Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 617 - Chương 2307. Đúng Là Một Nha Đầu Ngốc

Chương 2307. Đúng là một nha đầu ngốc Chương 2307. Đúng là một nha đầu ngốc

Chương 2307: Đúng là một nha đầu ngốc

Lúc này, Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Có người tới! Mau trốn đi!”

Diệp Huyền lập tức đưa nàng vào Giới Ngục tháp, còn Giới Ngục tháp cũng tự ẩn mình đi.

Hai người vừa biến mất thì một âm hồn xuất hiện bên bờ Vong Xuyên Hà. Âm hồn đó liếc nhìn Vong Xuyên Hà, mày chau chặt lại: “Sao có thể…”

Một lát sau, âm hồn bèn quay người biến mất.

Lúc này, Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh xuất hiện trở lại.

Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Có thể đối phương đã đi hồi báo cho Âm Gian rồi!”

Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Tri Mệnh, ta phải tới Phong Đô thành một chuyến!”

Diệp Tri Mệnh nhíu mày: “Tới đó lấy Hoàng Tuyền Thánh Thủy?”

Diệp Huyền gật đầu.

Diệp Tri Mệnh nhìn chằm chằm hắn: “Đừng tham lam quá!”

Diệp Huyền cười khổ: “Thực không dám giấu, lần này tới Âm Gian chủ yếu là lấy Hoàng Tuyền Thánh Thủy!”

Diệp Tri Mệnh nhìn hắn: “Ngươi không giỏi về thần hồn, muốn lấy Hoàng Tuyền Thánh Thủy không phải để tăng cường sức mạnh linh hồn của mình mà là muốn trị thương, mà thần hồn của ngươi lại chẳng bị làm sao cả… Ngươi đến vì người khác!”

Diệp Huyền gật đầu.

Diệp Tri Mệnh trầm mặc một hồi rồi bỗng nhìn hắn: “Ngươi vì Mộ Niệm Niệm!”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy! Trước kia chẳng phải các ngươi cứ bảo nàng ta bị thương mãi sao? Cường giả cấp bậc như nàng ta thì nhục thân không thể bị thương được, chắc chắn là thần hồn của nàng ta bị thương. Nhất định Hoàng Tuyền Thánh Thủy có tác dụng với nàng ta!”

Diệp Tri Mệnh nhìn chằm chằm hắn: “Trước khi tới Âm Gian, ngươi hỏi ta có thánh vật trị liệu gì không. Khi đó ta còn hơi thắc mắc, hóa ra ngươi có mục đích của mình. Trước khi ngươi vào, ngươi đã giao dịch với Mục Sênh… Nếu ta đoán không sai thì chắc ngươi bảo nàng ta giúp ngươi có được Hoàng Tuyền Thánh Thủy, còn ngươi sẽ cứu tỷ muội Mạn Châu… Sở dĩ ngươi sẵn sàng đắc tội nữ tử thần bí kia, kết một ác nhân, không chỉ bởi lòng trắc ẩn mà còn bởi ngươi muốn có được Hoàng Tuyền Thánh Thủy!

Diệp Huyền mỉm cười: “Cứu tỷ muội bọn họ một nửa là bởi lòng trắc ẩn, một nửa là tư tâm!”

Diệp Huyền nhíu mày: “Tại sao ngươi không để nàng ta tự đi lấy?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Niệm tỷ đã từng nói nàng ta không muốn chọc vào các cường giả Âm Gian. Ta thấy sở dĩ nàng ta không muốn chọc đến Âm Gian là bởi Ngũ Duy vũ trụ, ngoài ra còn bởi nàng ta đã bị thương, không muốn có thêm đối thủ!”

Diệp Tri Mệnh tức quá hóa giận: “Thế rồi ngươi chọc tới Âm Gian thay nàng ta? Diệp Huyền ơi là Diệp Huyền! Ngươi có từng nghĩ đến mình đang ở trình độ nào không? Nàng ta còn chẳng dám chọc đến Âm Gian thì ngươi dựa vào đâu? Dựa vào việc ngươi có nhiều chỗ dựa à? Âm Gian biết ngươi có chỗ dựa không? Bọn họ có để ý chỗ dựa của ngươi không? Còn cả lúc ở Hoàng Tuyền Lộ ban nãy nữa, ngươi có biết nữ nhân đó là người của Đạo Đình không?

Đối phương không những là người của Đạo Đình mà còn là một thiên thần. Thân phận của nữ nhân đó cực kì không đơn giản! Ngươi muốn có được Hoàng Tuyền Thánh Thủy mà đắc tội nàng ta, kết ác nhân… Chẳng phải ngươi sáng suốt lắm sao? Sao lúc này ngươi lại ngu xuẩn như vậy?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Nếu thần hồn của ngươi có vấn đề thì ta cũng sẽ làm như vậy!”

“Ngươi!”

