Chương 2311. Nhất giới âm hồn
Chương 2311. Nhất giới âm hồn
Chương 2311: Nhất giới âm hồn
Những con Đại Liệp Cẩu này có thể sống đến tận giờ, chứng tỏ trí thông minh của chúng không hề thấp.
Mặc dù Ác Cẩu Lĩnh là địa bàn của chúng nó, song không phải âm hồn nào ở nơi này cũng có thể ăn được!
Chỉ cần bọn chúng cảm nhận được nguy hiểm thì sẽ lập tức rời đi.
Trông thấy đám Đại Liệp Cẩu rời đi, Diệp Huyền bèn lắc đầu: “Người không bằng chó mà!”
Diệp Tri Mệnh khẽ nói: “Có phải ngươi cảm thấy ban nãy người kia rất ngu xuẩn hay không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đúng vậy.”
Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Thế gian này còn có nhiều người ngu xuẩn hơn hắn ta nữa kìa! Lúc nào cũng sẽ có một vài người thích coi sự giúp đỡ của người khác như một lẽ đương nhiên mà không biết rằng, chẳng ai trên thế giới này nợ ai cả. Người khác giúp ngươi là dựa trên tình cảm, ngươi nên thấy biết ơn mới phải.”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đúng vậy.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước. Trong lúc đó, không có Đại Liệp Cẩu nào đến quấy rầy họ cả, cả quãng đường đều rất thuận lợi. Lúc hai người sắp rời khỏi Ác Cẩu Lĩnh, Diệp Tri Mệnh bỗng nhiên dừng lại. Nàng và Diệp Huyền nhìn về phía không xa, cách bọn họ khoảng chục trượng có một đàn Đại Liệp Cẩu đang đuổi theo một nữ tử. Nữ tử này khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc y phục màu trắng, tóc dài xõa vai, sắc mặt tái nhợt, là một nữ hồn!
Trông thấy nữ hồn ấy sắp bị đuổi kịp, Diệp Huyền bèn búng ngón tay, một đường kiếm khí nho nhỏ xé gió bay đi. Rất nhanh sau đó, đường kiếm khí bèn xuất hiện phía sau lưng nữ tử, đàn Đại Liệp Cẩu lập tức lùi về phía sau, trong mắt chúng là vẻ sợ sệt.
Đám Đại Liệp Cẩu nhìn Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh, sau đó quay người chạy đi.
Diệp Huyền nhìn nữ tử phía không xa, nữ tử cũng đang nhìn hắn và Diệp Tri Mệnh.
Diệp Huyền quan sát nữ tử này một lát. Không thể không nói, nữ quỷ này cũng đẹp thật đấy, mắt sáng răng trắng, cứ như người bước từ trong tranh ra vậy.
Hắn không khỏi thầm tặc lưỡi, nữ quỷ ở Âm Gian đều đẹp như vậy sao?
Nữ tử bay đến trước mặt Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh, nàng khẽ cúi đầu: “Đa tạ!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Cô nương là?”
Nữ tử đáp: “Nhất giới âm hồn.”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn nữ tử, đối phương là linh hồn thể, hơn nữa linh hồn thể của đối phương còn không mạnh. Chẳng lẽ nàng chỉ là một âm hồn bình thường?
Vô lí quá!
Nữ nhân mà hắn gặp được bình thường đều vô cùng mạnh!
Lúc này, Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Chúng ta đi thôi!”
Diệp Huyền gật đầu, hắn và Diệp Tri Mệnh bèn rời đi. Thế nhưng chưa đi được hai bước thì hai người bỗng quay người, nữ tử kia đang đi theo bọn họ!
Diệp Tri Mệnh nhíu mày: “Ngươi muốn làm gì?”
Nữ tử nhìn chỉ về phía không xa: “Các ngươi định tới Phong Đô?”
Diệp Huyền chớp mắt: “Không, chúng ta không tới Phong Đô!”
Nữ tử lắc đầu: “Phong Đô thành có Chiếu Quỷ Kính, các ngươi cứ đi như vậy thì sẽ bị Chiếu Quỷ Kính chiếu vào đấy!”
Diệp Huyền khẽ chau mày: “Ngươi biết chúng ta không phải linh hồn thể?”
Nữ tử gật đầu: “Trên người các ngươi có khí tức của Dương Gian!”
