Chương 2329. Hắn chạy đi rồi
Chương 2329. Hắn chạy đi rồi
Chương 2329: Hắn chạy rồi
Âm Ti Vương nhìn Diệp Huyền, hắn ta mỉm cười: “Đầu hàng? Được đó! Có điều ngươi phải giao một hồn một phách của ngươi ra!”
Một hồn một phách!
Vô Tâm ở bên cạnh nhìn Diệp Huyền, hắn ta lạnh lùng cười.
Giao một hồn một phách ra thì đồng nghĩa với việc làm chó cho người ta rồi! Người ta bảo ngươi đi bên trái thì ngươi không được đi bên phải!
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ta về suy nghĩ đã được không?”
Nói đoạn, hắn bèn quay người chạy luôn.
Vô Tâm trợn mắt há mồm.
Diệp Huyền chạy rất nhanh, bởi vì hắn sử dụng Không Gian Đạo Tắc, chớp mắt cái đã biến mất khỏi Phong Đô thành.
Âm Ti Vương chẳng tỏ vẻ gì cả, cũng không đuổi theo, chúng cường giả Âm Gian cũng không ra tay.
Một lát sau, Diệp Huyền lại xuất hiện ở chỗ cũ.
Vô Tâm nhìn hắn, mỉm cười: “Ôi chao, ông hoàng lừa gạt, sao ngươi lại quay về rồi?”
Sắc mặt Diệp Huyền có hơi khó coi.
Mẹ kiếp, Phong Đô thành này có vấn đề!
Hắn vừa mới sử dụng Không Gian Đạo Tắc để thoát khỏi nơi này, nhưng lại phát hiện không gian ở nơi này như một tòa mê cung, thế là đi tới đi lui cuối cùng lại về chỗ cũ.
Nơi này có không gian đại trận!
Âm Ti Vương nhìn Diệp Huyền: “Có muốn tiếp tục chạy trốn không?”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Các ngươi không ra tay là đang đợi gì sao?”
Âm Ti Vương không đáp lời mà chỉ quay đầu nhìn về phía chân trời.
Ở nơi giao nhau giữa Âm Gian và Dương Gian, Mục Sênh đưa Diệp Tri Mệnh đi bỗng dừng lại. Phía sau hai người các nàng là một hắc ảnh.
Mục Sênh quay người nhìn về phía hắc ảnh: “Ngươi đi trước đi!”
Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Hắn thì phải làm sao?”
Vẻ mặt Mục Sênh lạnh lùng: “Ta chỉ đồng ý với hắn ra tay giúp hắn một lần, còn hắn lại bảo ta cứu ngươi!”
Diệp Tri Mệnh trầm mặc.
Mục Sênh nhìn nàng: “Hắn cố ý ở lại đây, thù hận của hắn quá lớn. Nếu như hắn đi theo thì tất cả cường giả Âm Gian sẽ cùng ra tay với chúng ta, ngươi hiểu không?”
Diệp Tri Mệnh không đáp lời mà quay người chạy.
Mục Sênh quay đầu nhìn âm ảnh, ánh mắt nàng lạnh như bằng: “Âm Gian rác rưởi!”
Nói đoạn, nàng bèn hóa thành một đường hắc quang rồi biến mất ngay tại chỗ.
Uỳnh!
Bỗng nhiên khu vực giao nhau giữa Âm Gian và Dương Gian rung chuyển kịch liệt…
…
Âm Ti Vương đột nhiên thu hồi tầm mắt, hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Ngươi có bản lĩnh đấy, có thể khiến Đạo Chi Giới giúp ngươi!”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Xem ra nàng ta an toàn rồi!”
Âm Ti Vương ngoảnh đầu nhìn Vô Tâm: “Ban nãy ta đề nghị như vậy ngươi thấy thế nào?”
Vô Tâm cười ha ha: “Năm xưa lão tử chịu cúi đầu thì đã không bị nhốt ở đây hai vạn năm! Còn hiện giờ… nếu lão tử đầu hàng thì hai vạn năm kia chẳng phải bỏ sông bỏ bể hết sao?”
