Chương 2334. Đứng còn chẳng vững
Chương 2334. Đứng còn chẳng vững
Chương 2334: Đứng còn chẳng vững
Ở phía xa, Lục công chúa bỗng gào lên: “Thứ sâu bọ đáng chết, ta phải lột da rút hồn ngươi, ta phải khiến ngươi chịu nỗi thống khổ tận cùng…”
Khoảnh khắc ấy, cả Âm Gian đều nghe được tiếng gào thét của nàng ta.
Diệp Huyền nằm trên mặt đất hít một hơi thật sâu, hắn cười khổ, hắn vẫn chưa thể giết chết nữ nhân đó. Thể chất của nữ nhân đó không hề đơn giản một chút nào, thế nhưng đối phương cũng không dễ chịu là bao, bởi hắn nhận ra trên người nữ nhân này đang có thứ gì đó chảy đi nhanh chóng…
Ở một tòa đại điện nào đó, Địa Tạng chắp hai tay lại mà thầm thở dài.
Hắn ta không ra tay.
Lúc Diệp Huyền cứu Bỉ Ngạn Hoa là hắn ta đã liệu được cái kết cục này, thế nên hắn ta chọn cách không ai nợ ai với Diệp Huyền.
Ở một bên khác, A Âm lắc đầu trầm mặc.
Nàng cũng không ra tay.
Ra tay thì nàng sẽ nhiễm nhân quả, hơn nữa còn đắc tội Lục công chúa của Đạo Đình.
Vì một Diệp Huyền mà đắc tội Lục công chúa của Đạo Đình?
Không đáng!
…
Ngũ Duy vũ trụ, một tinh không nào đó.
Mộ Niệm Niệm ngồi giữa tinh không, không biết nàng đang nghĩ gì.
Lúc này, Diệp Tri Mệnh xuất hiện bên cạnh Mộ Niệm Niệm, nàng vội vàng nói: “Hắn đang ở Âm Gian!”
Mộ Niệm Niệm nhìn đối phương mà không đáp lời.
Thấy Mộ Niệm Niệm chẳng tỏ vẻ gì cả, Diệp Tri Mệnh bèn phẫn nộ: “Hắn đang ở Âm Gian, nguy hiểm vô cùng!”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu cười: “Ta dạy hắn nhiều thứ như vậy, nhưng hắn vẫn ấu trĩ như một đứa trẻ. Tham lam… không biết lượng sức… Ta đã nói với hắn rồi, dù có là ta thì cũng không muốn chọc đến Âm Gian, nhưng vì có được Đạo Kinh mà hắn đã tới đó!
Ta cũng từng nói với hắn là làm chuyện gì cũng phải tự lượng sức mình, nhưng hắn thì sao? Hắn chẳng coi những lời ta nói ra gì cả, vì một cuốn Đạo Kinh mà đích thân tới Âm Gian, điều này không những ngu xuẩn mà còn cực kì vô tri, ấu trĩ.
Dù hôm nay ta cứu hắn thì sau này hắn vẫn sẽ ngu xuẩn, ấu trĩ như vậy thôi. Thôi, coi như Mộ Niệm Niệm ta đã nhìn sai người…”
Nói đoạn, nàng bèn đứng dậy rời đo, trong mắt ẩn chứa vẻ thất vọng.
“Hắn tới đó không phải vì Đạo Kinh!”
Đúng lúc đó, giọng nói của Diệp Tri Mệnh bỗng vang lên.
Mộ Niệm Niệm dừng bước rồi quay người nhìn Diệp Tri Mệnh.
Diệp Tri Mệnh xòe tay ra, trong tay nàng là một cái bình nhỏ màu xanh lục.
Mộ Niệm Niệm chau mày: “Hoàng Tuyền Thánh Thủy?”
Diệp Tri Mệnh nhìn nàng: “Hắn tới Âm Gian không phải vì Đạo Kinh mà là vì Hoàng Tuyền Thánh Thủy này.”
Mộ Niệm Niệm nhìn đối phương: “Ý ngươi là sao?”
Diệp Tri Mệnh đi tới trước mặt nàng: “Hắn tới đó vì ngươi đấy!”
Mộ Niệm Niệm nhíu mày: “Vì ta?”
