Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 620 - Chương 2310. Đại Liệp Cẩu

Chương 2310. Đại Liệp Cẩu Chương 2310. Đại Liệp Cẩu

Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Đúng là rất ác.”

Diệp Huyền hỏi: “Tri Mệnh có biết đối phương là ai không?”

Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Ta không biết! Ta chỉ biết địa ngục tầng thứ mười tám có một điều cấm kị, mà điều cấm kị này chính là người thần kí kia.”

Diệp Huyền lại hỏi: “Âm Gian chi chủ thì sao? Đối phương mạnh như thế nào?”

Diệp Tri Mệnh khẽ nói: “Không biết nữa, Âm Gian chi chủ các đời đều rất thần bí, Âm Gian chi chủ hiện tại còn thần bí hơn nữa. Dương Gian gần như không có bất cứ thông tin nào về hắn ta.”

Diệp Huyền khẽ chau mày: “Tại sao lại thần bí như vậy?”

Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Ta cũng không biết!”

Diệp Huyền trầm giọng nói.

Diệp Tri Mệnh nhìn hắn: “Mộ Niệm Niệm không muốn chọc đến Âm Gian là có lí do cả! Đương nhiên, ta tin rằng nếu để thế nhân biết được thực lực của nàng ta thì cũng chẳng có mấy thế lực chọc được vào nàng ta đâu!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tri Mệnh, đến cả ngươi cũng không nhận ra được thực lực chân chính của Niệm tỷ sao?”

Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Không nhận ra được! Niệm tỷ của ngươi quá thần bí!”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng là rất thần bí! Không chỉ thần bí nhưng mà nàng ta còn thích giả bộ yếu đuối!”

Yếu đuối!

Nghe vậy, khóe miệng Diệp Tri Mệnh giật giật. Nữ nhân này thực sự hơi đáng sợ!

Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới trước một dãy núi. Dãy núi này đầy rẫy âm khí, u ám vô cùng, thỉnh thoảng còn có những tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Diệp Huyền quay đầu nhìn Diệp Tri Mệnh: “Tri Mệnh, đây là?”

Diệp Tri Mệnh liếc nhìn dãy núi trước mặt, ánh mắt nàng hiện vẻ nghiêm nghị: “Đây chính là Ác Cẩu Lĩnh trong truyền thuyết!”

Diệp Huyền nhíu mày: “Ác Cẩu Lĩnh?”

Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Ác Cẩu Lĩnh từ lâu đã có vô số ác cẩu hoang dã, những con ác cẩu này được gọi là Ác Liệp Cẩu, tính tình hung tàn. Chúng thường xuyên lấy linh hồn làm thức ăn, mà lúc chúng ăn linh hồn chúng sẽ không cắn nát linh hồn mà gặm nhấm từng chút một. Do đó linh hồn nào mà bị chúng gặm nhấm thì đúng là sống không bằng chết.”

Diệp Huyền nhíu mày: “Mục tiêu của bọn chúng là tất cả các linh hồn?”

Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Ngày xưa thì không phải thế. Ngày xưa chúng chỉ ăn những âm hồn ác quỷ, nhưng hiện giờ thì…”

Nghe vậy, Diệp Huyền bèn hiểu ngay.

Hiện giờ đại đạo sụp đổ, những con Ác Liệp Cẩu này e là không còn tuân thủ quy củ nữa!

Diệp Huyền thu hồi tâm tư: “Chúng ta đi đường vòng không?”

Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Đây là con đường gần nhất dẫn đến Phong Đô thành, nếu chúng ta đi đường vòng thì ít nhất phải mất hơn một ngày!”

Diệp Huyền gật đầu: “Thế thì đi thôi!”

Nói đoạn, hắn và Diệp Tri Mệnh bèn tiến vào Ác Cẩu Lĩnh. Vừa mới vào Ác Cẩu Lĩnh, hắn đã cảm nhận được một luồng hàn khí. Cùng lúc đó, một con ác cẩu đột nhiên xuất hiện ở phía không xa trước mặt bọn họ.

