Chương 2328. Đầu hàng
Chương 2328. Đầu hàng
Chương 2328: Đầu hàng
Lúc này Vô Tâm thực sự rất tủi thân!
Hắn ta bị nhốt ở đây hai vạn năm có lẻ, ban đầu có cơ hội để thoát khỏi đây, thế nhưng lại cứ đi tin theo lời của Diệp Huyền, ra ngoài trước để giờ phải thế này!
Cường giả Âm Gian tề tựu, hắn ta phải làm sao bây giờ?
Phải làm sao đây?
Nghĩ đến đây, Vô Tâm không khỏi thấy bi thương.
Sắc mặt những cường giả của Âm Gian kì lạ vô cùng.
Đương nhiên là bọn họ biết Vô Tâm, cái tên này trước kia từng tới ăn trộm Hoàng Tuyền Thánh Thủy, có điều hắn ta không thành công, bị Âm Gian chi chủ năm đó chém đứt nhục thân, phong ấn tại khu cấm địa này, phải chịu nỗi thống khổ. Chỉ là bọn họ không ngờ cái tên này lại có thể phá vỡ phong ấn mà thoát ra ngoài!
Chúng cường giả Âm Gian đều thấy ngạc nhiên, bởi vì phong ấn này do đích thân Âm Gian chi chủ năm đó làm.
Diệp Huyền ở bên cạnh liếc nhìn Vô Tâm đang gào thét, trong lòng có hơi không nỡ: “Tiền bối, ngươi bình tĩnh lại đã!”
Vô Tâm ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào đối phương như thế.
Diệp Huyền bị nhìn nên mất tự nhiên, hắn lập tức cười: “Tiền bối, hiện giờ chúng ta vẫn có thể cùng nhau giết để ra ngoài mà!”
“Giết để ra ngoài!”
Vô Tâm nhìn hắn, phẫn nộ nói: “Hiện giờ ở đây có hai mươi vị cường giả Chứng Đạo cảnh, ta muốn hỏi tiền bối ngươi định đánh mấy người?”
Diệp Huyền do dự một lát rồi giơ một ngón tay lên.
Vô Tâm sững sờ: “Mười người?”
Diệp Huyền vội lắc đầu: “Một người!”
Vô Tâm gân cổ lên nói: “Ngươi muốn ta đánh mười chín người còn lại sao?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Thế thì ta đánh hai người! Ngươi đánh mười tám người!”
“Ngươi!”
Vô Tâm phẫn nộ chỉ vào Diệp Huyền, tức đến nỗi không nói thành lời.
Diệp Huyền cười khổ: “Tiền bối, cùng lắm ta chỉ đánh được hai người thôi! Hơn nữa, đánh hai người còn thấy hơi đuối ấy chứ!”
Vô Tâm nhìn hắn: “Đại ca à, đại ca ruột của ta, ta không hiểu nổi, một cường giả Độn Nhất cảnh như ngươi tới trộm Hoàng Tuyền Thánh Thủy làm gì? Ngươi dựa vào đâu mà trộm Hoàng Tuyền Thánh Thủy? Dựa vào đâu hả?”
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi nói: “To gan!”
Vô Tâm phẫn nộ: “Ngươi to gan, rất to gan luôn ấy, lão từ chưa thấy ai to gan như ngươi! Thế nhưng tại sao ngươi phải lừa ta? Để ta phải ra ngoài trước như thế này? Ngươi có biết một tháng sau là ta có thể rời khỏi Âm Gian rồi không!”
Diệp Huyền liếc nhìn Vô Tâm, hắn thấy hơi bất lực: “Ban đầu ta không định gọi ngươi, là ngươi gọi ta lại mà, sau đó ta hỏi ngươi có muốn cùng nhau giết để ra ngoài hay không thì ngươi đã đồng ý!”
Vô Tâm tức tối: “Là người bảo với ta ngươi là phá đạo giả, ngươi nói ở Âm Gian không ai là đối thủ của ngươi hết!”