Diệp Huyền ở bên cạnh giơ ngón cái lên: “Tiền bối hay lắm!”
Vô Tâm trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi im miệng cho ta!”
Diệp Huyền: “…”
Âm Ti Vương liếc nhìn Vô Tâm, hắn ta khẽ gật đầu: “Nếu đã vậy thì ngươi chết ở đây đi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn hóa thành một đường hắc quang rồi xông về phía Vô Tâm.
Vô Tâm bật cười ha ha: “Tới đi! Để ta xem xem Âm Ti Vương nhà ngươi mấy năm nay có tiến bộ hay không!”
Nói đoạn, hắn ta bèn xông lên.
Các cường giả Âm Gian nhìn về phía Diệp Huyền, Âm Mộc Xuân dẫn đầu đột nhiên nói: “Giết!”
Dứt lời, hơn hai mươi vị cường giả Chứng Đạo cảnh bèn xông về phía Diệp Huyền.
Hơn hai mươi cường giả Chứng Đạo cảnh này đồng loạt ra tay thì phải kinh khủng đến mức độ nào chứ?
Sắc mặt Diệp Huyền vẫn bình tĩnh, hắn chầm chậm nhắm hai mắt lại. Khi hơn hai mươi cường giả Chứng Đạo cảnh xông đến trước mặt hắn, Diệp Huyền bỗng nhiên mở mắt, hắn khẽ nhếch miệng: “Muốn chết hả!”
Dứt lời, hắn bèn siết chặt tay, sau đó đan hai bàn tay lại, đẩy mạnh về phía trước.
Chỉ trong chốc lát…
Uỳnh uỳnh!
Một luồng sức mạnh cực lớn bùng phát tại Phong Đô thành, hơn hai mươi cường giả Chứng Đạo cảnh xông về phía hắn lập tức bị đánh bay ra phía sau cả ngàn trượng. Không chỉ có vậy, cả Phong Đô thành bỗng nhiên bắt đầu đổ vỡ.
Ở phía không xa, Âm Ti Vương và Vô Tâm đột nhiên dừng lại. Hai người quay đầu nhìn về vị trí của Diệp Huyền, trong mắt bọn họ là vẻ kinh ngạc!
Âm Ti Vương không ra tay với Vô Tâm nữa mà siết chặt tay lại, đưa về phía trước: “Trấn!”
Dứt lời, vô số âm hồn sức mạnh ngưng tụ bên trong Phong Đô thành. Dưới sự trấn áp của những sức mạnh này, Phong Đô thành đang đổ vỡ bèn dần khôi phục lại.
Mà lúc này, Diệp Huyền đã biến mất.
Hắn chạy rồi!
Sắc mặt Âm Ti Vương bỗng trở nên dữ tợn: “Muốn chạy hả? Ngươi nghĩ nhiều rồi đó!”
Dứt lời, hắn ta bèn nhắm hai mắt lại. Một lát sau, hắn ta bỗng xuất chưởng về phía trước.
Không gian nơi một chưởng đi qua lại không có bất cứ động tĩnh gì, thế nhưng trên một ngọn núi cách đó trăm dặm, Diệp Huyền bỗng nhiên dừng lại. Sắc mặt hắn tái mét, lập tức giơ hai tay lên chặn.
Uỳnh!
Một luồng sức mạnh cực lớn đột nhiên bùng phát ngay tại không gian trước mặt hắn, Diệp Huyền lập tức lùi lại về phía sau cả trăm trượng!
Hắn vừa mới dừng lại thì không gian trước mặt đã rung chuyển. Ngay sau đó, Âm Ti Vương và chúng cường giả Âm Gian đã xuất hiện trước mặt hắn.
Vô Tâm thì xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền!
Âm Ti Vương nhìn Diệp Huyền: “Ta đánh giá ngươi hơi thấp rồi!”