Chương 2308. Thử dùng Phật pháp xem
Chương 2308. Thử dùng Phật pháp xem
Chương 2308: Thử dùng Phật pháp xem
Dọc đường, vẻ mặt Diệp Tri Mệnh lạnh lùng, nàng im lặng.
Rất rõ ràng, nàng đang tức giận.
Song Diệp Huyền không biết vì sao nàng lại giận!
Hắn đi tới bên cạnh Diệp Tri Mệnh, Diệp Tri Mệnh trừng mắt với hắn: “Tránh xa ta ra!”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Tri Mệnh, thật ra ta cũng muốn ngươi đi cùng ta đến Phong Đô, bởi vì không có ngươi ta ở Âm Gian chẳng khác gì kẻ mù. Nhưng mà ta lại sợ liên luỵ đến ngươi.”
Diệp Tri Mệnh nhìn về phía xa xa, trong mắt nàng thoáng hiện vẻ nghiêm nghị: “Ngươi không thể tưởng tượng được sự nguy hiểm của Âm Gian đâu. Ta chỉ có thể nói là thực ra Mục Sênh cũng không có lòng tốt gì đâu, ngươi đừng thấy mình đang lừa nàng ta. Cường giả cấp bậc như nàng ta, trí thông minh không hề thấp. Trong lúc ngươi lợi dụng nàng, nàng ta cũng đang lợi dụng ngươi lúc nào không hay.”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta biết.”
Diệp Tri Mệnh liếc nhìn hắn: “Biết mà ngươi còn tới!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta muốn Hoàng Tuyền Thánh Thuỷ!”
Diệp Tri Mệnh thở dài một hơi, trong lòng nàng phức tạp vô cùng!
Cái tên này ngày thường rất sáng suốt, nhưng nhiều khi hắn cũng sẽ làm những chuyện ngu ngốc.
Diệp Huyền đang định nói gì đó, song đúng lúc ấy, hắn bỗng sững người.
Sau đó, hắn và Diệp Tri Mệnh bèn biến mất.
Bên trong Giới Ngục tháp.
Hai người nhìn Trấn Hồn Kiếm ở tầng thứ nhất, trong mắt là vẻ kinh ngạc.
Trạng thái và vẻ ngoài của Trấn Hồn Kiếm đã thay đổi. Hiện giờ toàn thân nó được phủ một màu đen như mực và đang toả ra khí tức linh hồn cực lớn, khiến Diệp Huyền không khỏi sững sờ.
Hắn nhìn Diệp Tri Mệnh, Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “E là thanh kiếm này sắp đạt đến Chứng Đạo cảnh trong truyền thuyết rồi!”
“Chứng Đạo cảnh!”
Diệp Huyền kinh ngạc: “Ngươi nói Tiểu Hồn sắp đạt Chứng Đạo?”
Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Vạn vật trong thiên hạ cũng có thể Chứng Đạo! Thanh kiếm này của ngươi hấp thụ quá nhiều oan hồn lệ quỷ. Trong những oan hồn lệ quỷ này có không ít người tu luyện siêu cấp, nó đã hấp thụ kí ức và sức mạnh của họ… Đương nhiên, có thể Chính Đạo hay không thì phải xem trình độ nó thế nào!”
Diệp Huyền nói: “Tri Mệnh, ngươi từng thấy thần vật đạt Chứng Đạo chưa?”
Diệp Tri Mệnh đáp: “Cái quạt trong tay nữ tử thần bí đã đạt Chứng Đạo!”
Diệp Huyền lấy kiếm của thanh sam nam tử: “Thế cái này thuộc cấp bậc gì?”
Diệp Tri Mệnh liếc nhìn Diệp Huyền: “Kiếm này không có cảnh giới!”
Không có cảnh giới!
Diệp Huyền khẽ nói: “Ta hiểu rồi!”
Thanh kiếm này không còn ở bên trong cảnh giới nữa, nó cũng giống như chủ nhân của nó, đều không bị trói buộc bởi cảnh giới.
Thế giới này có hai loại cường giả, cường giả trong Đạo Kinh và cường giả ngoài Đạo Kinh.
Thanh sam nam tử không có cảnh giới, Thanh Nhi cũng không có cảnh giới!
Những người không có cảnh giới mới là mạnh nhất!