Diệp Huyền xòe tay ra: “Ta chém gió đấy! Tiền bối, đừng bảo ngươi chưa bao giờ chém gió đấy nhé?”
“Ta…”
Vô Tâm suýt chút nữa thì tức chết.
Lúc này, Diệp Huyền bỗng nhiên đi đến trước mặt Vô Tâm. Hắn xòe tay ra, trong lòng bàn tay hắn là một giọt nước màu xám.
Hoàng Tuyền Thánh Thủy!
Vô Tâm sững sờ!
Diệp Huyền nói: “Tiền bối, ngươi bị nhốt ở đây biết bao nhiêu năm, thần hồn chắc chắn đã bị trọng thương. Nào, mau uống đi.”
Vô Tâm nhìn Diệp Huyền, hắn ta không chắc cho lắm: “Cho ta à?”
Diệp Huyền vội nói: “Đừng nhìn nữa, mau uống đi!”
Vô Tâm nhanh chóng uống Hoàng Tuyền Thánh Thủy. Uống xong Hoàng Tuyền Thánh Thuỷ, một luồng linh hồn khí tức cực lớn trào lên trong cơ thể hắn ta, luồng linh hồn khí tức ấy khiến cả Phong Đô thành rung chuyển.
Mí mắt Diệp Huyền giật giật, Hoàng Tuyền Thánh Thuỷ cũng biến thái quá nhỉ?
Khoảnh khắc ấy, các cường giả Âm Gian đồng loạt nhìn về phía Vô Tâm.
Ánh mắt của Âm Ti Vương cũng dừng trên người Vô Tâm. Phải nói là hắn ta vẫn luôn quan sát Vô Tâm mới đúng.
Người của Âm Gian không biết nhiều về lai lịch của Vô Tâm, nhưng hắn ta thì biết. Cái tên Vô Tâm này không hề bình thường, năm xưa phải đích thân Âm Gian chi chủ ra tay mới trấn áp được hắn ta.
Vô Tâm tham lam hít một hơi thật sâu rồi siết chặt hai tay. Chỉ trong chớp mắt, một làn sóng linh hồn bèn lan ra xung quanh.
Sức mạnh linh hồn vô cùng mạnh!
Song lúc này có tận ba mươi cường giả Chứng Đạo ở đây!
Trông thấy thế trận này, Diệp Huyền bèn trầm mặc.
Phải làm thế nào thì hắn mới thoát được đây?
Đánh thì chắc chắn là không thể đánh được rồi!
Lừa thì e là cũng không lừa được.
Hình như Diệp Huyền nhớ tới điều gì đó, hắn bèn quay đầu nhìn Vô Tâm. Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Vô Tâm bèn nhìn hắn, vẻ mặt không được thân thiện lắm: “Ngươi lại định làm gì nữa?”
Diệp Huyền: “…”
Lúc này, Âm Ti Vương đột nhiên nói: “Vô Tâm, năm xưa Âm Gian chi chủ chưa giết ngươi là vì quý người tài. Nếu ngươi bằng lòng gia nhập Âm Gian thì mọi ân oán trước kia coi như chấm hết, ngươi thấy thế nào?”
Nghe vậy, mí mắt Diệp Huyền bèn giật giật. Mẹ kiếp, đừng bảo cái tên này định về phe Âm Gian luôn nhé?
Vô Tâm không trả lời Âm Ti Vương mà nhìn Diệp Huyền, hắn ta mỉm cười: “Có sự không? Ta hỏi ngươi có sợ hay không!”
Diệp Huyền nhìn Âm Ti Vương: “Ta cũng đầu hàng được không?”
Khóe miệng Vô Tâm co rút: “Đậu má!”
Cường giả Âm Gian đưa mắt nhìn nhau.
Mẹ kiếp, chuyện kì lạ gì thế này?
Người của Dương Gian đều thích trêu đùa như vậy sao?