Diệp Huyền quay đầu nhìn Diệp Tri Mệnh: “Thuật pháp che giấu khí tức Dương Gian mà Mục Sênh giúp chúng ta đã hết tác dụng rồi sao?”
Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Vẫn chưa hết tác dụng!”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền bèn thay đổi. Hắn nhìn về nữ tử ở phía không xa: “Ngươi là ai?”
Nữ tử đột nhiên bay đến trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn hắn: “Đưa ta đi!”
Diệp Huyền sững sờ ngay tại chỗ!
Diệp Tri Mệnh nhìn nữ tử, không biết nàng đang nghĩ gì.
Nữ tử lại nói: “Đưa ta đi!”
Diệp Huyền khẽ kéo Diệp Tri Mệnh: “Tri Mệnh, mở thiên nhãn kiểm tra nàng ta đi!”
Diệp Tri Mệnh nhìn chằm chằm nữ tử: “Ta không kiểm tra được nàng ta! Một là nàng ta chỉ là một âm hồn bình thường, hai là nàng ta đã đạt được đến cấp bậc ngang Mộ Niệm Niệm.”
Diệp Huyền trầm mặc.
Rất có thể là khả năng thứ hai!
Nữ tử hãy còn đang nhìn Diệp Huyền.
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tại sao ngươi lại đi theo ta?”
Nữ tử khẽ nói: “Ta muổn rời khỏi nơi này!”
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Thế tại sao ngươi lại chọn ta?”
Nữ tử nhìn hắn: “Có lẽ là do vận mệnh mách bảo, hoặc cũng có lẽ là do tình cờ!”
Diệp Huyền: “…”
Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Chúng ta đi!”
Nói đoạn, nàng kéo Diệp Huyền đi luôn.
Đúng lúc đó, nữ tử đột nhiên nói: “Hộ Kinh Nhân đến từ Đại Uyên, đây có lẽ là một loại thiện duyên!”
Hộ Kinh Nhân của Đại Uyên!
Diệp Tri Mệnh dừng bước, nàng quay người nhìn về phía nữ tử, đột nhiên chỉ tay váo trán: “Mở thiên nhãn!”
Vụt!
Giữa trán Diệp Tri Mệnh đột nhiên nứt ra, ngay sau đó một đường ánh sáng bỗng bao trọn lấy nữ tử ở phía xa xa. Nữ tử này đứng nguyên tại chỗ không động đậy, cũng không phản kháng.
Một lát sau, Diệp Tri Mệnh híp hai mắt lại: “Ngươi đã che đậy đi tất cả!”
Nữ tử nhìn nàng: “Nữ nhân đến từ Đại Uyên, ta không có ý hại hắn, ngược lại ở đây gặp được hắn là điều không nên. Nếu như ta đoán không nhầm thì là do ách nạn chi nhân trên người hắn.”
Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyền: “Có cho nàng ta đi theo không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta nghe theo ngươi, ngươi cho nàng ta đi theo thì cho nàng ta đi theo, ngươi không cho nàng ta đi theo thì không cho.”
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Tri Mệnh dần trở nên ôn hòa hơn. Rất rõ ràng, Diệp Huyền đứng về phía nàng.
Diệp Tri Mệnh trầm mặc, có vẻ nàng đang nghĩ gì đó.
Diệp Huyền nhìn nữ tử: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Nữ tử lắc đầu: “Nhất giới âm hồn!”
Diệp Huyền thở dài: “Tại sao ta chẳng gặp được nữ tử nào bình thường một chút vậy?”
Nói đoạn, hắn lại nhìn về phía Diệp Tri Mệnh: “Ta thực sự không muốn phấn đấu nữa! Ta rất muốn mở một hậu cung, đưa hết những nữ nhân mà ta gặp vào trong hậu cung ấy. Ta tin rằng nếu ta làm vậy thì ta chắc chắn có thể xưng bá chư thiên vạn giới!”
Lúc này nữ tử bên ở cạnh đột nhiên nói: “Ta là quỷ hồn mà… đến quỷ hồn mà ngươi cũng không bỏ qua là sao?”
Diệp Tri Mệnh mỉm cười lạnh lùng: “Quỷ hồn thì đã là gì? Đến trời mà hắn còn chẳng muốn bỏ qua nữa kia! Còn nữa còn nữa, tảng đá Tam Sinh kia cũng thế, không chừng hắn còn có ý với cả tảng đá nữa đấy!”
Diệp Huyền: “…”