Diệp Tri Mệnh nhìn thẳng vào Mộ Niệm Niệm: “Hắn biết cơ thể ngươi đang bị thương, hắn cho rằng nhục thân của ngươi không có vấn đề nên chắc chắn là thần hồn của ngươi có vấn đề. Thế nên hắn đã đưa ta tới Âm Gian, ngươi có biết vì Hoàng Tuyền Thánh Thủy mà hắn đã phải đánh đổi biết bao nhiêu không?”
Mộ Niệm Niệm trầm mặc.
Diệp Tri Mệnh nói rất nhanh, dần dần Mộ Niệm Niệm siết chặt tay lại. Vẻ mặt lạnh tanh của nàng cũng dần trở nên ôn hòa hơn.
Nhất là khi nghe đến việc Diệp Huyền đã dùng nhục thân của mình đi xuống Hoàng Tuyền Hà để lấy Hoàng Tuyền Thánh Thủy, hai tay nàng lại càng siết chặt hơn.
Không thể dùng sức mạnh để ngăn lại sự ăn mòn của Hoàng Tuyền Thánh Thủy, nhục thân và linh hồn của hắn đã phải chịu biết bao nhiêu thống khổ chứ?
Lúc này, Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Hắn là một tên ngốc! Tên cực kì ngốc!”
Mộ Niệm Niệm khẽ nói: “Đúng là rất ngốc!”
Diệp Tri Mệnh nhìn Mộ Niệm Niệm, đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, Mộ Niệm Niệm bỗng xòe tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay nàng. Ngay sau đó, nàng chém kiếm đi.
Đường kiếm của nàng khiến không gian nứt vỡ, một kẽ hở không gian tối thui xuất hiện trước mặt hai nữ tử. Khi trông thấy kẽ hở không gian ấy, sắc mặt Diệp Tri Mệnh bèn thay đổi: “Đây… đây là đường thông tới Âm Gian!”
Một đường kiếm đã mở được đường đến Âm Gian!
Điều này phải kinh khủng đến mức nào chứ!
Diệp Tri Mệnh nhìn Mộ Niệm Niệm như nhìn một quái vật, tay nàng còn đang run!
Rốt cuộc Mộ Niệm Niệm mạnh đến mức nào?
Âm Gian và Dương Gian có Đạo Chi Giới trấn thủ, trong tình huống bình thường, muốn tới Âm Gian thì bắt buộc phải đến chỗ giao nhau giữa Âm Gian và Dương Gian rồi từ đó đi vào Âm Gian.
Thế nhưng vẫn còn một cách nữa, đó chính là mở đường tới Âm Gian, cái này khó biết bao nhiêu?
Không những phải mở bức tường vũ trụ của Dương Gian mà còn phải mở cả bức tường vũ trụ của Âm Gian. Điều quan trọng nhất là còn phải có sức mạnh có đối phó với Đạo Chi Giới.
Khoảnh khắc Mộ Niệm mở đường tới Âm Gian, ở một vùng hoang vu xa xôi, Mục Sênh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt nàng là vẻ khó có thể tin được: “Là ai!”
…
Âm Gian.
Diệp Huyền nằm trên mặt đất, lúc này một chút sức lực hắn cũng không có!
Ở phía xa, Lục công chúa đang nhìn hắn bằng ánh mắt oán hận.
Nàng ta không ngờ mình lại bị một người phàm đả thương!
Phải nói là suýt nữa nàng ta đã bị một người phàm giết mới đúng!
Điều này với nàng ta mà nói đúng là một sự sỉ nhục!
Lục công chúa nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Ta sẽ để linh hồn của ngươi ở lại Âm Gian chịu tất cả khổ hình trên thế gian này!”
“Mẹ kiếp!”
Lúc này, Diệp Huyền trên mặt đất bỗng ngồi dậy, hắn nhìn Vô Tâm ở bên cạnh: “Huynh đệ, đỡ ta dậy với, ta vẫn có thể đánh được!”
Mọi người: “…”
Vô Tâm do dự một lát rồi nói: “Huynh đệ, ngươi đúng là có khí phách thật đấy!”
Nói đoạn, hắn ta bèn đỡ đối phương dậy.
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu, hiện giờ hắn đứng còn chẳng vững!