Phong Đô thành thì đối phương sẽ lập tức cảm nhận được, bởi vì nhục thân của ngươi vẫn còn!”

Phong Đô thành!

Diệp Huyền khẽ nói: “Phong Đô thành là chủ thành của Âm Gian sao?”

Mạnh Bà gật đầu.

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ta hiểu rồi.”

Mạnh Bà đột nhiên nói: “Ngươi thực sự không giết ta?”

Diệp Huyền nhìn đối phương, mỉm cười: “Ngươi đi đi!”

Mạnh Bà nhìn chằm chằm vào hắn, đoạn quay người rời đi.

Sau khi Mạnh Bà rời đi, Diệp Tri Mệnh bỗng nhiên nói: “Để đề phòng vạn nhất, ngươi nên giết nàng ta thì hơn!”

Diệp Huyền khẽ cười: “Tri Mệnh, ta có thể giết được nàng ta thế nhưng ngươi thật sự cho rằng nàng ta không còn chút sức phản kháng nào sao?”

Diệp Tri Mệnh nhìn hắn, Diệp Huyền bèn nói: “Trong mắt nàng ta không có sự sợ hãi, nếu như ta đoán không nhầm thì chắc chắn nàng ta có cách để giữ mạng. Những cái khác thì không nói, chỉ cần nàng ta có động tĩnh một chút thôi, khiến chúng ta bị bại lộ thì chúng ta đi tong ngay. Mà ta không giết nàng ta, nàng ta sẽ không ngu xuẩn đến mức cá chết lưới rách với chúng ta.”

Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Ngươi suy nghĩ chu đáo hơn ta!”

Diệp Huyền đột nhiên mỉm cười: “Tri Mệnh, còn nhớ ván cược trước đó của chúng ta không?”

Nghe vậy, Diệp Tri Mệnh bỗng gân cổ gào lên, nàng nhìn Diệp Huyền bằng ánh mắt tức giận, có hơi muốn động thủ.

Diệp Huyền mỉm cười: “Sao nào, muốn nuốt lời à?”

Diệp Tri Mệnh trầm mặc.

Diệp Huyền mỉm cười ha ha: “Đùa với ngươi thôi!”

Nói đoạn, hắn bèn bước về phía Vong Xuyên Hà ở bên cạnh. Đúng lúc đó, Diệp Tri Mệnh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Nàng kiễng chân rồi hôn nhẹ lên má hắn, nhưng rất nhanh đã lui ra. Cùng lúc đó, nàng cũng lùi về phía sau mấy trượng, kéo giãn khoảng cách với Diệp Huyền.

Diệp Huyền sững sờ tại chỗ.

Hôn thật à?

Diệp Tri Mệnh lạnh lùng nhìn hắn: “Ta bằng lòng chịu thua!”

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì lúc này, Vong Xuyên Hà bỗng cuộn trào. Rất nhanh sau đó, một thanh kiếm bay vọt lên tử sông.

Trấn Hồn Kiếm!

Diệp Tri Mệnh vội vàng nói: “Thu nó vào Giới Ngục tháp đi, mau!”

Diệp Huyền biết tính nghiêm trọng của việc này nên lập tức thu Trấn Hồn Kiếm vào Giới Ngục tháp, bởi vì khí tức của Trấn Hồn Kiếm thực sự quá mạnh!

Sau khi thu Trấn Hồn Kiếm vào Giới Ngục tháp, Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh nhìn Vong Xuyên Hà. Lúc này, những oan hồn ác quỷ dưới sông đã bị hút sạch sẽ.

Ít nhất cũng phải có hàng ngàn vạn oan hồn ác quỷ!

Diệp Huyền thấy hơi kinh ngạc, khẩu vị của Tiểu Hồn cũng lớn quá nhỉ!
Bình Luận (0)
Comment