Diệp Tri Mệnh nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ phẫn nộ: “Ngươi lại muốn lừa ta! Ta không tin ngươi đâu!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Tri Mệnh, ngươi biết Niệm tỷ đã làm bao nhiêu chuyện vì ta không?”

Diệp Tri Mệnh mỉm cười lạnh lùng: “Làm biết bao nhiêu chuyện vì ngươi? Chẳng qua nàng ta chỉ đang lợi dụng ngươi mà thôi! Nữ nhân đó không tốt với ngươi như vậy đâu! Không chỉ có nàng ta mà cả ta cũng xấu xa lắm, ta cũng muốn lợi dụng ngươi để đối phó với thế lực phía sau ta, ta còn xấu xa hơn cả nàng nữa là!”

Diệp Huyền lắc đầu cười: “Thực ra ta cũng xấu xa, ta cũng đang lợi dụng các ngươi.”

Diệp Tri Mệnh trầm mặc.

Diệp Huyền bước tới trước mặt nàng và nghiêm túc nói: “Niệm tỷ đã làm nhiều chuyện vì ta, ta cũng muốn giúp đỡ nàng ta. Mà hiện giờ ta muốn tới Phong Đô thành, nơi đó là chủ thành của Âm Gian, cực kì nguy hiểm. Ta không thể đưa ngươi theo, trước đó ta đã giao dịch với Mục Sênh, ta cứu người giúp nàng ta thì nàng ta ra tay một lần giúp ta, đồng thời đảm bảo sự an toàn cho ngươi. Hiện giờ ngươi cứ trở về, nàng ta sẽ âm thầm bảo vệ ngươi. Sau khi ngươi ra ngoài có thể ở chỗ nàng ta đợi ta.”

Nói đoạn, hắn lấy hai cuốn Đạo Kinh ra, đặt vào trong tay Diệp Tri Mệnh: “Ngươi rất quan tâm đến Đạo Kinh, mặc dù ta không biết tại sao ngươi lại quan tâm đến Đạo Kinh như vậy, nhưng ta biết ngươi muốn có hai cuốn Đạo Kinh này. Giờ ta tặng cho ngươi đấy!”

Diệp Tri Mệnh không nhận Đạo Kinh, nàng nhìn Diệp Huyền, mỉm cười lạnh lùng: “Ngươi đang chuẩn bị hậu sự đấy à?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta sẽ cẩn thận mà, ngươi biết đấy, ta không làm việc mà chưa chắc chắn!”

Nói đoạn, hắn bèn chớp mắt: “Tri Mệnh, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi là ai không?”

Diệp Tri Mệnh chẳng tỏ vẻ gì cả: “Chẳng phải ngươi giỏi đoán lắm sao? Ngươi đoán đi!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ngươi biết quá nhiều chuyện! Ngươi khiến ta có cảm giác cái gì ta cũng chẳng biết, cái gì cũng chẳng hiểu… Thế nên ta không đoán được.”

Diệp Tri Mệnh nhìn hai cuốn Đạo Kinh mà không đáp lời.

Diệp Huyền mỉm cười: “Hiện giờ hai cuốn Đạo Kinh này là của ngươi!”

Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.

Đúng lúc đó, Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Ta đi với ngươi!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Không, ta…”

Diệp Tri Mệnh xuất hiện trước mặt hắn, nàng nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh lùng: “Không đồng ý à? Hiện giờ ta sẽ thông báo cho Âm Gian cho ngươi lỗ một vố luôn, ngươi có muốn thử không?”

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi: “Sao ngươi có thể làm vậy?”

Diệp Tri Mệnh nhìn chằm chằm hắn: “Ta đi với ngươi!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tri Mệnh, nguy hiểm lắm!”

Diệp Tri Mệnh chẳng tỏ vẻ gì cả: “Ngươi yên tâm, ngươi sẽ chết nhưng ta thì không.”

Diệp Huyền còn muốn nói gì đó thì Diệp Tri Mệnh bỗng bảo: “Không có sự giúp đỡ của ta thì ngươi không lấy được Hoàng Tuyền Thánh Thủy đâu, hay nói một cách khác, ngươi chỉ cần vào Phong Đô thành một cái là sẽ chết ngay!”

Diệp Huyền nhíu mày: “Tại sao?”

Diệp Tri Mệnh lạnh lùng cười: “Không cho ngươi biết!”

Diệp Huyền: “…”

Diệp Tri Mệnh đột nhiên ném hai cuốn Đạo Kinh lại cho hắn, nàng phẫn nộ nhìn hắn: “Với cả đừng có nói mấy lời sến sẩm với ta, cũng đừng giở trò với ta, ta không trúng kế của ngươi đâu!”

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.

Diệp Huyền lắc đầu cười: “Đúng là một nha đầu ngốc!”

Diệp Huyền thấy lòng mình ấm áp.
Bình Luận (0)
Comment