Diệp Tri Mệnh nhìn Trấn Hồn kiếm: “Cho nàng ta một chút thời gian, nếu như không ngoài dự đoán thì nàng ta có thể đạt được Chứng Đạo!”
Diệp Huyền lắc đầu mỉm cười: “Ta còn chưa đạt được Chứng Đạo nữa là!”
Nói đến đây, hắn lại nhìn Diệp Tri Mệnh: “Ta cũng có thể hấp thụ tử khí và âm khí…”
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn: “Ngươi đừng nghĩ nữa! Tử khí và âm khí ở nơi này tương đương với linh khí của Dương Gian. Ngươi mà hấp thụ nó thì chắc chắn sẽ kinh động đến cường giả siêu cấp ở nơi này!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Diệp Tri Mệnh nhìn hắn, nàng lắc đầu: “Ta đột nhiên phát hiện, ngươi khắc Âm Gian thật đấy! Thanh kiếm này khắc chế linh hồn vô cùng. Có thể nói, nếu cường giả Độn Nhất cảnh ở nơi này mà đấu với ngươi thì đối phương gần như không có sức đánh trả! Hơn nữa ngươi ở nơi này càng như cá gặp nước. Mặc dù linh khí ở đây ít nhưng cơ thể của ngươi có thể hấp thụ âm khí và tử khí… Có thể nói, ở đây trừ những cường giả cấp thiên thần thì cường giả bình thường hoàn toàn không làm gì được ngươi!”
Diệp Huyền gật đầu, thực ra hắn cũng rất muốn hấp thụ tử khí và âm khí ở nơi này. Nếu như hắn hấp thụ hết sạch âm khí và tử khí ở đây thì có thể chạm thẳng tới Chứng Đạo!
Nhưng tiếc là tạm thời hắn không thể làm như vậy được!
Một lát sau, Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh ra khỏi Giới Ngục tháp.
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Cả hai không phi hành, phi hành ở đây chẳng khác gì chê mệnh mình dài quá!
Vừa mới ra khỏi Nại Hà Kiều thì Diệp Huyền trông thấy một cái đài, bên trên đài có một cái gương đồng.
Diệp Huyền chớp chớp mắt: “Tri Mệnh, cái gương đồng đó là bảo bối hả?”
Diệp Tri Mệnh trừng mắt nhìn hắn: “Bảo bối cái đầu nhà ngươi! Đó là Vọng Hương Đài!”
Diệp Huyền chau mày: “Vọng Hương Đài?”
Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Nghe nói năm xưa Vọng Hương Đài này được một vị Bồ Tát Phật Giới xây cho những người đã khuất có thể buông bỏ người thân và nguyện vọng sau khi bản thân qua đời. Trên Vọng Hương Đài có thể nhìn lại quê hương và người thân của mình. Đây là cái nhìn cuối cùng, sau nó thì mọi thứ ở kiếp trước đều biến mất.”
Diệp Huyền thấy tò mò: “Thực sự có thể làm vậy sao?”
Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Ngày xưa thì có thể, nhưng giờ thì không biết!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Thử không?”
Diệp Tri Mệnh nói: “Thích thử thì mình ngươi thử!”
Diệp Huyền cười he he: “Thế thì thử them sao!”
Nói đoạn, hắn bèn bước lên Vọng Hương Đài.
Chẳng có động tĩnh gì cả!
Hắn nhìn Diệp Tri Mệnh: “Xem ra là không được rồi!”
Diệp Tri Mệnh nói: “Ngươi lấy Phật pháp ra thử xem sao!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi thôi động Phật pháp chi lực chiếu vào cái gương đồng kia. Rất nhanh sau đó, gương đồng bèn chấn động, sau nữa thì xuất hiện một cảnh tượng.
Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền bèn sững sờ.
Thanh thành!
Rất nhanh sau đó, hắn nhìn thấy Diệp gia bên trong gương đồng.
Khi ấy Diệp gia đã tàn lụi, trong tộc hiu hắt vô cùng, chỉ còn lại mười mấy người. Mà trong mười mấy người này, Diệp Huyền trông thấy một gương mặt quen thuộc…
Là một lão giả, lão giả đã từng bắt nạt hắn.
Lão giả này vẫn chưa chết, thế nhưng đã tuổi già sức yếu, cũng không hề có tu vi.