Đại Liệp Cẩu!

Con Đại Liệp Cẩu này không to, chỉ lớn hơn chó bình thường một chút, thế nhưng trên người nó lại toát lên vẻ hung dữ vô cùng!

Diệp Huyền nhìn con Đại Liệp Cẩu, hắn mỉm cười: “Đừng bảo là nó định cắn chúng ta đó nhé?”

Diệp Tri Mệnh nói: “Con chó này có linh, chắc nó có thể cảm nhận được sức mạnh của chúng ta!”

Diệp Tri Mệnh vừa dứt lời thì con Liệp Cẩu kia lập tức quay người và biến mất trong đám cỏ hoang.

Diệp Tri Mệnh nói: “Đi thôi!”

Nói đoạn, nàng và Diệp Huyền bèn đi về phía xa xa.

Không lâu sau, hai người bèn tiến vào sâu trong núi. Trong lúc đó, Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh đã nghe được vô số những tiếng kêu thảm, có xa có gần.

Đúng lúc đó, hai người bỗng nhiên dừng lại. Phía không xa trước mặt bọn họ có mấy con Đại Liệp Cẩu đang cấu xé một nam tử. Nam tử này gào thét thống khổ vô cùng.

Nam tử đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh, khi trông thấy hai người, hắn ta bèn vội vàng nói: “Cứu ta với!”

Diệp Huyền nhìn Diệp Tri Mệnh, Diệp Tri Mệnh nói: “Ngươi muốn cứu thì cứu!”

Diệp Huyền đang định ra tay thì đúng lúc ấy, nam tử bỗng nhiên gào lên: “Mau cứu ta với!”

Nghe vậy, Diệp Huyền bèn chau mày: “Vị huynh đài này, ngữ khí của ngươi có gì đó không đúng lắm nhỉ?”

Nam tử gào lên: “Ngươi không thể thấy chết không cứu được… ngươi…”

Diệp Huyền lại càng chau mày chặt hơn, cái tên này muốn người khác cứu mình mà lại nói với cái giọng điệu như thể mọi thứ đều là lẽ đương nhiên vậy hả?

Sắc mặt nam tử dần trở nên hung dữ, hắn ta nhìn Diệp Huyền với vẻ oán độc: “Ngươi sẽ không được chết tử tế, ngươi sẽ không được chết tử tế…”

Diệp Huyền bỗng nhìn về phía mấy con Đại Liệp Cẩu: “Đừng cắn nhanh vậy chứ, cứ từ từ thôi. Đúng vậy, cắn từ đùi hắn ta kìa. Đúng, cắn thằng em của hắn ta ấy, đúng, cứ vậy đi…”

Diệp Tri Mệnh trợn mắt nhìn hắn với vẻ cạn lời.

Ở phía xa xa, linh hồn nam tử dần dần biến mất. Sự thống khổ này khiến Diệp Huyền nhìn mà da dầu tê dại. Đây đúng là khổ hình lăng trì ở Dương Gian mà!

Nam tử kia điên cuồng nguyền rủa hắn, điều này khiến hắn thực sự cạn lời.

Diệp Huyền nhìn nam tử đã thoi thóp kia, hắn mỉm cười: “Vị huynh đài này, là mấy con Đại Liệp Cẩu cắn ngươi mà, ngươi nguyền rủa ta làm chi?”

Nam tử không đáp lời mà vẫn còn đang điên cuồng nguyền rủa. Khoảnh khắc ấy, thần trí của hắn ta đã không còn bình thường nữa rồi.

Không lâu sau, nam tử bèn bị lũ Đại Liệp Cẩu chén sạch.

Mà những con Đại Liệp Cẩu kia lại quay đầu nhìn Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh. Chúng không đi về phía hai người mà quay đầu chạy luôn.
Bình Luận (0)
Comment